Nam Chính Thuộc Về Nữ Phụ

Chương 107: Mối hôn sự (2)




Liễu Y Tịnh lúc này ở phía dưới đang tự kiểm điểm lại cái miệng mình *Tiểu muội, coi như là ta có lỗi với muội. Cố vượt qua ải này đi nhé*
"Nếu ngài đã nói hôn sự là chuyện cả đời thì càng không nên gấp gáp, cứ từ từ rồi cũng sẽ có người phù hợp với thập tam nhi thôi" Liễu Vân Phong mỉm cười.
"Vậy đại hoàng tử của chúng tôi thì sao? Ngài ấy cũng chỉ hơn thập tam công chúa ba tuổi, bây giờ cũng có mặt, sao không để hai người làm quen? Thần chắc là công chúa và đại hoàng tử sẽ hòa hợp." sứ thần của vương triều Mùa Đông - Lôi Đức đột ngột xen vào.
*Ta nhổ vào! Ngươi nghĩ sao mà ta có thể hòa hợp được với cái tên miệng để làm cảnh ấy cơ chứ? Lúc nãy hắn còn thẳng tay chĩa kiếm vào ta cơ đấy!!* trong lòng Y Dạ hết sức bất bình.
"... Đại hoàng tử?" Liễu Vân Phong đánh mắt sang nhìn.
Vị đại hoàng tử kia có hơi bối rối, hai tay dưới bàn nắm chặt, hiển nhiên trong tâm không có ý muốn chấp thuận.
"Nếu ta nhớ không nhầm thì đại hoàng tử của vương triều Mùa Đông, tên là... Kiệt Khắc nhỉ?" Liễu Vân Phong nhìn vào người phía dưới.
Kiệt Khắc nghe tới, im lặng gật đầu.
"Đúng rồi sao? Vậy thì... đại hoàng tử Kiệt Khắc, người nghĩ sao về việc này? Người muốn cùng con gái ta kết duyên chứ?"
Y Dạ nghe vậy liền giật mình *Phụ hoàng, không định đồng ý thật đấy chứ??*
"Hoàng thượng..." Bạch Tư Nhan thì thầm.
Liễu Vân Phong vẫn mỉm cười, tay đưa ra sau lưng ra hiệu 'Ổn thôi'
"Thế nào, ngươi chê con gái ta?"
"Bệ hạ, ngài ấy tất nhiên không chê, chỉ là có chút ngỡ ngàng nên không nói được thành lời mà thôi. Thần chắc là ngài ấy rất ưng thuận" Lôi Đức đột nhiên xen vào, cười cười.
"Ngươi chắc không?...Ta thì không thấy thế" Liễu Vân Phong tỏ vẻ phân vân.
"Chắc rồi ạ" Lôi Đức cười cười.
"Để đại hoàng tử thử nói với ta một câu xem nào"
Lôi Đức nghe liền trợn mắt, liên tục ra ám hiệu bảo Kiệt Khắc nói. Một hồi lâu sau, khoảng không im lặng vẫn chỉ lặng im, Kiệt Khắc hoàn toàn không hé một lời.
"Haha! Có vẻ như lời của Lôi Đức đại nhân là sai rồi! Đại hoàng tử có vẻ không có hứng thú với thập tam công chúa!" Bố Đinh cười lớn.
"Việc này thật là thiếu lịch sự, ta hi vọng nó không làm thập tam công chúa mất tâm trạng" Tác Nhĩ hướng tới Y Dạ, tỏ vẻ cảm thông.
"Ngài không cần lo cho ta, có lẽ là ta không tốt nên không thể lọt vào mắt xanh của ngài ấy" Y Dạ che miệng, híp mắt cười. Một tiểu cô nương dáng người nhỏ nhắn híp mắt cười tươi cộng thêm giọng nói trong trẻo, mấy người bên dưới không thể không thừa nhận là vị công chúa này cũng rất có sức hút, đặc biệt dễ thương, dễ gần.
"Nếu đại hoàng tử đã không muốn thì thôi vậy, thập tam nhi của ta có vẻ sẽ không có duyên với vương triều Mùa Đông rồi" Liễu Vân Phong khua tay, kết một câu chặn luôn họng của Lôi Đức làm hắn cam chịu im miệng.
Tất nhiên vấn đề hôn sự, liên hôn không chỉ kết thúc ở đó, phía sau còn rất nhiều quan văn quan võ muốn nối duyên có con gái hoặc con trai nhà mình cho một trong các hoàng tử và công chúa của hoàng tộc.
Người mà đặc biệt được nhiều người muốn nối duyên không ai khác là đại hoàng tử - Liễu Ân. Vị đại ca này của Y Dạ, trách số mệnh đào hoa đi? Rất nhiều nà muốn con gái mình nối duyên cùng hắn, chứng cứ hắn từng gặp mặt hay qua lại với con gái nhà người ta qua miệng của các quan thần cũng nhiều không kể. Tuy nhiên Liễu Ân cũng chỉ là được người trong nước hỏi duyên, các sứ thần dường như không có ý định muốn hỏi tới hắn.
Thay vào đó, người được các sứ thần hướng tới nhất là Liễu Y Tịnh, đủ mọi lời khen thục nữ, mạnh mẽ, gia giáo, tùy hứng, cứng cỏi, sắc sảo, thông minh,... đều hướng tới Liễu Y Tịnh. Cả các quan thần cũng buông lời tâng bốc không ngớt để con trai nhà họ lọt vào mắt xanh của Liễu Y Tịnh. Nhưng đáp lại, Liễu Y Tịnh dùng một thái độ hoàn toàn bình thường cũng những câu nói khéo để né tránh tất cả. Những kẻ hỏi tới cô, kết cục như nhau, đều bị chặn họng không thì là đối đáp không được, chỉ đành chịu im lặng bỏ qua.
Mỗi hoàng tử, công chúa đều được hỏi tới không dưới một lần. Hai đứa út như tiểu Vân và Y Dạ mà cũng không được tha. Duy chỉ có hai người được tha hay không muốn nói là bọn họ hoàn toàn bị bỏ qua. La Nguyên Nguyên và La Bác Triệt, hai người dù mang huyết mạch hoàng tộc nhưng vẫn không đổi họ La khiến cho địa vị trong mắt quần thần hoàn toàn bị suy yếu.
Không cần biết hoàng thượng đối xử với hai đứa con này thế nào nhưng việc không trả lại họ Liễu cho họ đã là một vấn đề rồi. Tiếp đó là việc hai người này không có gì nổi trội. La Nguyên Nguyên so với các vị công chúa khác, danh tiếng bình thường nhưng do nhiều lý do, trong mắt người khác luôn bị thấp hơn một cái đầu. La Bác Triệt thì so với các hoàng tử khác, không nổi trội, không tài năng hay ân sủng, hoàn toàn lu mờ so với các huynh đệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.