Nam Chủ Hắc Hóa Xấu Xa Quá!

Chương 21: Bạn ngồi cùng bàn lạnh tình quá khó ở (21)




Editor: Sweetie_Daisy (Ninh)
Thẩm Mặc Hiên tiến lên, đáy mắt đã khôi phục sự bình tĩnh như ngày thường, khóe miệng mang theo ý cười, một chữ cũng không nhắc đến chuyện vừa xảy ra. Đầu ngón tay thon dài tùy ý đẩy đẩy bài tập trên bàn: "Làm được một nửa rồi? Xem ra rất cố gắng!"
Nhiễm Thất cũng không trả lời hắn, âm thanh trầm thấp hỏi: "Cậu ta thế nào rồi?"
——Cậu ta ở đây là ai, cũng không cần phải nhiều lời.
Đầu ngón tay Thẩm Mặc Hiên đang khảy khảy có chút đình trệ, đáy mắt tựa như hàm chứa một tia tịch mịch, cứ như vậy yên lặng mà nhìn cô. Giọng điệu không được tốt cho lắm: " Quan tâm cậu ta?"
Nhiễm Thất rũ mắt xuống, không nhìn hắn, không biết đang suy nghĩ cái gì. Ước chừng khoảng hai giây sau, cô mới nhẹ nhàng trả lời một chữ: "Ừ."
Mặt hắn không biểu tình mà nhìn cô thật sâu một hồi, trong mắt mang theo tia mỉa mai, mở miệng: "Bạn trai cũ? Nếu không tại sao cậu lại quan tâm cậu ta như vậy?"
Nhiễm Thất không nói gì, chỉ nhìn Thẩm Mặc Hiên, biểu tình kia giống như ngầm thừa nhận lời nói khi nãy của hắn.
"À! Xem ra ban nãy tớ quả thật là ra tay hơi nhẹ!"
Nói xong, mặt hắn không biểu tình mà trở lại bàn học, thời điểm đi qua lưng Nhiễm Thất, cô rõ ràng có thể cảm nhận được người bên cạnh đang giận dỗi, hơn nữa xác thực phải nói là...
Hệ thống: "Giá trị thù hận +3, trước mắt đã có ba sao, còn thiếu năm sao."
Hệ thống vừa nhắc nhở xong, lông mi Nhiễm Thất run rẩy mà rũ xuống, nhưng cuối cùng cô vẫn không nói một câu gì.
Bầu không khí giữa hai người tràn ngập sự căng thẳng, ai cũng không chủ động đánh vỡ, hai người mỗi bên làm chuyện của mình, bề ngoại thoạt nhìn dường như không có xảy ra chuyện gì.
...
"Ơ, đại nhân rốt cuộc chờ mãi cũng đến rồi! Cũng không uổng công tôi nằm ở đây lâu như vậy!" Tần Hạo nằm trên giường cho dù là bị thương, bộ dạng vẫn thờ ơ vô lại như cũ, ngữ khí đầy sự chế nhạo cùng châm chọc.
Nhiễm Thất đặt hoa lên bàn, không để ý sự châm chọc trong lời nói của hắn.
Tần Hạo thấy cô không trả lời, phối hợp mà cầm lấy bó hoa cạnh bàn: "Đưa hoa cho tôi? Chẳng lẽ cậu không biết, Chỉ có giữa bạn bè với nhau mới có thể làm như vậy? Chúng ta chỉ mới gặp nhau một lần! Tôi cũng không cho rằng cậu sẽ coi tôi là bạn bè đâu! Tôi có thể nghĩ là...Cậu muốn cầu xin tôi? Muốn tôi bỏ qua cho bạn trai cậu?"
Nhiễm Thất giương mắt nhìn hắn, cười khẽ một tiếng: "Người quang minh chính đại sẽ không nói lời mờ ám, cậu không cần phải thăm dò tôi!"
Động tác trên tay Tần Hạo dừng lại, vẽ ra một nụ cười xấu xa nhìn cô, trong mắt có một tia biến hóa kỳ lạ: "Sao tôi lại phải thăm dò cậu? Chẳng lẽ chúng ta không phải chỉ gặp qua một lần à?"
"Cậu biết! Từ thời điểm cậu hỏi đường tôi cậu đã biết rõ."
"Biết rõ cái gì? Tôi cũng không phải cậu, làm sao biết cậu nghĩ cái gì?!" Tần Hạo đằng kia vẫn còn giả ngu, vẻ mặt vô tội.
Nhiễm Thất ngồi trên ghế dựa, vẻ mặt lạnh lẽo, hời hợt mà trả lời: "Cậu đang nghi ngờ, nhưng lại không dám xác nhận? Sau đó cố tình gây nên đánh nhau, rõ ràng không phải tổn thương rất chí mạng, lại khăng khăng đến bệnh viện, không phải vì để cho tôi một mình tới tìm cậu à? Bây giờ tôi đã đến rồi, cậu vẫn còn giả ngu?"
Tần Hạo cứ như vậy nhìn cô một hồi, chợt cười to: "Ha ha, thật thông minh! Người lúc ấy cứu tôi chính là cậu?"
Hắn đúng là cố ý gây đánh nhau, tuy nhiên mặt ngoài nhìn vào không có vấn đề gì lớn, nhưng trên thực tế bên trong lại đau gần chết!
Cái thằng kia thật là hung ác mà!
Hắn đau đến cả ra đường cũng không được, chỉ có thể nằm trên giường.
Bất quá hắn lại đặc biệt thích thú với cô gái có bộ dạng bình tĩnh lạnh lùng này, rất thông minh...Một chút cũng không giống...những cô gái yếu ớt ngu ngốc kia.
Hệ thống: "Độ hảo cảm +3, trước mắt có ba sao, còn thiếu năm sao."
"Đêm đó mặc dù tôi mơ mơ màng màng, nhưng có một đoạn thời gian tôi cũng tỉnh táo đó..."
Nhiễm Thất cắt đứt lời hắn: "Tôi cũng không cho rằng cậu muốn báo ân đâu!"
Thực sự thì, hắn đến tìm Nhiễm Thất chính là vì để kiểm chứng cô đến cùng có tham gia trong chuyện kia không!
Dù sao khi ấy cô lại đúng lúc xuất hiện ở đó, cái này cũng đủ làm hắn nghi ngờ!
Không biết nghĩ như thế nào, có lẽ là xuất phát từ tâm tình riêng, hắn cảm thấy cô không thể nào là người hại hắn, vì vậy cũng không có nhắc tới cô với ba mình.
Sau đó, chính hắn nhưng lại không bỏ xuống được, giống như là bị ma nhập, vận dụng thế lực của mình đi tìm cô, sau khi đã biết rõ cô học trường này, đã đi theo!
Trong lòng hắn không ngừng tự an ủi mình —— hắn chỉ muốn điều tra rõ ràng, bởi vì ngày hôm sau, ba tên côn đồ kia...
"Tôi không biết cậu cứu tôi như thế nào, nhưng...Cậu biết tình trạng của ba tên côn đồ hôm nay như thế nào không?" Ngữ khí của Tần Hạo bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, cẩn thận còn có thể nghe được sự run rẩy rất nhỏ, như là nhớ ra chuyện gì đó thập phần kinh khủng vậy!
Dù là từ nhỏ hắn đã liên quan đến những chuyện này, nhưng...Hắn vẫn là lần đầu nhìn thấy...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.