*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vừa tới nơi, hắn đã thấy nàng đang không ngừng lui từng bước, đằng trước một con bạch hổ từ từ tới gần, ánh mắt nó nhìn nàng như đang nhìn một con mồi sắp chết. Nhưng phía trước chính là... Đồng tử hắn co rút, trong lòng không hiểu sao lại dâng lo lắng chưa bao giờ có. Hắn vội hét lên, chỉ sợ chậm một giây thôi là nàng sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng
- Đừng có động, không được lui nữa!!
Hắn vội nhảy xuống ngựa, phóng nhanh về phía nàng. Mặc kệ cái gì bạch hổ, hắn tức giận cầm cánh tay nàng kéo lại
- Tỷ là đồ ngốc sao? Phía sau là vực thẳm, muốn chết sao hả?!
Nàng khuôn mặt ủy khuất, có lẽ muốn há miệng phản bác, song vì tiếng bạch hổ gầm mà vội vàng ngậm miệng, ôm chặt cánh tay hắn. Khi đó, một tâm tình thỏa mãn chưa bao giờ có dâng lên trong lòng.
- ------------------------------------------------------------
Khi hắn tiêu diệt bạch hổ, nàng ngạc nhiên cùng sùng bái nhìn hắn khiến hắn thấy vui vẻ không thôi. Thầm nghĩ có lẽ nàng cũng không tệ lắm.
- ------------------------------------------------------------
Khi hắn và nàng cưỡi chung một con ngựa, nàng vô tình lướt qua môi hắn. Bất ngờ tim trong lòng ngực đập nhanh hơn, đầu óc rối bời, môi nàng thật là mềm mại. May mà nàng không nhìn thấy tâm tình phiền muộn của hắn. Chỉ mong nàng không nghe thấy tiếng tim đập càng ngày càng nhanh trong lồng ngực hắn
- ------------------------------------------------------------
Nàng khuôn mặt khả ái nghiêm túc đánh cờ với hắn rồi lại đau khổ mếu máo bảo hắn nhường nàng, nàng hưng phấn bảo hắn dạy nàng bắn cung, vui vẻ làm điểm tâm cho hắn, nàng cong mắt cười nói thích hắn... Tất cả mọi việc nàng làm, tất cả những lời nàng nói đều làm cho lòng hắn không ngừng rung động
- ------------------------------------------------------------
Nàng phát hiện tình cảm sai trái của hắn dành cho nàng, làm sao bây giờ, dù nàng có chán ghét thì hắn cũng không có khả năng buông tay nữa rồi...
- ------------------------------------------------------------
Nàng muốn gả đi sao? Không! Không thể! Những kẻ định cướp nàng khỏi hắn, phải chết! Nàng mãi mãi không được rời xa hắn...
- ------------------------------------------------------------
Hôm nay biểu hiện của nàng lạ quá, giống như muốn rời đi thật xa khỏi hắn, suy nghĩ này khiến lòng hắn cực kỳ bất an...
- ------------------------------------------------------------
Thích khách xuất hiện, sự lo lắng trong lòng chỉ có tăng chứ không giảm. Không, nhất định hắn sẽ bảo vệ nàng thật tốt, cũng không cho nàng rời đi!
- ------------------------------------------------------------
Nàng đỡ một tên cho hắn, vô lực ngã xuống, màu đỏ yêu diễm của máu thấm ướt vạt áo trước ngực nàng... Hắn thực sự sợ hãi, sợ rằng từ nay về sau không thể nghe tiếng cười như chuông bạc của nàng, không thể thấy khuôn mặt khả ái của nàng hằng ngày, không thể nếm được điểm tâm nàng làm,... Thực sự sợ phải cô độc một mình trên đời, sợ không có nàng bên cạnh,...
- ------------------------------------------------------------
Nàng khuôn mặt tái nhợt, níu ống tay áo hắn, giọng nói vô lực
- Đệ thực ra không phải Giang Tịnh đúng không?
- ------------------------------------------------------------
Nàng biết rồi, biết bí mật của hắn, liệu nàng có giận hắn vì đã cướp lấy thân thể đệ đệ nàng không?
- ------------------------------------------------------------
- Thực ra đệ có phải đệ đệ ruột của ta hay không không quan trọng, quan trọng là tỷ tỷ ta thừa nhận đệ là đệ đệ..
- ------------------------------------------------------------
Đệ đệ? Không, hắn không muốn làm đệ đệ của nàng. Lần đầu tiên hắn hận chính thân phận của mình như vậy, ngay cả tư cách ở bên cạnh chăm sóc nàng cả đời cũng không có! Ngay cả tư cách làm phu quân của nàng hắn cũng không có...
- ------------------------------------------------------------
Mắt thấy nàng càng ngày càng suy yếu, một nỗi khủng hoảng bao trùm lấy hắn. Nhưng hắn lại bất lực, bất lực nhìn nàng hô hấp càng ngày càng nhạt dần, hắn thực sự hận chính bản thân mình, tại sao ngay cả người mình yêu, hắn cũng không thể bảo vệ nổi. Vô dụng, hắn là đồ vô dụng!!
- ------------------------------------------------------------
Nàng mỉm cười yếu ớt nói với hắn
- Đệ phải sống cho tốt đấy, ít nhất cũng đừng lãng phí sinh mạng của ta, phải thay mà sống thật tốt, thật vui vẻ!
- ------------------------------------------------------------
Đó là lời cuối cùng nàng nói với hắn, nàng đi rồi, mãi mãi rời xa hắn...
Lệ nam nhi không dễ rơi, chỉ là chưa tới lúc thương tâm mà thôi. Lúc này, Tạ Lãnh Chi ôm chặt Tử Tuyết Vi trong lòng, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, hiển nhiên là tâm đã đau đến cực hạn. Hắn trước giờ không để lộ cảm xúc trên mặt với người ngoài, nhưng bây giờ cứ như một đứa trẻ, nghẹn ngào ôm thân thể lạnh như băng của nàng, khóc thật lớn...