Cô không nhớ
rõ mình đã cõng Hàn Tự đi bao lâu. Cũng không thể hiểu tại sao mình có
sức mạnh đến thế. Có thể cõng trên vai một người đàn ông to cao đi không ngừng nghỉ.
Những vệt máu nơi đùi cô đã khô lại, đen sẫm. Cô
dường như quên mất cơn đau từ bụng, trong đầu chỉ còn suy nghĩ phải mau
chóng đưa anh đi. Đến một nơi nào đó người ta có thể cứu anh, trả anh về lại cho tôi. Tôi không cần anh phải lành lặn, tôi chỉ cần anh được
sống.
Con đường này buổi tối thường không có xe cộ nên bắt taxi
là điều không đơn giản tôi có thể đợi nhưng Hàn Tự của tôi anh ấy không
thể...
Con đường vắng lặng, gió thổi xao xác buồn. Hoa đào hai
bên bay bay, cuốn vào anh, cuốn vào tôi, tựa như trong gió nhòe nước
mắt.
Ráng chiều úa tàn, hòa cùng máu của cô, máu của anh rải trên con đường, thấm đẫm sắc đỏ đau thương.Những vệt nắng ưu uất rụng trên
cành lá. Mây tuyệt vọng lười nhác nằm yên. Giống như báo trước một điềm
gở. Giống như báo trước một mất mát.
Cô cứ cõng anh đi như thế, quên bẵng cả thời gian. Cho đến khi văng vẳng bên tai nghe tiếng thì thào.
- Hạ Băng... anh yêu em...yêu em
Những từ này cô vốn thích nghe nhưng tại sao bây lại cảm thấy đáng sợ giống
như anh cố nói giống như anh sẽ không còn cơ hội để nói với tôi nữa. Cô
bước đi từng giây từng phút cảm tưởng như bản thân đang cầm trong tay
một nắm cát cho dù có cẩn thận cỡ nào cũng chỉ có thể thở dài bất lực
nhìn nhưngc hạt cát len rỏi qua kẽ tay không thể vãn hồi được.
Cô nhẹ nhàng đặt anh xuống gốc cây anh đào ven đường.Lúc bấy giờ, tôi mới
nhìn rõ gương mặt anh. Dưới ráng chiều và sắc hoa đào, những vệt máu
đọng trên gương mặt, sưng tấy và tím bầm, đến mức người ngoài nhìn vào
chắc sẽ chẳng nhận ra. Vết dao đâm trên người anh nhiều lắm, cô không
đếm hết, cũng không dám đếm. Chỉ biết máu đã khô lại, thành một màu đỏ
đen u ám, trầm luân như kiếp con người.
Áo sơ mi trắng trên người anh nhuộm đỏ, váy cưới của tôi cũng không còn là màu trắng. Trong một
ngày vui, cuối cùng chúng tôi thành ra thế này đây.
Vì sao? Vì
sao đã đến cùng rồi vẫn phải cố ngăn cản hạnh phúc? Vì sao nỡ để trắng
tinh khôi nhuộm thành đỏ thương đau? Cô đã lãng quên bao nhiêu ê chề của kiếp con người, vì sao đến giờ rồi vẫn không được vận mệnh buông tha?Cô ôm lấy anh, bật khóc. Tim như bị bàn tay độc ác của ai kia cào vào,
rướm máu tươi.
Anh nặng nhọc he hé mi mắt ra nhìn cô. Ánh mắt vẫn sáng, vẫn thông tuệ, cho dù gương mặt dọc ngang những vết xước. Bàn tay anh cựa quậy, tìm đến bàn tay cô, nắm nhẹ.
Trong gió thoảng, lời anh nói yếu ớt dường như chỉ để mình tôi nghe.
-Tiểu Băng... Anh có nghe người ta nói... Rằng... người chết đi... sẽ phải uống canh Mạnh Bà... sẽ phải quên...
-Qua cầu Nại Hà... Anh nhất định sẽ không uống canh Mạnh Bà... Để kiếp sau... vẫn nhớ... kiếp sau sẽ lại đi tìm...”
Cô òa lên nức nở, đưa tay lên tìm đôi má, tìm gương mặt, tìm bờ vai anh.
Không muốn. Không muốn. Cô không cần kiếp sau. Kiếp này anh còn chưa vẹn cùng cô lời hứa. Cô bây giờ cổ họng như nghẹn lại vị mặn chát của nước
mắt hoà lẫn chút máu tươi dánh trên người anh
- Hàn Tự em đã
từng...nói...dù anh..nói gì e..m cũng đều tin...vậy nên xin anh...đừng
bao giờ nói...dối...Tự đợi anh lành rồi chúng ta sẽ kết hôn.
Cô
nghẹn ngào nức nở nói tựa như muốn nắm một chút hy vọng nhỏ nhen Hàn Tự
anh ấy rất biết giữ lời hứa anh ấy sẽ không bỏ cô..không bỏ cô
- Hạ Băng hát...anh muốn nghe ...em hát..
Hàn Tự khẽ nắm lấy tay cô, thều thào. Cô vội vã quệt nước mắt, cúi xuống gương mặt anh, thấy mắt anh đục dần, tim quặn lại.
-Được. Em hát. Em hát. Anh phải hứa không được ngủ giữa chừng. Phải hứa nghe em hát đến cuối cùng. Được không?...
- Ừ anh hứa...
Tỉnh dậy đi
Đừng ngủ nữa
Nhắm lại hai mắt như vậy sẽ không nhìn thấy em
Ngay cả lời kêu gào của em cũng không nghe được có đúng hay không?
Bàn tay đặt trên gối dần buông xuống
Là bởi vì anh mệt mỏi đúng không?
Nhất định là như vậy không sai đi
Ánh sáng xuyên qua cửa sổ chạm xuống mặt đất lạnh lẽo
Những ngày tháng ấm áp kia phảng phất liền trở thành ảo giác
Làm sao có thể ung dung đối mặt với biệt ly?
Làm sao chấp nhận mất đi em
Làm sao đoạn tuyệt những kí ức đã gìn giữ
_
Trái tim giam trong ám lung cùng thê lương
Nắm lấy khoảng thời gian rối ren chỉ để lưu lại hình dáng em
Làm sao có thể ung dung đối mặt với biệt ly?
Làm sao chấp nhận mất đi em
Làm sao đoạn tuyệt những kí ức đã gìn giữ
Trầm mặc không nói lại cho rằng mình đủ kiên cường
Ưu tư chi phối tư tưởng
Điên cuồng đè nén đau thương
Chỉ có thể trầm tĩnh đối mặt biệt ly
Chỉ có thể chấp nhận mất đi em
Chỉ có thể mang theo hồi ức tìm đến anh
Chờ em mang theo hồi ức đến tìm anh....
Cô hát đi hát lại, không dám ngừng dù chỉ một giây, một khắc. Sợ anh xa...
Khi ánh mắt hoảng loạn lạc trên gương mặt anh, cô thấy khóe môi anh cong lên, vẽ ra một nụ cười mãn nguyện.
Bàn tay anh nắm lấy tay cô, lỏng dần. Hơi thở đều đều ngày một lịm đi, rồi... Cô không còn cảm nhận được nữa.
Tôi vẫn hát. Ánh mắt vô hồn. Lòng trống rỗng. Nước từ mi tự trào ra, bò
xuống, liếm trên gương mặt lem bụi bẩn, rớt xuống mặt anh, hòa cùng máu
của anh.
Hoàng hôn đẫm màu đỏ ai oán. Gió buồn bã đưa lên, rồi bất lực buông xuống, bất lực rời xa về phía chân trời.
Hoa đào nằm lặng bên đường, không cựa quậy, không thể đi cùng, chỉ biết
trông theo. Như trong cánh hoa có đớn đau. Như trong cánh hoa có lệ.
Không tan thành nước mắt, mà thành máu đỏ, rải khắp con đường
...Luân hồi...