Nam Chính, Các Người Có Thể Lĩnh Cơm Hộp Ra Về

Chương 57:




Nhóm người nam chính sau khi bị lời của Long Quân Dao hù dọa thì cũng chẳng còn ai dám dừng chân lại nghỉ ngơi nữa, mặc dù bọn họ đã bắt đầu thấm mệt.
Nữ chính Lục Tiểu Mỹ bấy giờ mệt đến mức độ chân cũng không còn sức để đi tiếp được nữa. Cô lúc này bắt đầu muốn leo lên cái lưng lớn đầy lông mao mềm mướt kia của hắc lang rồi.
Lục Tiểu Mỹ cô rất muốn mở lời yêu cầu con sói kia cho mình lên lưng nó ngồi như Lục Tiểu Na, nhưng cô cũng chẳng ngu ngốc đến nổi mà không thể lường trước được việc có thể bản thân sẽ bị từ chối. Và tiếp đó còn có thể cô sẽ bị làm cho mất mặt trước nhóm người của Trình Ngũ nữa cơ.
Cũng chính vì đã nghĩ đến một màn nếu như bị từ chối sẽ mất mặt như thế nào, nên Lục Tiểu Mỹ chỉ dám lấy điện thoại ra nhắn một tin nhắn ngắn cho đứa em gái hờ của chính mình.
“Tiểu Na, em mau nói với con sói ấy cho chị lên đấy ngồi cùng em đi. Chị không thể đi nổi nữa rồi, đến đứng chị còn không có sức nữa nói chi là...”
Tin nhắn của Lục Tiểu Mỹ vừa gửi đi thì liền rất nhanh Lục Tiểu Na đã nhận được.
Tiếng “tút tút” khi đó phát ra từ túi quần của Lục Tiểu Na làm cho Long Quân Dao hơi khựng lại, nhưng rất nhanh cô lại tiếp tục di chuyển như chưa có gì.
Lục Tiểu Na lấy điện thoại ra rồi đọc xong tin nhắn thì bỗng bẽn lẽn nhích đến gần bên tai của Long Quân Dao nói nhỏ:
“Sói đại ca, ngài có thể...”
Lục Tiểu Na ngập ngừng chưa nói hết câu thì Long Quân Dao đã đoán được những gì còn lại mà cô nàng muốn nói.
“Không thể! Nói với cô ta sắp đến nơi rồi. Thế nên cố chịu đựng thêm chút nữa đi.” Âm thanh trầm trầm phát ra từ con sói đen đáp lại.
Âm lượng giọng nói của Long Quân Dao khi đó không tính là quá lớn nhưng nó cũng đủ để tất cả mọi người trong nhóm của nam chính đều có thể nghe được một cách rõ ràng.
Cùng lúc đó, khi Long Quân Dao vừa nói dứt câu thì tất cả mọi người đều nhận thấy phản ứng kỳ lạ của Lục Tiểu Mỹ nên đều quay đầu nhìn về phía của cô.
Nữ chính Lục Tiểu Mỹ sau khi nhận được câu trả lời từ con sói thì mặt chợt đanh lại, hai tay cô cũng vô thức trở nên siết chặt, còn đầu thì cúi xuống nhìn mặt đất.
Trình Ngũ lúc đấy cũng quay sang nhìn Lục Tiểu Mỹ, hắn tiến đến gần bên cô thì thầm hỏi:
“Có phải King đang nói em không?”
“E-em không biết, chúng ta tiếp tục đi đi...”
Lục Tiểu Mỹ vội vàng phũ nhận trước câu hỏi của Trình Ngũ rồi cố tỏ ra như chưa có gì xảy ra và tiếp tục đi về phía trước.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Đi được thêm một quãng đường tầm hơn ba trăm mét thì trước mắt nhóm người nam chính dần hiện ra một khu rừng rầm rập cây cối và những cây cỏ xung quanh đấy vô cùng xanh tốt.
Đi xuyên qua rừng cây xanh ấy thì cả nhóm người của Trình Ngũ và Lục Tiểu Mỹ bỗng dừng lại bởi vì con sói dẫn đường phía trước cũng đã dừng bước.
Long Quân Dao dừng chân, đứng trước một khoảng không gian rộng lớn đầy ấp cây xanh thì Long Quân Dao lúc này trong hình dáng của con sói đen to lớn chợt ngước mặt lên cao rồi tru lên.
Âm thanh sói tru cao vút và vang lanh lảnh khắp khoảng trời, hồi tru kéo dài được một lúc rồi ngưng hẳn. Tiếng tru vừa dứt thì từ xa bắt đầu vang lên tiếng bước chân rầm rập của nhiều loài thú khác đang lao đến.
Sau hồi tru của sói đen, cả nhóm người của nam chính Trình Ngũ lại một lần nữa bị một cảnh tượng kinh hãi dọa cho đứng cả hình.
Tất cả những loài thú đang ẩn náu bên trong khu rừng này đang tập trung lại thành một đàn lớn và vây xung quanh nhóm người bọn họn.
Và điều khiến cho bọn họ cảm thấy kinh hãi nhất chính là các loài thú dữ ăn thịt và các loài thú ăn cỏ lại tỏ ra rất thân thiết với nhau.
Chẳng hạn như, trước mắt của Lục Tiểu Mỹ và Trình Ngũ là một con thỏ trắng mập mạp đang đứng trên lưng của một con hổ lớn.
Khi các loài thú đang sống bên trong cánh rừng này đã xuất hiện, thì bỗng chúng nó tự động đứng dạt sang hai bên và chừa ra một con đường thẳng tấp như thể đang chào đón vị vua trở về.
Long Quân Dao bước đi trên con đường thẳng ấy tiến về phía cái hang động lớn rồi dừng chân ở trước cửa hang.
Cô lúc này hơi ngửa đầu về sau nhìn nữ chính Lục Tiểu Na rồi nói:
“Cô có đói không? Cô có muốn ăn một ít trái cây không?”
“T-tôi... tôi muốn tắm trước. Như thế có được không ạ?” Lục Tiểu Na có chút dè dặt hỏi Long Quân Dao.
Thấy người con gái này vẫn còn một chút gì đó là sợ hãi với mình thì Long Quân Dao trong lòng thầm cười khổ rồi trả lời:
“Được!”
Đáp lời người kia xong, Long Quân Dao quay đầu nhìn về hướng con thỏ trắng đang đứng trên lưng hổ rồi khẽ gầm gừ. Hình như đấy là cách mà cô giao tiếp với bọn nó thì phải.
“Tiểu Bạch, ngươi đưa cô gái này đi tắm đi.” Long Quân Dao nhìn con thỏ trắng nói.
“Vâng!”
Tiểu Bạch nhảy xuống khỏi lưng hổ rồi chạy đến bên cạnh Long Quân Dao nhanh nhẹn đáp lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.