Nam Chính, Các Người Có Thể Lĩnh Cơm Hộp Ra Về

Chương 162:




Long Quân Dao thần trí mơ hồ dần tỉnh lại sau trận đánh với Vô Khuyết.
Cô nhớ không lầm là sau khi hạ được nam chính thì cô cũng đã kiệt sức mà bất tỉnh ngay sau đó.
Và kế tiếp chuyện gì xảy ra thì cô cũng chẳng nhớ nữa.
Đôi mắt của Long Quân Dao dần dần mở ra, ánh sáng mờ nhạt cũng dần trở nên rõ ràng hơn.
Chờ đến khi định thần và tỉnh táo hơn thì Long Quân Dao mới giật mình nhận ra bản thân đang ở trong phòng làm việc của bản thân ở thế giới thực.
Chuyện này là thế nào? Lẽ nào tất cả những gì cô đã trải qua đều là mơ?
Long Quân Dao khi này mơ hồ không hiểu chuyện gì đang diễn ra và cũng chẳng thể xác định cái nào là mơ, cái nào là thực.
Cô lúc ấy để trấn tỉnh bản thân nên dùng tay vỗ vỗ vào hai má với sức lực vừa phải.
Có cảm giác, vậy đây chắc chắn không phải là mơ.
Nhưng mà cảm giác những gì đã trải qua ở các thế giới kia cũng rất thực.
Ngồi thẳng lưng lên, Long Quân Dao vươn vai một cái rồi thở hắt ra một hơi.
Trước mắt là cô phải giải quyết công việc còn tồn đọng lại cái đã. Nếu như những gì cô đã trải qua ở các thế giới ảo là thật, thì bây giờ có nghĩa là cô đã được hệ thống thả quay về thế giới thực.
Nếu đã quay lại thì cô phải giải quyết một số việc trước mắt cái đã.
Long Quân Dao rời khỏi bàn làm việc rồi bước vào phòng nghỉ ngơi gần đó, và sau đấy là bước vào tolet tắm rửa thay lại một bộ quần áo mới.
Đứng bên dưới vòi hoa sen, Long Quân Dao trầm mặc mặc cho nước không ngừng trút xuống đỉnh đầu.
Cô đã quay về thế giới thực, vậy là cô sẽ không có cơ hội gặp lại A Khiết nữa ư?
Vừa nghĩ như thế thì bỗng trong lòng cô nổi lên một trận khó chịu.
Cô muốn gặp lại A Khiết!
Nhưng mà bằng cách nào đây?
Long Quân Dao thở dài một hơi thật dài rồi tắt nước bước khỏi phòng tắm.
Chợp lấy cái khăn bông lớn, lau khô thân thể, Long Quân Dao mặc chiếc áo tắm dày màu trắng tinh bước khỏi nhà tắm.
Đứng trước cái tủ lớn được làm âm tường, mở cánh cửa tủ ra, nhìn một loại tây trang y hệt nhau nằm bên trong được treo gọn gàng, cô không cần suy nghĩ mà đưa tay lấy bừa một bộ.
Chậm rãi mặc quần áo lại, mặc xong quần áo, Long Quân Dao đi đến một cái tủ lớn khác rồi mở ra.
Bên trong tủ đủ loại cà vạt, phụ kiện đi kèm với tây trang như khuyu áo, kẹp áo,... v.v đủ loại đủ kiểu đắt tiền.
Chọn một cái cà vạt tối màu và cái khuyu áo được làm từ ngọc đen, thắt cà vạt và cài xong khuyu áo, Long Quân Dao lại tiếp tục đi đến một ngăn tủ rồi kéo ra.
Ở bên trong ngăn tủ có hàng chục cái đồng hồ với nhiều loại hình dáng thương hiệu khác nhau.
Không chỉ một ngăn tủ ấy là đồng hồ, mà tất cả ngăn tủ bên dưới cũng đều là đồng hồ đắt tiền.
Chọn một cái đồng hồ được chế tác tinh xảo mà cô được tặng bởi một nghệ nhân nổi tiếng trong làng chế tác đồng hồ.
Đeo đồng hồ lên tay, Long Quân Dao lại tiếp tục tiến đến một cái tủ khác rồi mở ra.
Con chọn một đôi giày da dành cho nữ màu đen, bởi vì chiều cao quá vượt trội nên khi đi làm cô luôn chọn giày da để mang.
Cô không chọn cao gót, thậm chí ít khi nào mang cao gót là do bản thân cô không muốn biến thành titan trong mắt người khác.
Sau khi vẻ bề ngoài đã chỉnh chu hơn, Long Quân Dao đến nhìn gương để chỉnh sửa lại y phục một xíu cho chỉnh tề hơn.
Nhìn dáng vẻ thực sự của bản thân trong gương, đúng là trở về cơ thể gốc của mình là thoải mái nhất.
Người con gái trong gương, thành thật mà nói so với tất cả những thân thể mà Long Quân Dao xuyên vào có khí chất vượt bậc hơn nhiều.
Chẳng những vậy, biểu cảm trên gương mặt của người trong gương cũng lạnh nhạt và sắc sảo hơn hẳn.
Đang nhìn ngắm bản thân trong gương thì bỗng bên ngoài có tiếng gõ cửa. Long Quân Dao lạnh nhạt nói vọng ra ngoài:
“Vào đi!”
Được sự đồng ý của cô, lúc này người bên ngoài mới có gan đẩy cửa bước vào.
Đứng trước cánh cửa đóng chặt của phòng nghỉ ngơi, cách nhau một cánh cửa, người bên ngoài không dám làm bậy mà chỉ dám đứng từ bên ngoài báo cáo:
“Chủ tịch, buổi họp cổ đông đã sắp bắt đầu. Các cổ đông cũng đã đến, bọn họ là đang chờ ngài.”
“Được.”
“Vậy tôi xin phép ra ngoài chờ ngài!”
Nói xong một lời đó, người nhân viên liền co chân chạy đi ra bên ngoài.
Long Quân Dao lúc này đưa tay vuốt mái tóc đen óng của bản thân ra sau để nó có thể gọn gàng vào nếp hơn.
Chuẩn bị xong, cô đẩy cửa bước ra khỏi phòng nghỉ ngơi.
Bước đến bên bàn làm việc lấy cái điện thoại di dộng đặt trên bàn.
Lấy đồ xong, cô liền bước ra khỏi phòng làm việc.
Người đứng bên ngoài thấp thỏm chờ sếp, khi cánh cửa vừa bật mở thì người đó cũng giật thót người.
Chưa nhìn thấy người thì người nọ đã cung kính cúi gập người:
“Chủ tịch!”
“Ừ!”
Nhàn nhạt đáp lại rồi Long Quân Dao quay đầu đi thẳng về phía phòng họp.
Nhìn theo bóng lưng của cô, người nọ dường như bị mê hoặc mà vẻ mặt bỗng chốc trở nên mụ mị mê man và cả gương mặt đều đỏ ửng lên.
Đúng là không thể nào quen được với dáng vẻ bá khí ngời ngời của chủ tịch mà.
Nghĩ xong thì người nọ liền mau chân đuổi theo sau Long Quân Dao.
--------------------
Vào đến phòng họp.
Cuộc họp cổ đông nhanh chóng được bắt đầu.
Long Quân Dao ngồi ở ghế lớn luôn trầm lặng không nói một lời, nhưng bọn cổ đông đã nháo nhào lên ra sức để tranh giành lợi ích.
Có một vài kẻ nắm được một ít cổ phần của tập đoàn, cũng có thể nói là nhiều chỉ sau Long Quân Dao một ít thì liền lên mặt.
“Tôi nói này Long chủ tịch. Cô dù sao cũng là đàn bà con gái thì hiểu gì về làm ăn cơ chứ? Tôi thật không hiểu vì sao gia chủ của Long gia ngày trước lại giao cái chức này lại cho cô. Đã là đàn bà thì lo lấy chồng rồi hầu hạ chồng có phải sướng hơn không.” Một tên béo vẻ mặt gian xảo khinh khỉnh nói với Long Quân Dao.
Đối diện với mấy lời mỉa mai khiêu khích, Long Quân Dao vẫn giữ nguyên một mực im lặng.
Còn bọn người khác thì liền nhao nhao lên đồng tình với của lời nói của tên nọ.
Bọn họ biết, chỉ cần hạ bệ được Long Quân Dao thì bọn họ sẽ hưởng được không ít thứ từ Long nhị thiếu gia và Long phu nhân.
Long Quân Dao khi này lạnh lẽo quét mắt nhìn một lượt bọn người sâu bọ trước mắt rồi nhẹ nhàng ra hiệu cho tiểu thư ký đứng bên cạnh.
Nhận được hiệu lệnh, nam thư ký liền đứng thẳng người làm mặt nghiêm nghị nói:
“Cuộc họp kết thúc! Mời các vị ra về!”
“Cái gì? Chúng ta còn rất nhiều chuyện cần nói!”
“Đúng vậy!”
Bọn cổ đông lại bắt đầu ồn ào nháo nhào lên.
Long Quân Dao khi này có lẽ đã nổi giận, cô hai tay chống trên bàn rồi yên lặng nhìn bọn họ.
Bị ánh mắt sắc lẹm như thể đao kiếm của Long Quân Dao nhìn đến mức da thịt cũng trở nên ngứa ngáy.
Có nhiều người bắt đầu run run trước dáng vẻ này của cô.
Nhìn thật đáng sợ, nhìn cô như hung thần ác sát ấy, chỉ cần một cái nhấc tay liền có thể lấy được mạng của bọn họ.
Cả bọn người khi nãy vẫn còn ồn ào đòi nói tiếp, nhưng đến khi trông thấy vẻ mặt tối sầm của Long Quân Dao đang lặng lẽ nhìn họ cau mày thì liền hoảng sợ tái xanh mặt.
“Là, là, chúng tôi nhiều lời rồi. Chúng tôi xin phép ra về!”
Tên béo mồ hồ đã vã ra ướt nhẹp hai bên thái dương, hắn hơi run rẩy nói vài câu rồi mau chóng rời khỏi phòng họp.
Thấy hắn đã bỏ chạy thì cả bọn người cổ đông kia cũng thức thời hiểu chuyện mà cúi đầu chào Long Quân Dao rồi chạy biến khỏi mắt cô.
Đợi bọn người đó đi hết, Long Quân Dao nhàn nhạt nói với thư ký:
“Đến lúc đổi đám cổ đông mới rồi. Cậu đi sắp xếp một chút đi. Tùy ý hành sự, nhưng nhớ đừng chọn ra một đám rác rưởi như lần này.”
Nói xong, Long Quân Dao đứng dậy khỏi ghế rời đi.
Nhìn theo bóng lưng của cô, người thư ký không ngừng run lên, khí thế của chủ tịch cũng quá là dọa người rồi.
Mặc dù làm việc cho cô đã lâu, nhưng cậu vẫn không thể nào quen được, thật là dọa chết người!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.