"Ông hỏi gì mà lạ thế? Lúc nãy ông còn tính tiền cho người ta mà sao quên rồi?" một tiểu nhị cười.
"Ng... người đó trông như thế nào?" trưởng quầy vội hỏi.
"Là một tiểu cô nương nhỏ nhắn xinh xắn a! Mặt cô ấy..." tiểu nhị kia bỗng dừng lại. Hắn không nớ được mắt Y Dạ, chỉ nhớ là một cô nương vóc dáng nhỏ nhắn.
"Haizz, thôi bỏ đi! Chắc ta già nên mau quên, lơ đãng một chút liền không nhớ nổi mặt. Quan trọng là..." lão trưởng quầy quay lại nhìn số kim tệ trên bàn, cười hạnh phúc "Khách sộp a! Mong lần sau người đó sẽ tới nữa!!"
.....
Bên Y Dạ lúc này, đang vui vẻ nâng niu cái túi không gian đựng 53 cái bánh ngọt...
"Hưm hưm! Bảo bối a! Cùng tỷ tỷ tìm nơi nào đó đẹp rồi mấy cưng sẽ chui thảng vào dạ dày của tỷ!" Y Dạ chà chà cái túi lên má, ngửi ngửi hương thơm ngòn ngọt của bánh thoát ra.
"A... mùi của hạnh phúc chân chính là đây!" Y Dạ hí ha hí hửng chạy nhảy, ngắm ngía xung quanh để tìm chỗ đẹp.
Sau một hồi đi loanh quanh nhấm nháp hết ba cái bánh thì Y Dạ quyết định tới tháp trung tâm - tòa tháp cao nhất kinh thành và là nơi có tầm nhìn bao quát nhất.
"Chỗ này thật tuyệt a! May mà giờ này không có ai ở đây cả." Y Dạ đi quanh tháp, nhìn ngó, xác nhận chỉ thắp đèn nhưng không có ai thì mới an tâm ngồi trên lan can ngoài hiên ăn bánh.
"Ai dô! Túi không gian thật là tiện quá đi mất! Nhiều bánh thế mà đựng được trong một cái túi nhỏ chưa bằng bàn tay lại còn nhẹ như bông nữa chứ. Sao trước giờ mình không để ý là cái túi này tiện như thế nhỉ?" Y Dạ cười khúc khích, tán thưởng cái túi nhỏ trên tay không ngừng.
"Lúc nãy ăn ba cái rồi, tiếp tục xử 50 cái còn lại thôi ~!" Y Dạ vui vẻ há to miệng, đớp nguyên nửa cái bánh vào miệng.
Y Dạ ngồi một hồi lâu, nhâm nhi từng cái bánh trong túi rồi đi lại nhìn quang cảnh kinh thành.
"Không biết mấy người kia trốn ra ngoài thì đi đâu nhỉ? Lục tỷ và ngũ tỷ thì có thể chạy đi đâu ta? Không bị lạc chứ?" Ăn cho sắp phình bụng ra thì Y Dạ mới nhớ đến chị em mình.
Ngắm nhìn xung quanh, Y Dạ cố trưng cái mắt ra mà tìm xem hai vị tỷ tỷ song sinh của mình chạy ở chốn nào. Kết quả sau một hồi tìm kiếm là không thấy nên thôi Y Dạ cũng bỏ qua, không bận tâm nữa. *Trong người lục tỷ và ngũ tỷ có hai con quỷ bên trong, chắc chúng sẽ không để người ấy có việc gì đâu*
'Lạch cạch' 'Cạch cạch' 'lạch cạch'
Nghe thấy tiếng động là thì Y Dạ giật mình, đeo Hư vô lên và tìm kiếm xung quanh.
Tiếng động phát ra từ trong tháp, Y Dạ mở cửa, đi vào trong và lại tìm kiếm nơi phát ra tiếng động.
'Lạch cạch' 'Xoạch xoạch' 'Kétt' tiếng động tahy đổi và càng lúc càng rõ.
Y Dạ tới chiếc tủ kéo gần đó thì nghe âm thanh lạ kia rõ mồn một. (Hãy tưởng tượng đây là tủ kéo kiểu nhật nhé! Ai xem Doraemon thì sẽ dễ tưởng tượng hơn vì đây là chỗ Đô mằn ngủ ấy)
'Xoạch' Y Dạ đẩy mạnh cửa ra thì bất ngờ nhìn thấy vị đại hoảng tử mặt lạnh nào kia đang bị kẹt trong đấy.
"Ồ... đại hoàng tử của vương triều Mùa Đông... Người làm gì ở đây thế?" Y Dạ nói giọng nhàn nhạt.
"..." Kiệt Khắc không nói gì, đẩy Y Dạ qua một bên rồi bước ra.
Y Dạ thực tức giận nhưng đành chịu. Nhìn y phục trên người Kiệt Khắc, Y Dạ không khỏi thắc mắc
"Đại hoàng tử à, vương quốc Mùa Đông của các người túng đến nỗi thân là hoảng tử mà không có áo khoác mặc à? Hay là ở đó quá lạnh nên ở đây đối với ngài mà nói là còn ấm vậy?"
"... Không phải chuyện của ngươi" Kiệt Khắc nhíu mày, bước ra ngoài hiên.
*Hừ, tên bị câm này rốt cuộc cũng chịu nói chuyện rồi nhưng thái độ thế là sao cơ chứ?* Y Dạ bất bình.
"Đại hoàng tử à, làm sao mà ngươi lại đi tới chỗ này vậy? Không sợ lạc mất đường về sao?"
Người nào đó hơi giật mình, đúng là đang bị lạc thật.
*Biểu hiện này... không phải là bị lạc thật đấy chứ? Bị lạc rồi nên chạy lên đây để tìm lối quay trở lại sao? Nhưng tại sao lại ngồi trong tủ?* Y Dạ càng thêm thắc mắc. Muốn hỏi nhưng cái tên hoàng tử kia căn bản là không có ý muốn giao tiếp với cô nên cô cũng đành nuốt từ xuống, lặng câm.
Kiệt Khắc đảo mắt nhìn xung quanh, cố tìm kiếm vị trí của sàn đấu khi nãy nhưng sàn đấu hiện tại có tới 4, 5 cái đều bày biện tương tương nhau, cũng đặt ngoài trời như nhau, người nhìn xa quá không thấy được gì nên kết luận: Không tìm được!
Xác định hoàn toàn bị lạc, Kiệt Khắc không nhịn được thở dài một tiếng, liếc mắt nhìn Y Dạ mặt không tình nguyện, tỏ vẻ 'Chả lẽ lại phải đi nhờ con nhỏ này?'
*Này, bản công chúa nhìn ra cái mặt đó là có ý gì đấy nhá* Y Dạ bực thầm.
"Đại hoàng tử, ngươi bị lạc thật rồi sao?" Y Dạ cười cười, tỏ ra quan tâm, giọng nhẹ nhàng nhưng...
'Mau quỳ xuống cầu xin bổn cô nương dắt nhà mi về đi! Này thì tỏ vẻ à! Cao ngạo à! Này thì bơ ta này!' - đây mới là suy nghĩ thật.