---2 năm sau---
Ở trong một khu nghiên cứu thuộc bang Massachusetts Mĩ, đôi nam nữ tuyệt
sắc đang ôm nhau . Hai ngươi dung mạo xuất trần lại thân thiết với nhau
tựa như một đôi thần tiên quyến lữ khiến ai nhìn vào cũng phải bần thần
ngơ ngác không thôi.
- Hàn Tự anh xem cuối cùng chúng ta cũng hoàn thành thuốc giải vi rút đột biến rồi này!
- Đúng rồi chỉ cần có nó sau này tên giáo sư Mộc kia chắc chắn sẽ không dám tự cao tự đại trước mặt chúng ta nữa
Nam nhân ôn nhu nhìn nữ nhân trước mặt mình. Hắn là một giáo sư tại đại học Harvard bề ngoài nho nhã nhưng thật ra là người thừa kế gia đình tài
phiệt . Bất quá hắn ta lại không có hứng thú với quản lí kinh doanh dù
ba mẹ hắn có làm bao nhiêu công tác tư tưởng cho hắn cũng vô ích
Mà cô gái ngồi cạnh chính là một tuyệt sắc giai nhân người nhìn người mê
hoa thấy hoa nở trên đời tuyệt đối không tìm được người thứ hai. Hai năm trước khi hắn đang trong quá trình trao đổi sinh viên đến một trường
đại học nổi tiếng ở Bắc Kinh .
Khi đang đi dọc bờ sông tìm ngắm
cảnh đẹp quê hương thì bỗng trên mặt nước có cánh tay nổi lên chới với
có lẽ người đó không biết bơi. Anh liền nắm lấy tay người đó kéo lại,
bàn tay mềm mại không xương trắng nõn a cảm xúc cũng rất tốt. Khi nhìn
thấy dung nhan thanh lệ kia từ lúc đó anh biết mình đã mãi mãi vướng vào lưới tình của cô gái thiên thần ấy
Sau khi được đưa đến bệnh
viện kịp thời sức khoẻ cô đã không còn gì đáng ngại chỉ là do va chạm
mạnh nên não bị chấn thương dẫn đến mất trí nhớ.
Cô không nhớ
được cô là ai từ đâu đến cũng không biết tại sao mình lại như vậy. Anh
chỉ thấy trên cổ tay cô có một chiếc vòng có ghi chữ 'Liễu Hạ Băng
chaiyo' thì ra cô tên là Liễu Hạ Băng một cái tên thật đẹp. Sau đó hắn
đem cô về Mĩ trước khi tin tức cô mất tích xuất hiện trên các loại
truyền thông nên có lẽ không kịp biết được thân phận thật của cô...
Từ ngày đó anh luôn ở bên cô ấy chăm sóc cho cô ấy trở thành chỗ dựa tin
tưởng của cô ấy còn cô ấy đã trở thành một phần không thể thiếu trong
anh.
- Em cũng đã viết xong luận văn cho bài thuyết trình ngày mai rồi.
Tiếng nói trong trẻo đánh thức Hàn Tự trong khi đang hồi tưởng.
- Ừ chúng ta đi ngủ sớm đi mai còn phải thuyết trình đống vắc xin này.
Hai người đang đi về phía cửa bỗng...
Rầm!!!
Cánh cửa đột nhiên đóng lại....
Cô và hắn đảo mắt về phía cánh cửa... Là giáo sư Mộc, hắn ta cười đắc ý nói
- Hai ngươi sẽ không thể đoạt được giải Nobel lần này đâu vì nó là của ta hãy chôn vùi suy nghĩ đó cùng với cái vi rút đột biến gì của các ngươi
đi.
Hắn cầm lấy cái điều khiển chốc tủ nhấn nút màu xanh. Ống nghiệm màu vàng chứa loại vi rút cực độc vỡ ra
- Không!!! Ông làm thế cả ông cũng sẽ chết
Hàn Tự hét lên, không được loại vi rút này chỉ cần phát tán ra ngoài thì cả thế giới này sẽ nguy hiểm mà thuốc giải mới chỉ ...
- Các ngươi thật ngây thơ chỉ cần ta đóng cánh cửa này lại sẽ mãi mãi
không ai mở ra các ngươi sẽ chết cùng những con vi rút chết tiệt đó.
Cánh cửa đóng lại hắn ta cất bước bỏ đi, vi rút đang dần phát tán... Cô đột
nhiên cảm thấy khó thở hai tay ôm chặt lấy cổ mon men đến chỗ của Hàn Tự cất giọng do bị khó thở trở nên ngập ngừng
- Hàn..Tự cứu ...em