Nam Chính, Các Người Có Thể Lĩnh Cơm Hộp Ra Về

Chương 130:




[Ký chủ, cô đoạt bàn tay vàng của nam chính?]
Không biết tiểu hệ thống xuất hiện từ lúc nào, cô nhóc tiểu loli kinh hãi thảng thốt kêu lên.
Long Quân Dao tay vẫn còn cầm chặt Long trượng trong tay quay sang nhìn tiểu hệ thống.
Lúc này, Long Quân Dao nhìn thấy trong tay của Tiểu Thống Nhi cũng có cầm một cái gậy được điêu khắc phượng hoàng.
“Bàn tay vàng của nam chính? Đây không phải là bàn tay bạc mà mi đã nói ư?” Long Quân Dao khó hiểu hỏi.
[Bàn tay bạc là thứ tôi đang giữ đây này. Cái này mới là bàn tay bạc.] Nói rồi, Tiểu Thống Nhi giơ gậy trong tay ra trước mặt Long Quân Dao.
Long Quân Dao hơi ngưng trệ lại một nhịp nhìn Tiểu Thống Nhi rồi lại ngước lên nhìn cô nàng.
Cô khi đấy đối diện với ánh mắt hoang mang của hệ thống nên chỉ đành đưa tay tiếp nhận cái gậy mà cô nàng đang cầm. Nhưng ngờ đâu, tay cô vừa chạm vào gậy thì liền có một cỗ nhiệt nóng rực bài xích sự đụng chạm của cô với nó.
Bị nóng, Long Quân Dao rút tay trở về, còn tiểu hệ thống thì vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra nên nghiêng nghiêng đầu nhìn cô.
Cứ tưởng như vậy là hết chuyện, nhưng nào ngờ đột nhiên Long trượng của Long Quân Dao phát ra một luồng sáng mạnh mẽ.
Hắc long, một trong chín con rồng từ trượng bay ra xâm nhập vào gậy khiến, và kế đó là tiếng kêu đau đớn đến đinh tai nhức óc không biết từ đâu phát ra.
Đó là tiếng kêu của phượng hoàng!
Cây gậy trong tay Tiểu Thống Nhi khi đó rung lên kịch liệt, còn Tiểu Thống Nhi bỗng bày ra vẻ mặt đau đớn tột cùng rồi nằm vật ra đất, tay ôm chặt ngực kêu la.
[Đau quá! Đừng, đừng siết nữa! Chết, tôi chết mất! Xin ngài tha mạng!]
Giọng nói của Tiểu Thống Nhi chợt thay đổi, giống như âm giọng của một người hoàn toàn xa lạ vậy.
Tiểu Thống Nhi nằm dưới đất co quắp người vì đau, lúc ấy bỗng cô nàng hơi ngước mắt nhìn lên Long Quân Dao thều thào nói:
[Xin ngài, xin ngài hãy bảo Hắc đại nhân tha mạng cho tôi ạ! Tôi, tôi thật có mắt như mù nên mới dám mạo phạm đến ngài.]
Long Quân Dao khi này hoàn toàn mù mờ không hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng nhìn thấy dáng vẻ chật vật của tiểu hệ thống nên hơi đau lòng.
Lúc đó, cô bỗng nhấc trượng lên rồi gõ nhẹ xuống nền đất thì vẻ mặt vẫn còn co rúm của tiểu hệ thống dần giãn ra, và rồi hắc long từ gậy lắc mình bay ra quay về trượng.
Ngồi xuống ôm lấy thân thể nhỏ bé của Tiểu Thống Nhi vào lòng, cô lau lau mồ hôi lạnh trên trán cô nàng rồi hỏi:
“Có phải mi đã cho gậy nhận chủ?”
Tiểu Thống Nhi nằm trong vòng tay của Long Quân Dao yếu ớt mơ màng đáp lời:
[Không có, tôi không nhớ đã cùng nó nhỏ máu nhận chủ.]
Nghe hệ thống nói thế thì cô cảm thấy có gì đó hơi kỳ lạ.
Khi đó cô đưa mắt quét từ trên xuống dưới của tiểu hệ thống để kiểm tra, thì chợt tầm mắt của cô dừng lại ở tay phải của hệ thống.
Trong lòng bàn tay phải của hệ thống có một vết thương nhỏ, nó nhỏ đến mức có thể làm cho người ta không chú ý đến, và từ vết trầy ấy vẫn còn lưu lại một vệt màu đỏ mờ nhạt.
“Có lẽ mi đã vô tình cùng gậy thành lập một mối liên kết rồi. Nhìn đây, chỗ này có một vết cắt nhỏ đã từng chảy máu.” Long Quân Dao nâng bàn tay bị thương của tiểu hệ thống lên cho cô nhóc nhìn.
Nhìn vết thương nhỏ ở trong bàn tay, Tiểu Thống Nhi khi này tự mắng bản thân vô dụng. Vốn dĩ định rằng giúp ký chủ lấy bàn tay bạc, nhưng cuối cùng lại thành nó cùng bàn tay bạc.
Long Quân Dao trông thấy vẻ mặt thất vọng của Tiểu Thống Nhi nên cô cũng lờ mờ đoán được ý nghĩ của cô nàng.
“Không sao! Có lẽ là ta và cái gậy này không có duyên, mà người có duyên với nó chính là mi. Dù sao ta cũng đã có cái trượng này rồi, mi cứ giữ lấy nó đi.”
Nghe thấy những lời an ủi của ký chủ thì tiểu hệ thống cũng bớt tự dằn vặt bản thân, nhưng nó cũng không thể hoàn toàn không cảm thấy có lỗi được.
Trong lúc cả hai đang tìm đường quay trở ra ngoài, Tiểu Thống Nhi đi bên cạnh Long Quân Dao nhỏ giọng hỏi:
[Ký chủ, có phải tôi rất vô dụng không?]
“Mi lúc nào mà chẳng vô dụng, dù sao cũng đã quen rồi.” Long Quân Dao nói xong liền quay sang quan sát vẻ mặt của tiểu hệ thống.
Trong ánh sáng lập loè mờ ảo phát ra từ ngọn đuốc, cô nhìn thấy vẻ mặt của hệ thống thoáng trầm xuống trở nên buồn bã.
“Đúng là mi đôi khi có chút vô dụng, nhưng lần này mi làm rất tốt. Nếu không có mi thì ta đã không tìm được cây trượng này. Làm tốt lắm!” Nói rồi, Long Quân Dao khẽ nở nụ cười hiếm có với hệ thống, sau đó là đưa tay xoa nhẹ đầu nó.
Nhận được lời khen cũng như sự khích lệ của ký chủ, tiểu hệ thống bỗng chốc cảm thấy xúc động vô cùng.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Rời khỏi khu phế tích.
Hai người lúc này dự định sẽ quay lại Ma thú lâm, nhưng đi được nửa đường thì tiểu hệ thống mới chợt nhớ ra một chuyện quan trọng.
Tiểu nữ tử lại một lần nữa kinh sợ quay sang nhìn chăm chăm cây trượng trong tay người bên cạnh rồi kêu lên:
[Đúng rồi, ký chủ, cô dám tranh bàn tay vàng của nam chính!?]
“Hả? Ý mi cây trượng này chính là bàn tay vàng của nam chính?” Long Quân Dao đưa cây trượng ra trước mặt Tiểu Thống Nhi.
Tiểu Thống Nhi muốn tiếp nhận lấy trượng nhưng căn bản là không làm được, từ cây trượng như phát ra một cỗ sức mạnh vô hình đẩy tay của tiểu hệ thống ra khỏi thân của nó.
Thấy bản thân không thể tiếp xúc gần với trượng nên tiểu hệ thống cũng đành từ bỏ ý định chạm vào nó, mà chỉ thông qua Long Quân Dao cầm trượng rồi quan sát kỹ nó.
[Ể? Không phải! Cây trượng này hình như không giống lắm với cây trượng mà nam chính sẽ nhặt được trong nguyên tác.]
Nói rồi, Tiểu Thống Nhi bất chợt nắm lấy bàn tay lớn của Long Quân Dao ngắm nghía.
[Trên tay của ký chủ cũng không có nhẫn.]
“Nhẫn?” Long Quân Dao nhíu mày nghi hoặc hỏi.
[Đúng vậy, nhẫn! Trong nguyên tác, sau khi nam chính hoàn thành huyết kế với bàn tay vàng, thì trên tay hắn có xuất hiện một vết tích vòng tròn bao lấy ngón tay của hắn, nó giống như một chiếc nhẫn vậy.] Tiểu Thống Nhi thành thật trả lời.
Nhận được câu trả lời của tiểu hệ thống thì giữa mày của Long Quân Dao càng nhíu chặt hơn.
Cô lúc đó không biết đang nghĩ ngợi gì mà ngoài nhìn chăm chú vào Tiểu Thống Nhi thì chẳng nói lấy một lời. Giữ nguyên trạng thái ấy thêm một lúc thì cô mới từ tốn cất giọng hỏi:
“Vậy bàn tay vàng của nam chính trong lời mô tả của mi có phải là thứ mà Hỗn Thiên nhân chủ đã dùng để thiết lập thất giới?”
Đứng trước câu hỏi khi này của ký chủ, tiểu hệ thống đứng đờ người ra đến khi nhận thức được bản thân vừa nói gì, thì mới nhanh chóng dùng tay che lấy miệng của bản thân.
Lại nữa rồi! Hệ thống nó lại không giữ được mồm miệng rồi.
Theo nguyên tác, tác giả cũng không nói quá nhiều về vật mà Hỗn Thiên nhân chủ đã từng dùng để tạo ra thất giới. Thậm chí, kể cả về bàn tay kim cương mà nam chính nhặt được rồi dùng nó để thống nhất thất giới cũng không được đề cập bao nhiêu.
Long Quân Dao thật không ngờ bàn tay kim cương ấy lại chính là thứ trong truyền thuyết kia.
Cảm thấy chuyện này cũng không còn gì để giấu diếm ký chủ nữa nên tiểu hệ thống đành nói ra hết cho cô nghe.
Sau khi nói ra hết những thứ có sẵn trong dữ liệu thông tin của bản thân thì hệ thống hơi mỉm cười nói với Long Quân Dao:
[Tuy cây trượng này của ký chủ có vẻ rất lợi hại, nhưng hình như nó không phải bàn tay vàng của nam chính rồi. Đều là do tôi lo nghĩ quá nhiều.]
Tiểu Thống Nhi vừa nói vừa cười rồi đưa tay lên gãi gãi đầu.
Còn Long Quân Dao, cô khi đã nghe hết mấy lời của tiểu hệ thống thì cũng bất chợt cong khoé môi một cách kỳ lạ.
“Mi không có nghĩ nhiều đâu.”
Nói xong, Long Quân Dao kéo tay áo hai bên lên làm lộ ra cái cổ tay xinh đẹp, và trên đấy có một vết tích như một hình xăm. Nó quấn lấy hết phần cổ tay của Long Quân Dao. Và nó mang lại cảm giác cho người khác khi nhìn vào, thì thấy chẳng khác gì cô đang đeo một chiếc vòng được điêu khắc nhiều hoa văn tinh xảo cả.
Hai chiếc vòng như được khắc trực tiếp vào làn da trắng mịn của Long Quân Dao được làm lộ ra khi cô kéo tay áo lên.
Tiểu Thống Nhi nhìn thấy dấu vết ấy thì cả đầu như vừa bị lừa đá mà trở nên choáng váng không dám tin vào mắt của chính mình.
[Ký chủ, cô thực sự…]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.