Nam Chính, Các Người Có Thể Lĩnh Cơm Hộp Ra Về

Chương 8:




Dạo gần đây, Long Quân Dao và Tống Lộ Khiết càng trở nên thân thiết hơn bao giờ hết. Mặc dù, Long Quân Dao không thể hiện quá nhiều, thậm chí còn rất kiệm lời với nữ chính.
Hôm nay như thường lệ, Long Quân Dao đã chuẩn bị xong để đến trường, cô cầm giỏ xách bước nhanh xuống lầu. Dự định hôm nay sẽ ăn sáng nhanh chóng hơn mọi ngày, vì cô có việc cần làm.
Bước ngắn bước dài, Long Quân Dao nhanh nhẹn bước xuống đại sảnh. Chưa kịp chào hỏi người lớn trong nhà thì mặt cô chợt đanh lại rồi trở nên sa sầm, đen dần lại.
Ngạo Thiên? Rốt cuộc đột nhiên hắn lại xuất hiện ở Long gia là có ý gì? Chẳng phải ngày trước, mỗi lần hắn xuất hiện ở Long gia, à không, nói đúng hơn chỉ cần đứng trước cổng lớn của Long gia cũng cảm thấy khó chịu không vui sao? Vậy tại sao hôm nay lại xuất hiện ở đây? Đã thế còn tỏ ra rất vui vẻ với cha mẹ và ông cô như thế.
Mặt không nóng không lạnh, Long Quân Dao kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Long mẹ. Cô lạnh nhạt nói vài câu chào buổi sáng, thái độ cô như thế cũng thể hiện rất rõ ràng rằng cô đang rất không vui và bất mãn.
Long mẹ nhìn thấy thái độ không tốt của con gái mình, bà bên dưới bàn khẽ kéo tay cô rồi vuốt vuốt trên mu bàn tay nhỏ giọng thì thầm:
"Chẳng phải ngày trước con rất thích đứa nhóc Ngạo Thiên này hay sao? Chào người ta một tiếng đàng hoàng đi chứ!"
"Con đã không còn thích hắn nữa! Ngược lại, hiện tại con rất ngứa mắt hắn nữa là đằng khác." Long Quân Dao giọng điệu lạnh nhạt, điều chỉnh âm lượng đủ hai người nghe trả lời lại mẹ mình.
Ngạo Thiên tai khá thính, ngồi đối diện Long Quân Dao. Mặc dù, âm lượng của cô không lớn nhưng hắn lại nghe tất cả rất rõ ràng.
Không còn thích hắn? Đã thế còn ngứa mắt Ngạo Thiên hắn? Mặc dù không thể phủ nhận bản thân ngày trước đối xử có đôi chút quá đáng, nhưng cô cũng đâu cần tỏ vẻ thanh cao đáng ghét như thế.
Long mẹ ngước mắt nhìn về phía Ngạo Thiên, thấy nét mặt của hắn có chút lạ thường liền biết ngay có lẽ những lời khó nghe của con gái mình nói đều bị người ta nghe thấy tất cả rồi. Lúc này, bà chỉ đành cười ngượng ngùng với Ngạo Thiên xem như lời xin lỗi.
Món ăn rất nhanh được dọn lên, Long Quân Dao vội vã ăn sạch món ăn trên đĩa. Tuy thế, nhưng từng cử chỉ hành động của cô không hề trở nên thô tục khi ăn với tốc độ nhanh. Mà ngược lại còn khiến cho người khác cảm thấy có nét đẹp mắt.
Xử lý xong tất cả mĩ thực ở trên đĩa của chính mình, Long Quân Dao tao nhã nâng chiếc khăn trắng nhỏ thường được chuẩn bị cho việc sau khi dùng bữa xong để lau miệng. Long Quân Dao động tác không nhanh không chậm nâng khăn lên chạm chạm nhẹ lau đôi môi của chính mình.
Dùng bữa xong, Long Quân Dao đứng dậy cầm lấy giỏ xách, cô hướng về phía ông nội của chính mình mỉm cười nhẹ nói:
"Ông nội, hôm nay cháu có việc nên phải đến trường sớm!"
"Nếu đã thế thì còn không đi! Cháu đi nhanh đi, không thôi kẻo muộn!" Long lão gia nhìn đứa cháu gái cưng của mình cười phúc hậu.
"Học hành cho đàng hoàng đấy!" Long cha nghiêm khắc lên tiếng căn dặn.
"Vâng ạ!"
Nói rồi, Long Quân Dao nhanh nhẹn rời khỏi bàn ăn bước đi ra ngoài, đi được vài bước thì đột nhiên cô bị cha mình gọi lại.
"Việc bận của con có gấp lắm không? Nếu không thì con chờ thêm một chút đi, Ngạo Thiên đưa con đến trường." Nói rồi Long cha khẽ nháy mắt ra hiệu với con gái.
Con gái cưng của cha, cha đây giúp con tạo cơ hội tiếp cận phát triển với người trong lòng. Hãy nắm bắt cho tốt!
Dường như nhận được tín hiệu của cha mình, Long Quân Dao khóe môi giật giật. Thật tình không biết nói sao mà, cô biết mọi người ở Long gia từ cha mẹ đến ông nội đều rất yêu thương cô. Nhưng cũng đâu cần yêu chiều đến mức này cơ chứ. Thế nên nguyên chủ trở nên ngang bướng, hống hách đều có lý do a.
"Không cần đâu ạ! Con có thể tự lái xe đến trường được. Con đang rất gấp không thể chờ hắn ta được. Con đi đây! Tạm biệt mọi người!" Long Quân Dao chậm rãi trả lời cha mình. Xong hết thảy, cô nói lời tạm biệt với tất cả mọi người, ngoài trừ ai kia.
Long Quân Dao bước ra cửa lớn thì xe của cô đã được chuẩn bị sẵn. Chiếc xe thể thao cùng thương hiệu nhưng khác dòng với chiếc xe mà Ngạo Thiên thường lái. Chiếc xe này của cô là vừa mua hôm qua, dòng mới nhất, màu xám ghi nhám. Nói luôn, chiếc xe này là cô tự kiếm tiền mua được chứ không hề chạm vào một xu của cha mẹ hay ông nội mình.
Mở cửa xe, cánh cửa tự động nâng lên, Long Quân Dao bước vào trong. Tầm vài giây sau, âm thanh của động cơ xe hơi gầm lên vang dội khắp sân lớn Long gia. Cô rất hài lòng với chiếc xe này a, tiếng động cơ nghe rất mát tai, nó cứ như tiếng gầm của dã thú vậy.
Đạp ga vụt đi ra khỏi cổng, cùng lúc đó là Ngạo Thiên từ bên trong Long gia bước ra. Hắn nhìn theo hướng Long Quân Dao rời đi mà trong lòng cảm thấy rất mờ mịt. Ngạo Thiên hắn dạo gần đây phát hiện một điều là Long Quân Dao cô ta hình như đã thay đổi rồi, và từ lúc nào cô ta lại trở nên ngầu đến như thế cơ chứ.
Bây giờ, Ngạo Thiên hắn thực sự cảm thấy cô rất nguy hiểm, hắn phải dè chừng cô. Nếu không đến sau này, hắn bị cướp đi tất cả cũng chẳng biết vì sao a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.