Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 486: Chủ nhân Nhiếp Chính Vương, muốn thân thân 28




Edit: Tinh Niệm
Tỳ nữ kia bị lửa giận bất thình lình của công chúa làm sợ tới mức run như cầy sấy.
Tỳ nữ không dám nói, tiểu thái giám vừa mới tới báo kia nói với nàng ta, Vương gia lấy lý do hôm nay vừa gặp, thấy tính cách không hợp, vì thế cự tuyệt việc hôn nhân này.
Bệ hạ tự nhiên là không có biện pháp ngăn trở, đại khái là suy xét đến tính tình công chúa, liền phái tiểu thái giám kia tới nói là tạm hoãn hôn sự.
Kỳ thật hôn sự này, đã bị Vương gia cự tuyệt.
Lương Nguyệt tức đến một đôi mắt đỏ bừng,
"Nhất định là tiện nhân kia! Nhất định là nàng ta!!"
Nếu không phải nàng ta, Vương gia đang êm đẹp, như thế nào lại đột nhiên nói muốn tạm hoãn hôn sự đây?
Tức giận cùng cực, vung ống tay áo, tử sa hồ trên bàn, tất cả đều bị quăng ngã xuống đất.
Lách cách lang cang hỗn độn đầy đất.
Sợ tới mức đám tỳ nữ quỳ trên mặt đất run run ở đằng kia.
Chỉ nghe Lương Nguyệt khẽ kêu một tiếng
"Tra cho ta! Tra xem tiện nhân kia rốt cuộc có thân phận gì!"
Bọn tỳ nữ run run, vội vàng gật đầu đồng ý
"Vâng, công chúa."
Lương Nguyệt cười âm ngoan.
Không nóng nảy, ngày sau còn dài, chậm rãi đấu.
Vũ Văn Húc nếu là nàng ta coi trọng trước, vậy chỉ có thể là của nàng ta.
Còn chưa có người nào có thể đoạt đồ từ tay nàng đâu.
Người cùng nàng ta tranh đoạt đều có kết cục gì?
Chết!!
Nàng ta hừ lạnh một tiếng.
Ngồi ở trên ghế.
Giống như dần dần nghĩ thông suốt, không hề dọa người như vừa nãy.
Mà người đi theo Lương Nguyệt, biết rõ tính cách nàng ta, bọn tỳ nữ ngược lại là quỳ trên mặt đất run đến lợi hại hơn.
Cho đến lúc lâu sau, liền nghe Lương Nguyệt ra tiếng
"Thứ nghiệt súc Vương gia nuôi bên người, là con gì?"
Tỳ nữ run run, đáp lời
"Hồi công chúa, nhìn dáng vẻ, hình như là chồn."
"Mang cho bổn cung một con chồn tới, nuôi tốt vào."
"Vâng"
Lương Nguyệt cúi đầu, đùa nghịch móng tay đỏ tươi của mình.
Nếu có thể thích nuôi dưỡng một ít động vật, vậy Vũ Văn Húc hẳn là có chút tâm đồng tình.
Chỉ cần có nhược điểm, vậy thì dễ dàng công phá.
Tại căn phòng hỗn độn đầy đất, Lương Nguyệt mặc một thân y phục màu hồng nhạt, tư thái ngồi đoan trang.
Phảng phất mặt đất hỗn độn này, không quan hệ gì với nàng ta.
Cho đến lúc sau, nghe được công chúa truyền ra thanh âm kiều nhu
"Còn thất thần làm gì? Dọn dẹp một chút, nếu để người ngoài gặp được, sợ là muốn hiểu lầm bản công chúa có tính tình không tốt."
"Vâng"
Bọn tỳ nữ quỳ trên mặt đất vội vàng đồng ý.
Sau đó, liền bò dậy vội vàng thu thập.
Thời gian trôi mau, lại qua một tháng.
Mặt trời giữa trưa treo ở không trung, hạ nhân trong vương phủ sốt ruột hoảng hốt vì cơm trưa bận rộn.
Chỉ nghe trong phòng bếp truyền đến thanh âm
"Gà quay đâu?"
"Nơi này, nơi này đây, công công, đã quay xong."
Lạch cạch một tiếng, phất trần đập vào trên đầu người nào đó.
Liền nghe thanh âm công công kia
"Ngu ngốc, đã bảo bao nhiêu lần, còn muốn ta nói lại? gà quay phải thường xuyên chuẩn bị trước ba đến năm con, vạn nhất người nọ ăn xong lại đói bụng, còn có thể làm thành đồ ăn vặt."
Ước chừng, hạ nhân kia là người mới tới, thế cho nên nghe xong lời công công nói, sửng sốt một chút.
Nhịn không được còn muốn xác nhận lần nữa
"Ba đến năm con gà quay, làm đồ ăn vặt?"
Công công kia khắp nơi bận rộn, thấy người này không thông suốt như vậy, lại đập cây phất trần vào trên đầu người này.
"Quản gia rốt cuộc sao lại để ngươi tiến vào đây? Như thế không thông minh như vậy? Ngu ngốc!"
Công công tức giận mắng một câu, sau đó thấy người kia kinh sợ lên, tức đạp một chân
"Thất thần làm gì?! Còn không mau đi chuẩn bị gà quay đi?!"
"Vâng vâng vâng, nô tài đi liền."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.