Nam Chủ Hắc Hóa Xấu Xa Quá!

Chương 137: Thân Vương và Nữ Vương Huyết tộc (14)




Editor: Sweetie_Daisy (Ninh)
Ngải Khắc Tư thân mật như vậy, ngược lại khiến Tạp Tây Á sững sờ chớp mắt một cái, đồng thời nội tâm đột nhiên không hiểu sao lại có cảm giác như tim đập nhanh.
Một khắc kia, cô liền ngơ ngác như vậy mà nhìn sủng nịch cùng ôn nhu trên mặt hắn, giống như về tới khoảng thời gian trong quá khứ, thấy được Ngải Khắc Tư của 300 năm trước.
Ngải Khắc Tư thích ôm cô, cùng cô kể về chuyện xưa của nhân loại...
Ngải Khắc Tư sẽ mang vẻ mặt đầy ý cười mà dạy cô làm sao để giết người...
Ngải Khắc Tư cuồng vọng phô trương...
Còn có, Ngải Khắc Tư của cô...
Mễ Á Kỳ cũng sững sờ ở đó, thậm chí khóe mắt trào ra vài giọt lệ chảy xuống gương mặt, cô ta cũng không phát hiện.
Ánh mắt mà Ngải Khắc Tư nhìn về phía Tạp Tây Á, cô ta chưa bao giờ thấy qua...
Hoặc là nói, trong 300 năm cô ta chưa bao giờ nhìn thấy hắn có biểu tình sinh động mãnh liệt như vậy...
Cái này cùng với suy nghĩ của cô ta hoàn toàn không giống nhau...
Khắc Tư làm sao sẽ...Anh ấy không phải thích mình sao?
Tại sao lại như vậy...
Tạp Tây Á lập tức hoàn hồn, mặt không biểu tình bĩu môi mà hướng mặt sang bên kia, bộ dáng rõ ràng tức giận không chịu được, dường như lại sợ Ngải Khắc Tư không để ý tới cô, cô nhỏ giọng nói thầm: “Em lại không nhỏ, em lớn rồi.”
Khi còn nhỏ, Tạp Tây Á trời sinh tính tình hiếu động, thường xuyên cưỡng ép Huyết tộc khác đánh một trận với cô. Nhưng bởi vì còn nhỏ, cộng thêm việc khi Huyết tộc tranh đấu căn bản sẽ không bởi vì cô còn nhỏ hoặc là thân phận cao quý mà thủ hạ lưu tình, bọn họ luôn luôn sùng bái và phục tùng cường giả. Vì vậy, sau mỗi lần Tạp Tây Á vết thương chồng chất đánh bại Huyết tộc khác, đều sẽ chờ miệng vết thương khép lại mới đi tìm Ngải Khắc Tư.
Dù cô có tắm rửa một lần nữa, thay đổi một thân quần áo đi tìm Ngải Khắc Tư, Ngải Khắc Tư cuối cùng vẫn có thể biết được cô đi đâu, làm gì. Vì thế nhìn thấy cô, câu đầu tiên luôn là hỏi cô có bị thương không.
Tuổi còn nhỏ, Tạp Tây Á căn bản không biết Ngải Khắc Tư đang quan tâm cô, cô nhìn thấy biểu tình của Ngải Khắc Tư quá khủng bố, dẩu cái miệng nhỏ, cúi đầu ấp úng mà nói không có.
Lúc ấy Ngải Khắc Tư cũng không nói cái gì, cũng không hỏi nhiều, chỉ giống như thường ngày xoa xoa tóc cô. Chẳng qua là sau đó, khi Tạp Tây Á đi tìm bọn họ so tài, bọn họ nhìn thấy cô như là nhớ lại một người thập phần khủng bố, thân thể đều run rẩy, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi, không ai chịu đánh với cô.
Vì thế, Tạp Tây Á mất mát rất lâu, thẳng đến khi Ngải Khắc Tư nói với cô hắn có thể bồi cô đánh, cô mới có cảm giác tỉnh lại lần nữa.
Coi như bọn họ không bồi cô được, thì cô còn có Ngải Khắc Tư.
Tạp Tây Á chớp chớp mắt, đã lâu không nghĩ lại chuyện quá khứ, đó là một đoạn thời gian hoang đường, cũng là hồi ức đẹp nhất với cô.
Lúc này, Mễ Á Kỳ vẫn tin tưởng vững chắc Ngải Khắc Tư thích cô ta, cô ta cố chấp mà cho rằng nhất định là em gái hắn đột nhiên tỉnh lại, hắn rất cao hứng. Cô ta không ngừng an ủi chính mình, điều vừa mới chứng kiến chẳng qua là ảo giác thôi!
Tuy rằng các gia tộc trong Huyết tộc rất gần với nhau. Thân thích kết hôn không phải là không có, nhưng Mễ Á Kỳ chính là không muốn tin tưởng Ngải Khắc Tư sẽ thích Tạp Tây Á, rõ ràng hắn thích cô ta mà. Người ưu tú cao quý như vậy, nên là cô ta chứ...
Nghĩ đến điểm này, cô ta đột nhiên lên tiếng, thanh âm vẫn ôn nhu đáng thương như cũ: “Điện hạ, thương thế của em hình như có chút nặng, có thể lại đây đỡ em lên không?” Nói xong, cô ta tựa hồ là đang thẹn thùng, còn cúi thấp đầu xuống, tóc đỏ bên tai buông xuống, che đi nửa khuôn mặt của cô ta, nhìn cô ta càng thêm động lòng người.
Ngải Khắc Tư nhìn cô ta, ánh mắt gợn sóng không chút kinh sợ, trên mặt không có một tia dao động, giống như đang nhìn người không chút liên quan nào.
Tạp Tây Á thấy thế liền véo cánh tay hắn, trên mặt toàn là không vui, thấp giọng nói: “Khắc Tư!”
Thấy bộ dáng buồn bực của cô, Ngải Khắc Tư đột nhiên cười, bàn tay to lớn của hắn đưa tới, ôm cô vào trong ngực. Lúc Tạp Tây Á đang giãy dụa, giọng nói của Ngải Khắc Tư trầm thấp bình tĩnh lại mang theo tia trào phúng rõ ràng từ trên đỉnh đầu cô truyền đến: “Anh đang suy nghĩ, rốt cuộc là ai cho cô ta tự tin, lại cảm thấy anh sẽ đỡ cô ta lên.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.