*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
- C... Cố... Cố...vương tử...
Triệu Tiểu Tuyết mặt trắng bệch gượng cười giả lả, chân run rẩy lui từng bước về phía sau. Đám nữ sinh cũng không ngừng trốn ra phía sau Triệu Tiểu Tuyết, nhưng khi đôi mắt Cố Trì lướt qua thì cả đám không hẹn mà cùng run rẩy giống như có gió lạnh thổi qua sống lưng, cái nhìn kia quá băng giá mang theo mùi tử khí...giống như cho dù bọn họ có trốn đến chân trời góc bể thì tử vong luôn luôn hiện hữu, không thể trốn thoát khiến ai ai cũng kinh sợ trong lòng. Mỹ nam trong mộng đang đứng trước mặt nhưng chẳng một ai có dũng khí ngẩng đầu ngắm nhìn, bởi luồng sát khí từ người Cố Trì tỏa ra cũng đủ khiến bọn họ như chết đứng, lấy đâu ra sức và lá gan nhìn thẳng Cố Trì đây?
Trong mắt Cố Trì xuất hiện một tia lạnh lẽo, hắn tìm đến bàn tay Hạ Tích Tích, nhẹ nhàng bao bọc nó trong lòng bàn tay của mình, hướng mắt nhìn đám nữ sinh đang cúi đầu, nói lạnh lùng
- Tránh xa cô gái của tôi ra một chút!
Trong mắt Triệu Tiểu Tuyết dâng lên một tầng nước mắt mỏng, bàn tay âm thầm nắm chặt, móng tay đâm sâu vào da thịt đau đớn khiến cô ta bớt run rẩy, cô ta đánh bạo ngẩng mặt lên, hình ảnh trước mặt như kim đâm vào mắt cô ta, đau nhức đến đáng sợ. Chỉ thấy Cố Trì nở một nụ cười dịu dàng chưa bao giờ có, ánh mắt nhu hòa nhẹ xoa đầu Hạ Tích Tích, còn cô ta lại luôn đối nghịch với anh, hất mạnh tay anh ra khỏi đầu mình, liên tục phản bác cái gì mà "tôi không phải là của anh". Thái độ kiêu căng vô lý gây sự như vậy thế nhưng anh chỉ một mực mỉm cười, dùng ánh mắt cưng chiều nhìn cô ta, không một câu trách mắng... Triệu Tiểu Tuyết cắn môi đến bật cả tia máu.
Dựa vào cái gì mà cô ta lại may mắn như vậy? Dựa vào cái gì mà cô ta có phúc mà không biết hưởng, anh ấy thế nhưng không một câu nặng lời, vẫn thủy chung dùng thái độ ôn nhu sủng ái dành cho cô ta? Dựa vào cái gì chứ? Rõ ràng cô mới là người thích anh ấy nhất, xinh đẹp nhất, hoàn hảo nhất, tại sao anh ấy lại không nhìn tới, lại có thể chú ý tới một đứa xấu xí đần độn như cô ta?
Triệu Tiểu Tuyết hung ác nhìn Hạ Tích Tích. Ánh mắt của cô ta khiến Cố Trì nhíu mày, anh đứng chắn trước người Hạ Tích Tích, che cô ở phía sau, anh lãnh khốc nhìn Triệu Tiểu Tuyết, lạnh nhạt phun ra một chữ
- Cút!
Triệu Tiểu Tuyết bị ánh mắt Cố Trì doạ sợ, vội quay lưng bỏ chạy, cả đám nữ sinh hoảng sợ nhìn nhau rồi cũng nhanh chóng chạy theo
Cũng không biết Vương Thần Phong nhảy khỏi ba lô từ lúc nào, đứng trước Cố Trì mà gừ lên đầy hung dữ làm như muốn nói "sao ngươi không cút luôn đi". Cố Trì nhìn con chó con bài xích mình liền nhíu mày không vui, nhưng khi thấy Hạ Tích Tích chạy tới bế nó lên tay thì chân mày lại giãn ra
Chỉ cần là đồ của cô thì anh sẽ không nỡ thương tổn!
Hạ Tích Tích vuốt vuốt đầu Vương Thần Phong đang ngoan ngoãn nằm im trong tay cô.
Vương Thần Phong hiện tại rất không vui, rất là không vui! Tại sao trong những lúc cô cần người che chở như thế này, người đứng chắn trước cô sao không phải là hắn, sao lại là một người nam nhân khác?
Cố Trì đột nhiên xách cổ chó con đang thoải mái nằm trong lòng Hạ Tích Tích lên rồi ném xuống đất khiến Hạ Tích Tích kinh ngạc hét lên, định chạy tới bế nó lên tay trở lại
( Vi Vi: nam nhân lật mặt nhanh nhất thế giới =)))
- A Li! Anh làm gì vậy?
Cố Trì kéo tay cô lại làm cho cô ngã vào lòng mình, sau đó nhẹ nhàng hôn lên tóc cô, thái độ nâng niu trân trọng giống như gìn giữ một bảo vật quý giá nhất trong cuộc đời. Chưa đợi Hạ Tích Tích hoàn hồn vì một loạt hành động khó hiểu của Cố Trì, anh đã bế cô lên tay khiến cô hét lên một tiếng, vội vùng vẫy đòi xuống
- Anh làm cái beep gì vậy? Anh tưởng tôi què đấy à? Này, anh có nghe tôi nói không, mau thả tôi xuống!
Nhưng càng hét to, càng phản kháng mạnh mẽ thì Hạ Tích Tích càng tiêu hao thể lực mà thở hì hục, còn Cố Trì bước chân không đảo hơi thở không loạn mà bình tĩnh một đường bế cô đi đến tận xe hơi. Mắt thấy cô đã ngồi vào trong xe hơi mà vẫn ngoan cố chống trả đòi về trường, Cố Trì bất đắc dĩ ra chiêu
- Nếu em ở lại đó thì đám người kia sẽ còn làm phiền em.
Quả nhiên Hạ Tích Tích ngừng la hét, suy nghĩ một hồi thì cảm thấy có lý nên cũng ngoan ngoãn im lặng ngồi bên cạnh Cố Trì. Chiếc xe từ từ lăn bánh. Nhưng bất chợt phía sau có tiếng chó sủa, Hạ Tích Tích quay đầu nhìn ra kính sau thì mới ngạc nhiên khi thấy A Li của cô đang không ngừng đuổi theo sau chiếc xe. Hạ Tích Tích vội vã hướng Cố Trì nói
- Mau mau dừng xe! A Li của tôi còn ở bên ngoài!
Cố Trì nhắm mắt lại, cả người thoải mái tựa ra phía sau, làm như không nghe thấy lời Hạ Tích Tích, chậm rãi mở miệng
- Tăng tốc!
Chỉ nghe thấy tiếng tài xế vâng dạ, sau đó xe đột nhiên tăng tốc độ, thoáng chốc đã chạy xa một đoạn, bóng dáng chó con dần mất hút. Hạ Tích Tích tức giận đến nghiến răng, cô xông lên nắm lấy áo của Cố Trì khiến áo của anh vốn thẳng thớm trong nháy mắt liền nhăn lại.
- Mẹ kiếp! Anh cố ý?
Cố Trì mở mắt, yên tĩnh nhìn cô, trong mắt không chút dao động nghe Hạ Tích Tích tức giận chửi bới
- Chỉ là dừng lại một chút thôi mà, sẽ không mất nhiều thời gian! Tại sao anh lại có thể keo kiệt thế chứ? Anh không thấy A Li đang cố sức đuổi theo tôi à? Anh có thấy tội lỗi khi bỏ nó lại không? Anh...ưm...
Cố Trì không chịu nổi dụ hoặc khi đôi môi đỏ mọng mềm mại cứ đóng đóng mở mở trước mặt hắn, hắn liền đè chặt gáy cô, dùng môi phủ kín cái miệng đang không ngừng ồn ào. Hạ Tích Tích trợn tròn mắt nhìn đôi mi đen dài như cánh bướm trước mắt, cô không ngừng lấy tay đập vào ngực Cố Trì. Nhưng hắn không những không buông mà còn hôn càng thêm triền miên, giống như hận không thể hoà tan cô vào lòng. Đến khi Hạ Tích Tích mềm nhũn thân người, anh mới hài lòng buông tha cho cô. Nhìn đôi môi sưng lên vì cái hôn mãnh liệt của mình, anh nheo mắt đầy vui vẻ, lợi dụng lúc Hạ Tích Tích đang còn mơ mơ hồ hồ, anh liền ôm cô vào trong ngực, ấn đầu cô vào lòng, cười thoã mãn vuốt ve gò má của cô
Anh sẽ không nói cho cô biết, trong phút chốc, anh đi ghen với một con chó!