Nam Chính, Các Người Có Thể Lĩnh Cơm Hộp Ra Về

Chương 139:




Trước khi vào Quỷ giới, Long Quân Dao thay bỏ bộ y phục màu trắng đã bị vấy bẩn do trận đánh với nam chính.
Cô khi này vận bộ hắc y có đường viền và hoa văn màu tía trông rất đặc sắc.
Long Quân Dao tiêu sái dạo quanh con phố của Quỷ giới.
Mấy con đường ở đây, không khí và khí trời cũng không khác mấy so với Yêu giới và Ma giới. Chỉ là ở Quỷ giới còn có một thứ  mà ở hai nơi kia không có, chính là những con ngạ quỷ mặt mày xấu xí, làn da nhăn nheo với cái bụng trương phình đi lang thang trong mấy con hẻm nhỏ.
Long Quân Dao đi ngang mấy con đường nhỏ tối tăm, cô hơi liếc mắt nhìn vào trong thì thấy có mấy con ngạ quỷ cứ đi đi lại lại không có chủ đích như lũ thây ma thì có hơi rùng mình.
Mấy con ngạ quỷ này cũng quá xấu xí rồi! Chỉ nhìn thôi cũng làm cho cô rợn gai óc, chẳng những vậy, từ thân thể của chúng còn bốc ra cái mùi thối như thức ăn để mấy tháng bị mốc và bắt đầu có dòi bọ vậy.
Long Quân Dao đưa tay che mũi rồi mau mau rời khỏi con hẻm nhỏ ấy.
Đi thêm một đoạn ngắn thì bỗng từ phía xa vọng lại âm thanh ồn ào hỗn loạn.
“Công chúa, công chúa, đừng chạy! Công chúa, người hãy quay về cung đi ạ!”
“Công chúa, người đừng làm khó chúng quỷ nô bọn ta mà...”
Phía trước là tiếng hô vang của ai đó, Long Quân Dao chưa thấy hình dáng của chủ nhân giọng nói nhưng đã nghe thấy âm thanh.
Chưa kịp nhìn rõ phía trước xảy ra chuyện gì thì đã có một người nào đó nhào thẳng vào lòng cô, thuận lợi làm cho cả hai đều ngã người về sau rồi nằm trên đất.
Người nọ nằm phía trên thân thể của Long Quân Dao chậm rãi nương tựa tay trên ngực của cô mà ngước mặt lên nhìn.
Đối diện với đôi đồng tử xinh đẹp đang lấp lánh như một viên hồng ngọc đắt giá, Long Quân Dao hơi nhíu mày rồi đẩy nhẹ người đang ngồi trên thân thể mình xuống.
Bị đẩy ra, người nọ mặt mày phụng phịu đứng dậy phủi phủi cát đất bám trên bộ y phục màu đỏ rực lỗng lẫy.
Không để ý đến mỹ nhân trước mắt, Long Quân Dao hơi khó chịu ngồi dậy khỏi nền đất dơ bẩn, cô gạt bỏ mấy hạt cát khỏi hắc y rồi mới đưa mắt nhìn sang người nọ.
Đứng trước mặt Long Quân Dao là một mỹ nữ khuynh thành, nàng ấy sở hữu làn da trắng nõn nà mềm mịn như làn da của trẻ em, đôi mắt to tròn sáng ngời lúc nào cũng lấp lánh ngấn nước, cái mũi nhỏ nhỏ có hơi đỏ, còn đôi môi đỏ như son, hai bên gò má thì hồng nhuận có chút phúng phính trông rất đáng yêu. Chẳng những vậy, ở hai bên búi tóc nhỏ của nàng ấy còn có hai cái sừng nhỏ hơi nhú lên, và điều đó càng làm tăng thêm vẻ đẹp cho nàng.
Đánh giá người trước mắt xong, không cần nói thì Long Quân Dao cũng biết vị cô nương trước mắt chính là nàng công chúa của Quỷ giới.
Mặc dù phải công nhận nàng công chúa này rất diễm lệ, xinh đẹp đến mức có thể khuynh đảo tam địa giới. Nhưng thật sự mà nói, trong mắt của Long Quân Dao thì tiểu thiên sứ A Khiết của cô mới là nhất, với nhan sắc của tiểu bảo bối nhà cô có thể bỏ xa cô nàng này đến tận mấy con phố còn được.
Nàng công chúa lúc này hình như mấy nhìn thấy rõ được dung mạo của người mà mình vừa va phải.
Nàng nhìn thẳng vào đôi đồng tử màu tía ma mị đầy quỷ dị nhưng lại đầy mê hoặc như muốn câu hồn bất cứ ai nhìn vào.
“Đ-đẹp quá!” Âm giọng vừa nhẹ vừa thanh trong trẻo như một dòng suối, nho nhỏ vang lên.
Vì âm lượng của đối phương quá nhỏ nên Long Quân Dao không thể nghe rõ được nên cô khi đó hơi nhướng mày như thể muốn hỏi cô nàng đang nói cái gì.
Còn nàng công chúa không hiểu ý của cô, nàng cũng chẳng để ý đến biểu hiện của cô mà chỉ chăm chăm nhìn mãi vào đôi mắt của cô.
Cùng lúc đó, từ đằng xa có năm sáu quỷ nhân rầm rập chạy đến, họ vừa chạy vừa hít thở một cách khó nhọc. Thấy người mà mình cần tìm cuối cùng cũng chịu đứng yên thì bọn họ liền ngửa mặt lên cao thở hồng hộc.
“Công, công chúa...”
Nàng công chúa này bị giọng nói của kẻ nọ kéo về thực tại, nàng giật bắn người quay sang nhìn kẻ vừa nói, rồi làm ra vẻ mặt chán ghét mà quát lên:
“Sao các ngươi như âm hồn bất tán thế hả!?”
“Công chúa, người hãy quay về cung đi ạ, Quỷ vương và điện hạ sắp quay về rồi, nếu như Quỷ vương phát hiện công chúa ra ngoài thì chúng quỷ nô sẽ mất mạng.” Một người bề ngoài chẳng khác gì người phàm, nhưng ở giữa ấn đường của hắn có một cái sừng nhọn hoắc và hai cái nanh dài, hắn gần như cầu xin mà nói.
Đôi mày thanh tú của nàng công chúa hơi chau lại, hình như nàng đang suy nghĩ cái gì đó. Sau một lúc nghĩ ngợi, vẻ mặt của nàng chợt trở nên bừng sáng làm cho hoa dung nguyệt mạo càng rực rỡ xinh đẹp.
“Được, muốn ta về cũng không thành vấn đề, nhưng phải dẫn theo người này!” Nàng công chúa chỉ tay về phía Long Quân Dao.
Long Quân Dao nhìn xuống bàn tay nhỏ nhắn của công chúa rồi khịt mũi một cái định rời đi thì bị nàng níu lại.
Nàng công chúa ôm chặt lấy cánh tay của Long Quân Dao, nàng làm bộ mặt mèo con đáng yêu nhìn cô:
“Này, ngươi cùng ta về đi.”
“Không thích!” Long Quân Dao lạnh nhạt rút tay đi.
Tay cô vừa rút đi thì nàng công chúa bướng bỉnh lại tiếp tục ôm lấy cánh tay của cô lần nữa.
Long Quân Dao cảm thấy nàng công chúa này sao lại phiền phức đến vậy? Mặc dù lòng nghĩ thế nhưng trên mặt cô vẫn lạnh đảm không chút biểu tình.
Trong lúc nàng công chúa vẫn còn bám chặt lấy Long Quân Dao, bỗng nàng ta bị người nào đó từ phía sau nắm lấy cổ áo nhấc lên.
Long Quân Dao nhìn kẻ đứng sau lưng nàng công chúa bướng bỉnh, cô liếc mắt đánh giá người nọ một phen rồi mới dời mắt đi chỗ khác.
Bị nhấc lên, nàng công chúa cố quay đầu nhìn về sau, tay chân cô nàng khi này quờ quoạng trong không khí.
“Bỏ muội xuống, ca bỏ muội xuống!”
Mặc kệ sự vùng vẫy của nàng, người nọ vẫn làm thinh rồi nhìn về hướng của Long Quân Dao hơi mỉm cười rồi nói:
“Thật thất lễ với cô nương, hoàng muội của ta có hơi bướng bỉnh nên mong cô bỏ qua cho.”
Người này nói xong thì lại tiếp tục nhìn qua tiểu muội nhà mình rồi lên tiếng trách móc:
“Ta nói với muội bao nhiêu lần rồi? Gọi ta là hoàng huynh, không được gọi là ca.”
“Tại sao chứ?” Tiểu mỹ nhân phùng má không phục hỏi ngược lại.
Nhìn hai huynh muội cãi nhau, Long Quân Dao cũng chẳng quá để ý đến, cô khi đó nhàn nhạt đáp lời người nam nhân nọ:
“Không sao! Mong rằng ngươi sau này hãy trông chừng tiểu muội nhà của mình cho thật tốt!”
“Này! Ngươi có biết bản thân đang nói chuyện với ai không hả? Nếu còn vô lễ thì đừng trách ta tại sao lại ra tay.” Một quỷ nô trừng mắt dữ tợn với Long Quân Dao.
Người nam nhân thả tiểu muội bướng bỉnh của mình ra, y quay sang hơi trừng mắt với quỷ nô vừa nói mấy lời kia, rồi y lại nhìn qua chỗ của Long Quân Dao mỉm cười lễ giáo, nói:
“Mong cô nương đừng trách thuộc hạ của ta. Ta sẽ về dạy dỗ lại hắn. Có điều, hôm nay hoàng muội của ta đã gây phiền phức cho cô nương đây, thế nên, ta hy vọng cô sẽ đồng ý đến Quỷ cung của bọn ta, để ta có cơ hội thay hoàng muội và những thuộc hạ vừa vô lễ tạ tội.”
“Không cần đâu! Ta cũng không để bụng.” Long Quân Dao vẫn giữ nguyên dáng vẻ bình thản không để tâm đáp lại.
Thấy cô khước từ lời mời, người nam nhân quyết không từ bỏ mà tiếp tục dùng mọi lời nói để thuyết phục cô.
Long Quân Dao đối diện với hai cục phiền phức một lớn một nhỏ này, cô cảm thấy phiền hà vô cùng, nhưng rồi để người nọ không lải nhải nữa nên cũng đành chấp thuận.
“Thôi được rồi! Nếu như vị công tử đây đã nói đến vậy thì ta cũng không từ chối nữa vậy!” Long Quân Dao bất lực nói.
Cuối cùng cũng thuyết phục được cô, hai người một nam tử với tiểu nữ tử vui vui vẻ vẻ cùng cô quay về Quỷ cung.
Nàng công chúa khuynh nước khuynh thành của Quỷ giới không biết ăn trúng thứ gì, mà suốt cả đoạn đường đều dính chặt lấy Long Quân Dao không rời?
Còn Long Quân Dao, mỗi lần nàng công chúa ôm chặt lấy cánh tay của cô hay là có những cử chỉ thân mật quá mức đều bị cô đẩy ra.
Nếu cô không giữ khoảng cách thì sau này A Khiết mà biết được thì...
Ay, cô không muốn nghĩ đến lúc đó đâu...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.