Nam Chính, Các Người Có Thể Lĩnh Cơm Hộp Ra Về

Chương 148:




Hình như ngầm hiểu ý của Thần Phù, Long Quân Dao dùng lực vừa phải ném nàng ta qua một góc rồi ra hiệu bảo nàng ta nằm im.
Vô Khuyết nhìn thấy nữ nhân trong dàn hậu cung của mình bị làm tổn thương nên liền nổi đóa lên.
Hắn khi đó bung mở rộng đôi cánh to lớn, xinh đẹp của bản thân ra rồi lao nhanh như chớp đến chỗ của Long Quân Dao.
Vẻ mặt của Vô Khuyết lúc ấy dữ tợn vô cùng, hắn như một con thú hóa dại mà xông về phía của Long Quân Dao rồi đánh tới tấp.
Dù sao Vô Khuyết hắn cũng là nam chính, thế nên những đòn mà hắn đánh ra cũng chẳng đơn giản, đã vậy với thân phận là con cưng của tác giả, con vàng con kim cương của thiên đạo thì những đòn mà hắn vừa đánh ra đều đã được nâng cao thêm một tầng sát thương.
Thanh trường kiếm của Vô Khuyết đâm đến trước mặt Long Quân Dao, cô khi đó có chút khó khăn tránh né một nhát kiếm, nhưng vẫn là hoàn toàn không tránh khỏi hết được.
Tuy lưỡi kiếm đã chém trượt nhưng bên phía gò má của Long Quân Dao chợt xuất hiện một vết cắt nhỏ rồi dần rỉ ra một ít máu tươi.
Cảm nhận được bên má có chút ướt, Long Quân Dao khi đấy đưa tay lên sờ nhẹ vào bên gò má rồi gạt đi vết máu nhỏ. Thế nhưng, vệt máu cũ vừa được lau đi thì vết thương lại tiếp tục rỉ máu.
Long Quân Dao tuy thua thế ở hiệp giao đấu đầu tiên, nhưng cô một chút cũng chẳng vội.
Cô lúc đấy cầm chặt gậy gỗ trong tay rồi đưa nó nằm ngang ra trước mặt và sau đấy thân gỗ mục nát dần biến đổi. Nó từ một cái gậy gỗ tầm thường tìm ở đâu cũng thấy nhưng chỉ trong nháy mắt đã trở thành một thanh kiếm katana với lưỡi kiếm sắc bén.
Vô Khuyết nhìn hình dạng thanh kiếm có chút kỳ lạ, hắn tính ra sống đã gần hơn vạn năm, tính cả kiếp trước lẫn kiếp này, thế nhưng hắn chưa bao giờ nhìn thấy một thanh kiếm giống thứ mà Long Quân Dao cô ta đang cầm chút nào.
Nam chính nhìn chăm chăm thanh kiếm có hình dáng khác lạ đang nằm trong tay Long Quân Dao, bỗng trong lòng hắn nổi lên một trận tò mò về xuất xứ của nó.
Vì sao thanh kiếm này lại có hình dạng trông kỳ lạ đến vậy? Đó chính là những gì mà Vô Khuyết đang thắc mắc.
Lưỡi kiếm của Long Quân Dao hơi lóe lên ánh sáng sắc bén, chẳng những vậy, trên kiếm còn có một hình điêu khắc rồng trông rất tinh xảo với thân rồng quấn lấy lưỡi kiếm nhìn vô cùng sinh động.
Nhìn thấy nam chính nhìn thanh kiếm của mình không chớp mắt, Long Quân Dao khẽ nhếch môi một cái rồi đột ngột xuất hiện gần hắn sau đó liền xuất chiêu.
Lưỡi kiếm katana chém đến làm cho Vô Khuyết đang thả hồn nơi nào cuống quýt đỡ đòn.
Do sơ suất mất tập trung, thế nên nam chính đã không thể tránh kịp đường kiếm, thành ra lúc ấy bên vai hắn đã bị Long Quân Dao chém cho một đường.
Vết rách bên vai Vô Khuyết khi đó chảy máu ra thấm đẫm lớp vải y phục, và vết máu càng lúc càng loang rộng nên đã khiến cho Hoa Nhược Y và Hồ Huyên đang đứng bên ngoài cuống cuồng lên.
“Khuyết ca!”
“Phu quân!”
Hoa Nhược Y và Hồ Huyên đứng bên ngoài quan sát trận đấu, cả hai vừa nhìn thấy người yêu bị Long Quân Dao vung kiếm chém cho một nhát thì liền hét lên và chạy đến bên cạnh nam chính để xem xét vết thương.
Với lưỡi kiếm katana sắc bén có thể chém đôi cả tảng đá lớn như chém bùn thì vết thương của Vô Khuyết cũng được xem như là khá nặng. Chẳng những thế, Long Quân Dao đâu dễ dàng buông tha cho hắn, cô khi đấy bỏ qua hai người nữ nhân mà bay đến bồi thêm một chưởng vào vết chém trên thân thể nam chính.
Cả hai người nữ nhân xinh đẹp không lường trước được những việc vừa xảy ra, Hoa Nhược Y và Hồ Huyên đứng thẩn người ra, sau đấy cả hai mới quay lại nhìn Vô Khuyết.
Khi đó, Hoa Nhược Y không thể che giấu được kinh sợ, nàng ta đưa tay che miệng để kìm nén tiếng thét ở cổ họng sắp không giữ được mà bật ra thành tiếng. Và kế đó, bỗng cả hai người nữ nhân quay ngoắt lại nhìn về phía của Long Quân Dao.
Đôi mắt của cả hai người họ long lên sòng sọc và nổi đầy tơ máu, ánh mắt của họ như rực cháy lửa giận phừng phừng nhìn chòng chọc Long Quân Dao.
Hồ Huyên khi đó nghiến răng nghiến lợi rồi rít lên giống như giữa ả và Long Quân Dao có thâm cừu đại hận vậy.
Người nữ nhân của nam chính không biết sống chết tự lượng sức mình, Long Quân Dao khinh bỉ nhìn ả ta rồi vung kiếm chém một đường đẩy lùi ả ta về sau.
Hồ Huyên tuy đã nhanh nhẹn nhảy lên tránh né đường kiếm nhưng ả cũng không thể hoàn toàn tránh khỏi thương tích.
Thấy Hồ Huyên bị Long Quân Dao đánh cho bị thương, lúc này đến Hoa Nhược Y xông lên.
Long Quân Dao thở dài ngao ngán nhìn đối phương rồi cô lại đưa tay lên chưởng một cái vào ngực của Hoa Nhược Y, và thành công làm cho nàng ta bị thương phải ho ra một ngụm máu.
Hoa Nhược Y ho khan vài tiếng, sau đó nàng lau máu bên miệng đi, nàng lúc ấy nhìn qua bên Hồ Huyên gật gật đầu ra hiệu.
Như thể hiểu được ý của Hoa Nhược Y, Hồ Huyên cũng hơi gật đầu đáp lại, kế đó cả hai người chau mày đầy hung dữ nhìn Long Quân Dao rồi cùng nhau đánh đến bức ép cô lùi về sau.
Bị khí thế của hai nữ chính chèn ép cho lui bước về sau, Long Quân Dao cật lực né chiêu của hai người họ, cô khi đấy chờ cho cả hai lộ ra sơ hở thì liền dùng cán kiếm đánh mạnh vào bụng họ làm cho cả hai bay ngược về sau rồi té ngã nằm trên đất.
“Huyên nhi! Y nhi!” Vô Khuyết một tay đỡ lấy vết thương vừa kêu lên.
Vô Khuyết tay ôm lấy vết chém khó khăn đi đến chỗ thê tử và tiểu thiếp đang nằm. Vết thương bị động khiến cho nam chính đau đến mức sắc mặt trở nên tái nhợt và hai bên thái dương cũng ướt đẫm đầy mồ hôi.
Không thể dễ dàng để nam chính tiếp xúc được với hai nữ chính, Long Quân Dao một cước đá bay hắn sang một bên, cô lúc ấy âm trầm từng bước tiến đến gần chỗ của Hoa Nhược Y.
Long Quân Dao ngồi xuống để có thể đối mặt với Hoa Nhược Y, cô đưa tay nâng mặt của nàng ta lên rồi nhìn.
Nhìn ngắm gương mặt của nàng ta được một lúc thì Long Quân Dao liền ghét bỏ mà buông tay. Cô khi đó nhìn Hoa Nhược Y thêm lần nữa rồi đảo mắt qua chỗ của Vô Khuyết mà nói lớn:
“Hoa dung nguyệt mạo như thế này mà xuất hiện một cái sẹo lớn thì như thế nào nhỉ?”
Vừa nghe những lời này của Long Quân Dao thì gương mặt của Hoa Nhược Y liền biến sắc, đồng tử của nàng ta co rút lại vì sợ hãi mà nhìn cô.
Nàng ta khi đó không khống chế được mà vô thức lắc đầu nhè nhẹ, còn Vô Khuyết thì nằm trên đất chật vật giương đôi mắt chất chứa đầy căm hận nhìn về phía Long Quân Dao, rồi hắn dùng hết sức lực còn sót lại mà gào lên:
“Long Quân Dao, ân oán giữa ta và ngươi cớ sao lại đổ lên người khác, có gì thì ngươi cứ trút hết lên thân thể ta này. Đừng có làm tổn thương Y nhi nàng ấy!”
“Ồ! Tình cảm ghê nhỉ? Nếu ngươi đã nói thế thì...”
Long Quân Dao hơi nhoẻn miệng cười rồi bỏ qua Hoa Nhược Y mà đi đến bên cạnh Hồ Huyên.
Hồ Huyên nhìn thấy cô đang tiến gần đến chỗ của mình, thì cả thân thể ả ta như ý thức được nguy hiểm mà run lên bần bật.
“Đừng, đừng có đến đây...” Hồ Huyên nhỏ giọng nỉ non.
Mặc kệ những phản ứng của Hồ Huyên, Long Quân Dao chậm rãi ngồi xuống bên cạnh ả ta, cô khi đó kề sát lưỡi kiếm vào gương mặt ả.
Lưỡi kiếm mát lạnh áp lên da mặt làm cho làn da của Hồ Huyên có chút tê tái, ả ngước đôi mắt đã ngấn nước và bên trong đấy là tràn đầy hận ý nhìn Long Quân Dao.
“Nhìn ta làm gì? Ngươi có nhìn ta đến rơi cả mắt thì ta cũng chẳng thay đổi ý định đâu. Thay vì nhìn ta thì ngươi nên cầu cứu hắn thì hơn. Có khi chỉ cần hắn quỳ xuống cầu xin ta thì ta liền tha cho ngươi.” Long Quân Dao thản nhiên nói rồi liếc mắt nhìn sang nam chính.
Nghe theo lời của cô, Hồ Huyên đưa ánh mắt cầu cứu nhìn qua Vô Khuyết.
Nam chính Vô Khuyết nhìn thấy ánh mắt của Hồ Huyên nên dù không muốn cũng phải đành làm theo lời của Long Quân Dao.
Hài lòng với biểu hiện của nam nữ chính, Long Quân Dao cũng đành buông tha cho cả hai nữ nhân là Hồ Huyên và Hoa Nhược Y.
Cô lúc đó lại giở trò gian manh mà kêu lên:
“Ái dà, ta đã tha cho cả hai ngươi thì còn gì vui nữa cơ chứ. Hay là chúng ta chơi một trò chơi đi. Vô Khuyết, ta cho ngươi ba lựa chọn, chỉ cần ngươi chọn thì ta hứa sẽ làm theo giao ước của lựa chọn ấy.”
“Trò chơi? Lựa chọn? Đó là những gì?” Vô Khuyết khi đó như vớ được cái cọc cứu mạng giữa biển khơi nên liền hỏi.
“Không cần gấp, ta sẽ nói ngay đây. Ta sẽ mở rộng lòng tốt mà thả ngươi và hai người nữa rời khỏi đây. Lựa chọn thứ nhất, ngươi rời khỏi đây cùng Hồ Huyên và Hoa Nhược Y. Hai, ngươi để Hồ Huyên ở lại và mang Hoa Nhược Y cùng Thần Phù đi. Ba, ngươi mang Hồ Huyên cùng Thần Phù rời khỏi đây nhưng phải để cái mạng của Hoa Nhược Y ở lại.” Nói xong, Long Quân Dao đảo mắt quan sát sắc mặt của bọn họ rồi sau đấy lại nói tiếp:
“À mà ta cũng nói luôn, trong bốn người các ngươi ở đây thì người bị thương nặng nhất chính là Thần Phù. Nhưng nếu ngươi đưa nàng ta rời khỏi đây kịp thời thì còn có thể giữ lại một cái mạng cho nàng ta.”
Vô Khuyết nghe hết những gì cô nói, hắn ta khi này rối trí không biết phải lựa chọn làm sao. Vô Khuyết đứng lên, hắn cố chống đỡ thân thể đi đến gần nơi Thần Phù nằm để thử quan sát xem tình trạng của nàng ta có giống như những gì Long Quân Dao nói hay không.
Thấy nam chính có động tĩnh lớn như thế thì Long Quân Dao liền chĩa thẳng lưỡi kiếm vào cổ họng Hồ Huyên rồi quát lên:
“Ngươi không được đến gần bất kỳ ai trong ba nàng ta trước khi đưa ra lựa chọn. Nếu ngươi làm ngược lại, thì ta sẽ không dám chắc kiếm của ta có chém bừa vào đâu của mấy nàng hay không đâu đấy.”
Bị uy hiếp, Vô Khuyết tức đến mức ho lên khùng khục. Hắn ta khi đó ngước mặt lên cao hít một hơi thật sâu để tịnh tâm, sau đấy hắn nhìn về phía của Thần Phù đang nằm rồi nhẹ giọng ôn nhu nói lời xin lỗi:
“Thần Phù, là ta có lỗi với nàng! Nếu như ta đến sớm hơn thì tình hình đã không xấu như vậy. Nàng tha lỗi cho ta! Có kiếp sau thì ta sẽ trả lại tất cả cho nàng, cho dù là trâu làm ngựa ta cũng tình nguyện.”
Nói rồi, bóng dáng Vô Khuyết khi đó phi thường bi thương mà chậm rãi nâng tay rồi chỉ về phía hai người nữ nhân nằm ở gần đấy.
“Ngươi đã chắc chắn?” Long Quân Dao hỏi lại thêm một lần nữa.
“Ừ!” Vô Khuyết bày ra dáng vẻ đau khổ mà gật đầu nói.
Nam chính vừa đưa ra lựa chọn thì cùng lúc ấy Long Quân Dao phá lên cười lớn.
Giọng cười của cô vang vọng khiến cho người nghe cảm thấy có chút ma quái.
“Thần Phù, ngươi thấy chưa? Người nam nhân mà ngươi yêu căn bản không hề yêu ngươi, vậy nên cho dù ngươi có sắp chết thì hắn còn chẳng buồn mà thương hại rồi chọn ngươi. Haha, đấy chính là tình yêu mà hắn đã nói với ngươi đấy ư?”
Long Quân Dao càng nói thì tiếng cười của cô càng lớn càng trở nên quái dị.
Còn Vô Khuyết khi đối diện với tình hiện tại thì hoàn toàn trở nên mờ mịt, hắn nhìn Long Quân Dao rồi lại nhìn sang nơi Thần Phù nằm.
Thân thể của Thần Phù hơi động rồi nàng từ từ ngồi dậy khỏi mặt đất.
Thần Phù nhìn sang Vô Khuyết, đôi mắt của nàng đã phiếm hồng, những giọt lệ lóng lánh như hạt châu cũng bắt đầu rơi xuống.
Thì ra, đấy chính là tình yêu mà hắn đã nói với nàng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.