Nam Chính, Các Người Có Thể Lĩnh Cơm Hộp Ra Về

Chương 4:




Long Quân Dao đi xe riêng đến trường. Xe dừng lại trước cánh cổng trường xa hoa, có phần lộng lẫy. Phía trên cổng có đề bảng tên to lớn với những nét chữ rồng bay phượng múa được điêu khắc tinh xảo, trường Đại học Quốc tế Alva.
Ngước nhìn cánh cổng trường quá mức xa hoa này, Long Quân Dao thầm nghĩ, chỉ là một ngôi trường đại học mà lại hào nhoáng đến mức này, quả đúng là thế giới tiểu thuyết a.
Không chần chừ thêm, cô sải bước tiến vào trong một cách thong thả. Tuy nhiên, không hiểu vì sao mà tất cả mọi người lướt ngang Long Quân Dao lại đột ngột quay đầu nhìn cô với ánh mắt hiếu kỳ.
Cảm nhận được ánh mắt của tất cả những người xung quanh, Long Quân Dao lấy trong túi xách ra một cái gương nhỏ cầm tay để soi. Rõ ràng là trên mặt cô không có dính gì khác thường mà.
Cất gương trở về, Long Quân Dao hơi nhìn xuống quan sát bộ quần áo hôm nay của bản thân, cũng chả có gì là bất thường. Vậy tại sao bọn họ lại nhìn cô như sinh vật lạ thế?
Không quan tâm đến ánh nhìn của mọi người xung quanh nữa, Long Quân Dao tiếp tục bước đi về phòng của học của chính mình.
Vừa bước đến trước cửa lớp, chưa kịp bước vào bên trong thì Long Quân Dao đã bị một người va phải với một lực khá mạnh vào người. Vì bất ngờ, Long Quân Dao chỉ vội đỡ được thân thể của người đã ngã vào mình và sau đó là cả hai cùng ngã xuống nền đất.
Ngồi trên nền đất của lớp học, Long Quân Dao vẫn còn đỡ lấy người đang nằm trên người chính mình. Người đã đâm vào Long Quân Dao khi này mới nhanh chóng rời khỏi người của cô đứng dậy.
Long Quân Dao mặt bắt đầu đen lại, cô đứng dậy phủi cát trên quần áo rồi khi này cô mới quay sang nhìn người đã đâm vào mình.
"Tống Lộ Khiết?" Giọng nói trầm thấp của Long Quân Dao khiến cho người đang cúi đầu đứng gần cô khẽ giật thót mình.
"Long tiểu thư, tôi, tôi xin lỗi! Tôi không cố ý!" Nét mặt Tống Lộ Khiết lộ rõ vẻ sợ hãi và có vẻ là không có sự giả dối gì cả.
Long Quân Dao không đáp lại lời của nữ chính mà chỉ yên lặng quan sát biểu hiện của cô. Có lẽ, nguyên chủ đã rất nhiều lần bắt nạt nữ chính. Thế nên, bây giờ cô ấy đối mặt với Long Quân Dao cô mới lộ rõ sự sợ hãi như thế.
"Không sao đâu." Long Quân Dao hạ tầm mắt không nhìn nữ chính nữa, mà chỉ nhẹ giọng nói rồi cất bước định đi đến chỗ ngồi của bản thân.
Tống Lộ Khiết nghe Long Quân Dao nói mà mở to mắt nhìn cô không thể tin.
Long Quân Dao cô ấy có khi nào mà bỏ qua dễ dàng cho cô như thế cơ chứ? Long tiểu thư không tìm được cớ để làm khó Tống Lộ Khiết cô thì đã rất may mắn rồi. Nhưng mà hôm nay, Long Quân Dao tiểu thư lại dễ dàng bỏ qua, không tính toán với cô thì quả là một chuyện lạ.
Đứng thẫn người ra nhìn Long Quân Dao đang dự định rời đi, Tống Lộ Khiết dùng ánh mắt mê man nhìn cô, rồi đột ngột Tống Lộ Khiết choàng bừng tỉnh bởi tiếng nói chua ngoa chói tai của một người nữ nhân.
"Tống Lộ Khiết, con tiện nhân này, mày định chạy đi đâu hả? Bọn tao chưa nói xong ai cho mày đi?"
Chủ nhân của giọng nói càng lúc càng tiến đến gần, Tống Lộ Khiết sợ sệt đưa mắt nhìn xung quanh cố tìm nơi để chạy trốn. Cô nàng khi này chợt nhìn sang Long Quân Dao rồi nhanh chân chạy ra sau lưng Long Quân Dao mà núp.
Long Quân Dao hơi ngoáy đầu về sau nhìn vị nữ chính Tống Lộ Khiết bằng ánh mắt bất mãn, nhưng rồi giọng nói chua ngoa ngay lập tức dừng lại ngay trước cả hai.
"Long Quân Dao, đây không phải chuyện của cô. Tránh ra!"
"Hửm? Cô nói xem tại sao tôi phải làm theo lời của cô?" Long Quân Dao nhướn mày nhìn người con gái xinh đẹp đang phừng phừng lửa giận, thấp giọng hỏi.
"Cô! Không có tại sao cả. Tránh ra!" Người con gái mặt hơi đông cứng lại sau khi nghe Long Quân Dao nói, rồi liền lập tức lấy lại được khí thế mà gào lên.
"Vậy tôi càng không thể tránh ra rồi." Long Quân Dao nghiêng đầu nhìn người con gái trước mắt chợt nở nụ cười mờ nhạt.
"Long Quân Dao, cô đừng tưởng mình là tiểu thư của Long gia thì tôi không dám làm gì cô."
"Ồ, thế thì cô thử làm gì tôi xem nào." Long Quân Dao mặt đã đen lại, nhưng trên gương mặt của cô vẫn treo nụ cười ngứa đòn.
Tức giận trước lời nói và thái độ của Long Quân Dao, người con gái chua ngoa liền cười khẩy rồi hất nhẹ đầu ra hiệu cho bọn con gái đang đứng phía sau lưng cô ta.
Thấy người kia có vẻ sẽ làm thật, Tống Lộ Khiết sợ đến mức mặt mày trắng bệt, hai tay nắm chặt vạt áo của người chắn phía trước chính mình, nhưng vẫn cố gắng tỏ ra như không có gì nhỏ giọng nói thì thầm với Long Quân Dao:
"Long tiểu thư, cô đừng khiêu khích cô ấy mà. Chúng ta không chống lại được bọn họ đâu. Hay là cô chạy trước đi, cứ để mặc tôi ở lại cũng được. Dù sao cũng là do tôi kéo cô vào mớ hỗn độn này."
"Cô nói ít thôi!" Long Quân Dao hạ nhẹ giọng ngắt lời Tống Lộ Khiết.
Tưởng Long Quân Dao sẽ tức giận, Tống Lộ Khiết liền ngay lập tức im lặng ngậm miệng, không nói thêm lời nào nữa.
 
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.