Nam Chính, Các Người Có Thể Lĩnh Cơm Hộp Ra Về

Chương 103:




Theo như cốt truyện gốc, nam chính tuy cưỡng bức nữ phụ chỉ vì nhan sắc của cô quá mức câu hồn, nhưng sau một thời gian thì nam chính cũng dần có tình cảm với nữ phụ.
Và đáng ra theo lẽ thường tình như những bộ tiểu thuyết ngôn tình khác, nếu như không có nữ chính thì có lẽ hai người họ đã thành một đôi. Nhưng do đã có nữ chính xen vào nên nữ phụ liền phải chịu hàng nghìn thống khổ khi bị đưa đến phòng thí nghiệm.
Cũng nhờ sự biến mất của nữ phụ nên nam nữ chính mới có thời gian, cơ hội mà phát triển tình cảm.
Nhưng bây giờ trớ trêu làm sao khi nữ phụ là Long Quân Dao đã quay trở lại vào ngay khoảng thời gian quan trọng nhất. Nó cũng chính là mốc thời gian đáng lẽ ra là dành cho nam chính và nữ chính dùng để bồi đắp tình cảm, thì cô lại xuất hiện trước mặt nam chính sau một khoảng thời gian biến mất.
Và lúc ấy nam chính vẫn chưa hoàn toàn quên mất đi nữ phụ, hắn vẫn còn luôn nhớ nhung cô, vẫn chưa hoàn toàn quên đi được nữ phụ.
Thế nên với tình cảnh bây giờ, những mạch truyện vốn dĩ được dùng để nam chính cùng nữ chính nói mấy lời yêu thương với nhau đều đã bị Long Quân Dao phá cho hỏng hết.
Không có nói mấy lời yêu thương với nhau, không có thời gian bồi dưỡng tình cảm, đã vậy chính bản thân nam chính đáng ra là có thể dần quên được hình bóng của nữ phụ Long Quân Dao, nhưng từ khoảnh khắc nam chính Khương Trạch Dương gặp lại cô thì đoạn tình cảm ngày trước của hắn lại một lần nữa dâng lên cuồn cuộn như sóng lớn, và hắn cũng chẳng còn tâm tư gì để ở chỗ của nữ chính Long Thi Tịnh nữa.
Tình cảm của nam chính dành cho nữ chính vốn là vẫn chưa được mặn nồng, vậy mà nó còn bị sự quay về của Long Quân Dao làm cho ngày càng trở nên mờ nhạt và lạnh dần.
Cảm xúc của Khương Trạch Dương đối với Long Thi Tịnh bây giờ không còn giống như nguyên tác nữa, thế nên bây giờ việc cô ta ngày ngày chạy tới Khương Thị tìm hắn khiến cho hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.
Đã sinh ra cảm xúc bất mãn với đối phương, thì đó cũng chính là thời khắc nhạy cảm nhất cho mối quan hệ giữa cả hai. Có khi chỉ cần một việc làm nhỏ thì liền có thể khiến cho mối quan hệ giữa nam chính và nữ chính ngay lập tức trở nên xấu đi.
Và ngay chính lúc này đây, Long Thi Tịnh chạy đến Khương Thị tìm Khương Trạch Dương đúng lúc hắn đang bận họp.
Nữ chính vốn dĩ đã bị chiều đến hư, mang theo tính khí của một vị đại tiểu thư thì làm sao Long Thi Tịnh có đủ kiên nhẫn mà chờ đợi Khương Trạch Dương họp xong.
Long Thi Tịnh đến nơi không được nam chính tiếp đón, cũng như không tìm thấy hắn thì nữ chính đã vô cùng bực bội trong lòng. Như vậy đã đành đi, cô ta còn bị mấy tên nhân viên cản lại không cho vào phòng làm việc của hắn nữa chứ.
Từ nhỏ đến lớn, nữ chính chưa bao giờ phải chịu nhiều ủy khuất đến vậy, cũng do thế mà trong phút chốc bản tính đại tiểu thư của Long Thi Tịnh liền không kiềm được mà bộc phát.
Long Thi Tịnh lúc này chẳng khác gì một nữ nhân điên mà la hét, kêu gào, quát tháo mấy nhân viên xung quanh:
“Các người là ai mà có cái quyền ngăn cản bổn tiểu thư đây đi gặp Trạch Dương hả?”
“Long tiểu thư à, mong cô thông cảm cho bọn tôi, bọn tôi cũng chỉ là nhân viên làm công, nếu cô cứ tiếp tục quấy thì sẽ không hay.” Một nữ nhân viên e dè nói.
“Mấy người nói ai càn quấy? Bổn tiểu thư đến tìm tổng tài của các người, vậy mà các người dám ngăn cản không cho tôi đi? Đã vậy còn không cho tôi vào phòng làm việc của anh ấy để ngồi chờ? Có tin tôi nói với Trạch Dương đuổi hết đám người chết tiệt các người không!” Long Thi Tịnh hất mặt lên trời, còn tay thì chỉ thẳng vào mặt của người nhân viên và miệng thì không ngừng quát lớn.
“Long tiểu thư à, phòng làm việc của tổng tài vốn không phải nơi ai cũng vào được, bên trong đấy có rất nhiều tài liệu quan trọng. Lỡ như tôi cho cô vào mà xảy ra sơ sót gì thì bọn tôi lãnh đủ, nên xin cô đừng làm khó bọn tôi mà. Còn bây giờ Khương tổng đang có một cuộc họp quan trọng nên không thể ra tiếp đón cô ngay được. Mong cô ngồi ngoài sảnh chờ đợi chốc lát.” Một người nhân viên khác nhăn mặt cảm thấy phiền phức chen giọng vào.
“Chờ? Chờ đến lúc nào? Trạch Dương đang họp? Là họp ở phòng nào? Nếu không nói tôi liền bảo anh ấy sa thải mấy người.”
Thấy hết cách với vị tiểu thư này, mấy người nhân viên đành phải chỉ ra căn phòng họp cho nữ chính.
Vốn dĩ người ta là tiểu thư của một gia tộc lớn, còn bọn họ chỉ là dân thường đi làm công cho nhà bạn trai người ta thì làm sao có thể chống đối được cơ chứ.
Vừa được chỉ điểm, Long Thi Tịnh nhanh chân chạy vụt đi, mấy người nhân viên bị hành động của nữ chính làm cho một phen giật mình hoảng hốt rồi gấp gáp đuổi theo cản cô lại.
“Đừng mà Long tiểu thư. Cô đừng vào đấy!” Hai ba người nhân viên lúc này luôn miệng nối tiếp lời của nhau mà khuyên ngăn cùng đưa tay cố giữa nữ chính lại.
Không để ý đến đám người chết tiệt ấy, Long Thi Tịnh vùng vẫy rồi gạt phăng mấy cánh tay của bọn họ, sau đấy thì cô ta nhanh chóng đưa tay đẩy cánh cửa rồi bước vào bên trong.
Khương Trạch Dương đang bàn bạc hội họp với mấy nhân viên cấp cao, đến Khương lão gia cũng có mặt đang ngồi nghe hắn nói thì bị tiếng động lớn phát ra từ ngoài cửa làm cho giật thót mình.
Nam chính nghe thấy ồn ào nên hướng mắt nhìn về phía cửa, ngay tức khắc hắn liền nhìn thấy nữ chính Long Thi Tịnh mặt mày cao ngạo dữ tợn đang cố đẩy mấy người nhân viên đang ra sức cản cô ta.
Khương Trạch Dương khi này trong lòng đã nổi lên cơn bất mãn tột độ đối với cách hành xử, hành động hiện tại của nữ chính.
Giữa đôi mày tướng đã đen lại, nam chính chỉ im lặng nhìn nữ chính không nói lời nào. Và Khương lão gia, cha của nam chính cũng mặt mày trở nên không hài lòng mà nhìn Long Thi Tịnh.
Nhìn thấy người mà bản thân muốn tìm thì Long Thi Tịnh nhanh chóng thay đổi vẻ mặt, cô ta đưa tay chỉnh lại trang phục cho chỉnh tề rồi mỉm cười ngọt ngào với Khương Trạch Dương.
Lúc ấy, trong mắt nữ chính hình như ngoài nam chính ra thì chẳng còn ai khác, cô ta hoàn toàn không nhìn thấy, không chú ý tới sắc mặt đã đen như đáy nồi của tất cả mọi người bên trong phòng họp.
Khương lão gia khi đó đã tức giận đến mức cả mặt đều đỏ lên, ông đang ngồi trên ghế còn hai tay đặt trên gậy và không nhịn được nữa mà hắng giọng một cái rồi gõ mạnh gậy xuống sàn nhà.
Gậy gỗ chạm mạnh xuống sàn gạch tạo ra thanh âm lanh lảnh rồi truyền đi khắp căn phòng họp.
Khương lão gia chống gậy đứng dậy, ông tức giận thở mạnh một cái rồi nhấc chân rời đi.
Thấy ông bỏ đi thì mấy người khác trong phòng cũng bắt đầu lục tục đứng lên đi ra khỏi phòng họp.
Khương lão gia khi đi ra ngoài cửa lướt qua nữ chính Long Thi Tịnh, ông liếc mắt hững hờ nhìn qua cô ta một cái rồi khịt mũi chán ghét bỏ đi.
Long Thi Tịnh lúc ấy đối mặt với tình huống vừa xảy ra chỉ biết tròn mắt ngẩn người, dường như cô ta vẫn chưa hiểu bản thân đã gây ra lỗi gì mà khiến cho Khương lão gia tức giận.
Nữ chính ban đầu vẫn còn thắc mắc không hiểu sao mọi người lại tức giận, nhưng sau một giây kế tiếp cô ta nhún vai trực tiếp bỏ qua mấy vấn đề đó mà cười nói sà đến chỗ của nam chính.
“Trạch Dương...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.