Nam Chủ Hắc Hóa Xấu Xa Quá!

Chương 114: Đại gian thần mưu đoạt trưởng công chúa (54)




Editor: Sweetie_Daisy (Ninh)
Nhiễm Thất cuối cùng vẫn phát hiện ra.
Gần đây cô cảm thấy vô cùng kỳ quái, Bùi Đình là một người thích sạch sẽ, vì sao lại không muốn đi tắm, thậm chí buổi tối cô yêu cầu muốn ở lại chiếu cố hắn, hắn cũng cố chấp tìm lý do cự tuyệt.
Nhiễm Thất cũng không ngốc, nhiều việc dị thường từ trên trời rơi xuống như vậy, đủ để cho cô tâm sinh nghi vấn.
Buổi tối đó, cô ở ngoài cửa ngây người thật lâu, cô ngơ ngẩn mà ngồi ngoài cửa nhìn lên bầu trời đêm, trên mặt không có một chút biểu tình nào.
Trong phòng truyền đến từng tiếng ho khan trầm thấp, làm lòng cô như bị chém đến huyết nhục mơ hồ.
Thứ thuốc kia căn bản không có tác dụng. Ở thời điểm cô đang hoài nghi, cô liền đi tìm người có thể tin tưởng mà giám định qua, chỉ là chút dược liệu bình thường, tác dụng cũng chỉ là trị hết ho mà thôi, đối với thân thể của Bùi Đình một chút trợ giúp cũng không có.
Âm thanh ho khan trong điện dần dần giảm đi, bên ngoài gió thổi vô cùng lạnh lẽo, lạnh đến mức khiến Nhiễm Thất cảm thấy tay chân chính mình cũng lạnh lẽo, không thể động đậy.
Kết quả vẫn là không vui một trận.
Lại qua một hồi lâu, lúc này trong điện nửa phần tiếng động cũng không có. Bầu trời đêm càng thêm đen nhánh, tựa như muốn đem con người cắn nuốt vùi lấp. Nhiễm Thất cứng đờ đứng dậy, từng bước một chậm chạp mà đi vào nội điện, trên mặt không có bất luận biểu tình gì, giống như một người đã chết lặng chờ đợi thẩm phán cuối cùng.
Cô tiến đến mép giường của Bùi Đình. Cả người bị ốm đau vây lấy, hắn kỳ thật đến cả ngủ cũng không an ổn, nơi khóe miệng còn mang theo vệt máu chưa kịp lau đi. Cô xốc lên một góc chăn, một mảng máu huyết đỏ tươi khiến mắt cô như muốn đau đớn. Cô rốt cuộc nhịn không được, trực tiếp quỳ gối bên mép giường, bàn tay gắt gao che miệng, không cho chính mình khóc thành tiếng.
Nước mắt không ngừng rơi xuống, một giọt lại một giọt, rơi trên mặt đất. Cô khóc đến tê tâm phế liệt, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn hắn nằm trên giường. Sau đó, cô nghiêng ngả lảo đảo mà đứng dậy, tùy tiện lau nước mắt trên mặt, thất tha thất thểu chạy ra ngoài cửa.
Ngự y lừa cô, hắn cũng lừa cô, tất cả mọi người đều lừa cô!
Thân thể Bùi Đình không được tốt.Thái Hậu kỳ thật ở trước mặt cô rất nhiều lần muốn nói lại thôi. Cô lúc ấy thật sự quá vui mừng, cho nên không để ý đến. Hiện tại nghĩ lại, tất cả mọi người đều đã biết, chỉ có một mình cô là sống trong giấc mộng, không thoát ra được.
Bùi Đình vì cô mà dệt nên mộng cảnh, quá mức tốt đẹp. Trở về hiện thực, lại quá mức tàn khốc.
Về sau, Nhiễm Thất vẫn như cũ thường xuyên lui tới, tựa như buổi tối hôm đó bất quá chỉ là do cô đang nằm mơ thôi. Chẳng qua thời gian Nhiễm Thất chăm sóc hắn càng lâu, lâu đến mức khiến Bùi Đình có suy nghĩ có phải cô đã biết rồi hay không, nhưng biểu hiện của cô lại không giống.
Nhiễm Thất ngơ ngẩn nhìn hắn ngủ, khẽ rũ mắt, nếu đây là hi vọng của ngươi...Ta đây tình nguyện vĩnh viễn ở trong mộng cảnh không tỉnh lại.
Lại trôi qua vài ngày, thì thời gian đầy ý nghĩa của Bùi Đình lại mất đi vài ngày, Nhiễm Thất chưa bao giờ thống hận thời gian xói mòn đến vậy, thứ nó đang mang đi chính là...sinh mệnh người yêu của cô.
Đến một ngày kia, hệ thống lại xuất hiện, đầu tiên nó có hơi kinh ngạc hỏi: “Kí chủ, thân thể của cô sao lại thay đổi rồi?!” Nhiễm Thất không đáp lại nó, những lời này đối với cô mà nói chính là nơi sâu thẳm đau đớn nhất. Cô thì tốt rồi, hắn lại phải chết.
Hệ thống đã quen với tính tình này của cô, cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục nói: “Kí chủ, tôi muốn nói cho cô biết, nhiệm vụ đã hoàn thành một trăm phần trăm!”
Nhiễm Thất ngẩn người, cô cũng không phải bởi vì nhiệm vụ hoàn thành nhanh như vậy nên sững sờ, mà là cô đột nhiên nhớ tới: “Hệ thống, trợ giúp của thần linh có phải còn một lần hay không?”
Hệ thống: “Đúng vậy, còn thừa một lần.”
Nhiễm Thất có chút khẩn trương: “Có thể...khiến thân thể Bùi Đình khôi phục lại thể trạng ban đầu không?”
Hệ thống: “Kí chủ, cái này có chút khó khăn.”
Lông mi Nhiễm Thất khẽ run rẩy, cô thấp giọng nói: “Hệ thống, làm ơn...”
Đây là lần đầu tiên cô ăn nói khép nép như vậy với nó, huống hồ thanh âm của cô quá mức tuyệt vọng, tuyệt vọng đến nỗi khiến hệ thống cũng không thể cự tuyệt cô: “Kí chủ, tôi sẽ cố gắng...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.