Nam Chính Thuộc Về Nữ Phụ

Chương 130: Trở về




Cả buổi tối hôm đó, Kiệt Khắc ngoan ngoãn chạy theo Y Dạ, được cô dẫn đi rất nhiều nơi. Toàn những nơi và những khung cảnh mà cậu chưa thấy bao giờ. Khi đã có cùng cảm nhận, cùng nhau vui đùa thì tự nhiên mối quan hệ của hai người cũng được cải thiện lên.
"Tối nay rất vui đấy! Ngươi là tên con trai đầu tiên ta đi chơi cùng, không tính cha và các huynh của ta" Y Dạ thở dốc do chạy trên mái nhà suốt nhưng miệng vẫn nở nụ cười rạng rỡ.
"... Ngươi là người đầu tiên ta đi chơi cùng, là đầu tiên luôn ấy... Kể cả cha mẹ hay anh em ta đều chưa từng đi chơi với ta" Kiệt Khắc giọng vẫn trầm ấm nhưng không giấu nổi chút hơi thở gấp.
"Hehe, vậy chúng ta đều là người đầu tiên của nhau rồi" Y Dạ hồn nhiên cười.
"... Cút ra! Ngươi nói dễ gây hiểu nhầm quá!" Kiệt Khắc một tay nắm đầu Y Dạ hất sang một bên.
"Hứ! Vẫn là quỷ khó ưa" Y Dạ bĩu môi.
"Cơ mà phải nói, bụng ngươi làm từ gì thế? Nãy giờ không biết ngươi đã ăn bao nhiêu cái bánh nữa..." Kiệt Khắc cười trừ.
"Ta thấy chúng ngon thì ta cứ việc ăn, ngươi quản làm gì" Y Dạ mặc kệ, thản nhiên lôi bánh ra tiếp tục gặm.
"Thôi không ăn nữa đâu, ngươi cũng đã cố nhét vào miệng ta không biết mấy cái rồi, ăn không nổi" thấy Y Dạ có ý định đưa bánh cho mình nữa thì Kiệt Khắc liền từ chối.
"Thì thôi... Chuẩn bị đi về nào, nãy giờ chúng ta đã đi hơi lâu rồi đấy"
"Mấy giờ rồi nhỉ?"
"Ta không biết, chắc là giờ
"Các ngươi không có cách gọi giờ khác à? Ta không hiểu sao lại lấy tên các con giáp ra gọi giờ cơ chứ? Tới giờ ta vẫn chưa hiểu cách tính giờ của đất nước các ngươi" Kiệt Khắc thở hắt một hơi.
"Vậy đảo Mùa Đông gọi như thế nào?"
"Một ngày chia ra 24 tiếng, theo thế mà gọi, bắt đầu từ nửa đêm là 0 giờ"
"Vậy thì bây giờ là cỡ 10 giờ đêm đấy" Y Dạ mỉm cười.
"... Sao cô biết 10 giờ đêm mà không phải 22 giờ?"
"Ngươi nghĩ ta không biết cách tính giờ 24 tiếng sao? Cờ vua ta còn biết cơ mà" Y Dạ tự hào.
"Hừ" Kiệt Khắc ngoảnh đi.
"Nói xong rồi thì dậy về thôi! Ta suy cho cũng cũng là trốn đi chơi, nương ta mà phát hiện thi fta sẽ bị mắng mất!"
Kiệt Khắc không nói gì, theo Y Dạ đi về.
.....
Đến nơi thì Y Dạ dẫn Kiệt Khắc về lại phòng của cậu, đâu đó trong một phòng trọ gần sàn đấu. Xong xuôi thì trở về phòng của mình.
"Muội về rồi sao? Chơi vui chứ?" La Nguyên Nguyên đang ngồi trong phòng.
"Sao tỷ lại ngồi trong phòng muội? Mọi người đấu xong rồi chứ?"
"Đại tỷ tỷ vẫn đang đánh trận cuối cùng, ta mệt quá rồi, không về phòng nổi nữa nên mới ngồi trong phòng muội." Giọng La Nguyên Nguyên thì thào, quả thực rất mệt mỏi.
"Tỷ không sao chứ? Mặt tỷ trắng bệch kìa!" Y Dạ lo lắng.
"Ta không sao nhưng mà... đi không được nữa rồi... Muội đỡ ta về phòng được không?" La Nguyên Nguyên run run như bà già 70.
"Đ... được!" Y Dạ nhanh tới đỡ "bà già" về phòng.
.....
"Tỷ cẩn thận một chút, sao lại bị thách đấu tới mức bủn rủn tay chân như thế này cơ chứ?"
"Ahaha, tại ta hai ba tháng gần đây chỉ chuyên đàn hát, không có luyện thể lực nữa nên gân cốt rã rời hết cả ra sau một vài lần hoạt động mạnh, may mà..." La Nguyên Nguyên đang nói tự dưng bịt miệng lại.
"May mà gì cơ ạ?"
"A... may mà có muội đỡ! may mà có muội đỡ không chắc ta quỳ rồi!" La Nguyên Nguyên gượng gạo.
"... Không có gì mà! Ta là muội muội của tỷ!" Y dạ cười tươi.
"Ừ..., muội là muội muội của ta..."
Y Dạ nhẹ nhang đỡ La Nguyên Nguyên về giường.
"Tỷ nghỉ ngơi đi! Muội về phòng đây!"
"Ừ, giờ này đừng có trốn ra ngoài nữa! Chiêu phi nương nương dù đang theo tiệc ở trong cũng nhưng không đảm bảo sẽ không tới đây đâu"
"Muội biết rồi mà! Muội sẽ ngoan!" Y Dạ nói rồi đi ra ngoài, khép cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.