Năm Ấy Tui Mở Vườn Bách Thú

Chương 76: Trại hè Linh Hữu




Sau khi Kỳ Tích vượt qua giai đoạn mới chào đời nguy hiểm nhất, lại thêm những lời khen ngợi trên weibo, vườn bách thú Linh Hữu bắt đầu có chút tiếng tăm trong các vườn thú quốc nội.
Mới đầu mọi người còn ôm tâm thái “Ủa ai dzậy”, còn chưa liên hệ với mấy động vật trước đó từng lên hot search, dù sao thì thời buổi thông tin đại chúng, lượng thông tin tiếp cận một ngày quá nhiều, họ chỉ tò mò vì sao lại đột nhiên xuất hiện một vườn thú có thực lực một mình ấp trứng cánh cụt hoàng đế nhân tạo.
Nhất là vườn thú được Đoàn Giai Trạch liên lạc đã gửi tài liệu qua, bọn họ còn đinh ninh rằng quả trứng của Đoàn Giai Trạch sẽ chết.
Không ngờ còn có thể ấp trứng nở, dù sau đó có xin nhờ các vườn thú khác giúp đỡ, thì tỉ lệ thành công cũng quá cao rồi, mới ấp một lần đã thành công luôn á?
Sau khi xem video và hình ảnh chia sẻ trên fanpage, chú chim non này còn rất khỏe mạnh nữa.
Còn có những vườn thú có ấn tượng với Linh Hữu, nhưng biết đến Linh Hữu qua những phương diện khác, hoặc từng hợp tác tiến cử động vật với Linh Hữu, nên biết đến.
Mọi người hỏi thăm nhau một chút, mới biết thực ra không có vườn thú nào có thực lực ở khoản gây giống giúp đỡ, cả nước chỉ có mấy chỗ như vậy, đếm trên đầu ngón tay. Thế nhưng họ cũng không nghĩ nhiều, có lẽ là tiến cử kỹ thuật từ nước ngoài.
Bất kể là thế nào, đều có thể chứng minh được thực lực của Linh Hữu – vườn thú chỉ nằm ở thành phố ven biển Đông Hải.
Lúc bấy giờ tìm hiểu cặn kẽ, liền phát hiện kỹ thuật ở Linh Hữu rất khá, còn từng tham dự cứu chữa thành công cho cá heo trắng Trung Quốc. Trong giới làm việc, có những lúc quy mô vườn thú không phải thứ duy nhất được coi trọng, còn có học thuật, kỹ thuật và thực lực.
Hơn nữa sau khi phát hiện những chuyện nổi trên mạng trước đây của Linh Hữu, đối chiếu lại, biết được chính là Linh Hữu làm, với tốc độ phát triển này, một vườn thú được xem như không mấy lớn đã lọt vào tầm mắt của các vườn thú lâu năm.
Có một vài đồng nghiệp liên lạc qua, muốn trao đổi kinh nghiệm ấp trứng cánh cụt hoàng đế, dù sao thì kỹ thuật này cũng mới phát triển trong nước.
Đoàn Giai Trạch làm gì có kỹ thuật chứ, đều dựa vào năng lượng mặt trời của Lục Áp cả. Thế nhưng đúng là trong lòng anh có rất nhiều ý tưởng, so với trước kia, công trình hy vọng cung cấp kế hoạch gì, Đoàn Giai Trạch răm rắp làm theo, bây giờ anh càng ngày càng có nhiều ý tưởng.
Sau mấy lần tiến cử, anh cảm thấy, đúng là gây giống thì lời hơn, nhất là ở phương diện động vật tương đối quý hiếm, động vật bảo vệ.
Bạn gây giống động vật quý hiếm, nếu không nuôi trong vườn thú, còn có thể bán cho những vườn thú khác, mà giá cả dựa vào mức độ quý hiếm, với những động vật quý hiếm cấp độ một, giá khởi điểm cũng đã lên đến mấy trăm ngàn.
Ngay cả cố vấn kỹ thuật cũng có thể thu phí. Còn có, tiến hành trao đổi với các vườn thú trong và ngoài nước, nhất là các vườn thú nước ngoài, mọi người cùng trao đổi những động vật mình không có.
Đoàn Giai Trạch cũng muốn làm một trung tâm gây giống, tốt nhất là loài chim, lấy chim cánh cụt hoàng đế làm chủ, không chỉ vì anh từng có kinh nghiệm gây giống thành công một lần.
Chim cánh cụt hoàng đế vẫn tương đối khó gây giống, giá cả lại không thấp, độ nổi tiếng lại cao, rất được các vườn thú chào đón.
Đương nhiên, nhất định không thể dựa vào mình Lục Áp, chỉ có thể dựa vào một lần như vậy thôi, lại thêm Đoàn Giai Trạch có trị liệu động vật, cũng sắp nhận được thú tâm thông, nghĩ tới nghĩ lui, không thể lãng phí.
Anh có thể tiến cử một vài cánh cụt hoàng đế thành niên từ vườn thú khác, coi như làm bảng hiệu cho khu cực địa. Như vậy sẽ giúp tăng cao năng suất ấp, cánh cụt hoàng đế cần bốn đến năm năm để trưởng thành, một năm ấp một lần, qua mấy năm nữa, có thể thu hoạch rất nhiều chim cánh cụt.
Ngoài ra, còn có một số loài chim được ưa thích khác, cũng có thể thực hiện theo kế hoạch này.
Đây là một kế hoạch có tính trường kỳ, cần thời gian để thực hiện, còn cần rất nhiều nhân viên kỹ thuật. Bởi vậy nên Đoàn Giai Trạch không vội vã, trước mắt đưa vào trong kế hoạch của mình, từ từ phát triển, dù cuối cùng không mở được trung tâm gây giống, thì mua chim cánh cụt về cũng không thiệt thòi.
..
Giữa sự phát triển không ngừng này, trung tâm khoa giáo vườn thú Linh Hữu long trọng khai trương, cũng chào đón rất nhiều học sinh tiểu học và trung học ở các huyện lân cận và trong nội thành, bởi vậy nên Linh Hữu còn tuyển thêm một nhóm hướng dẫn viên.
Lúc nhìn bản hợp đồng của các nhân viên mới, Đoàn Giai Trạch chợt phát hiện ra một chuyện, vậy là hợp đồng của Hoàng Kỳ năm ngoái cũng sắp đến thời hạn rồi.
Mùa hè năm ngoái, Hoàng Kỳ vì bị oan hồn bám lấy, ngẩn ngơ tới vườn thú Linh Hữu, bởi vì ở đây mới có thể tìm được sự yên bình, liền ở lại đây. Sau khi Đoàn Giai Trạch nói rõ, cũng chọn ở đây nghỉ phép và báo ơn.
Trong khoảng thời gian đó, có thể nói Hoàng Kỳ đã giúp Đoàn Giai Trạch rất nhiều việc, còn bồi dưỡng một nhóm nhân viên nòng cốt cho anh, nếu không có Hoàng Kỳ khó mà một mình anh chống đỡ được, Hoàng Kỳ còn giúp đỡ cả chuyện vận hành ở Linh Hữu, không cần vườn trưởng Đoàn Giai Trạch đứng ra lo liệu.
Đoàn Giai Trạch vô cùng cảm kích với Hoàng Kỳ, lúc anh phát hiện hợp đồng sắp đến thời hạn, bèn tìm tới Hoàng Kỳ nói chuyện một phen. Hoàng Kỳ đang ở độ tuổi đẹp nhất, còn có tiền đồ xán lạn có thể phấn đấu, anh ta ở đây nghỉ phép, hoặc nên nói là phục vụ nghĩa vụ một năm, cũng nên trở về rồi.
Nghe Đoàn Giai Trạch nhắc tới bản hợp đồng, Hoàng Kỳ lộ ra vẻ mặt hoảng hốt. Nếu vườn trưởng không nói, anh ta còn không nhớ hợp đồng của mình đã sắp đến thời hạn, một năm thấm thoát trôi qua, tất cả giống như một giấc mộng đẹp.
Lúc này, đúng là Hoàng Kỳ không cần phải ở lại nữa, tuy rằng trong lòng anh ngập tràn tiếc nuối.
Hôm qua anh còn nghĩ đến chuyện trại hè, còn đề xuất ý kiến về trung tâm gây giống với Đoàn Giai Trạch, không hề nhận ra hợp đồng của mình sắp đến thời hạn, từ nay không thể tham dự quá trình xây dựng và phát triển cho Linh Hữu nữa.
“Thời gian trôi qua nhanh quá…” Hoàng Kỳ cảm thán nói, “Cảm ơn vườn trưởng đã quan tâm suốt một năm qua.”
“Phải là em cảm ơn anh mới đúng.” Đoàn Giai Trạch nói, “Nếu không có anh, chúng ta chắc chắn không thể phát triển thuận lợi được như vậy.”
Hai người tâm sự với nhau một hồi, nhưng đều giữ nụ cười trên môi, dù sao thì chuyện quay trở lại quỹ đạo bình thường với Hoàng Kỳ mà nói cũng là chuyện tốt, cũng không phải xa nhau mãi mãi, nên không làm như quá buồn bã.
Đoàn Giai Trạch vỗ vỗ vai Hoàng Kỳ, nửa đùa nửa thật nói: “Yên tâm, sau này Linh Hữu sẽ mở quán bar, anh tha hồ tới chơi.”
Rất nhiều nhân viên mới không biết ước hẹn trước đó, chỉ biết một nhân viên trụ cột trong Linh Hữu sắp đi, lúc này rất nhiều người mới nghe kể lại trước đây Hoàng Kỳ lợi hại biết bao, trong lòng thầm nói chẳng trách lại đi, anh ấy đã muốn đi thì cũng hết cách, ở vườn thú sao so được với tiền đồ ban đầu của anh ấy.
Mọi người mở một buổi tiệc chia tay đầy long trọng cho Hoàng Kỳ, trong bữa tiệc mọi người không ngừng kính rượu anh, biểu đạt sự chân tình của mình.
Hoàng Kỳ đường đường là nam tử hán, ấy thế mà khóc sưng húp mắt lên, không thể giữ nụ cười trước đây nữa, kéo tay Đoàn Giai Trạch, tuy say khướt nhưng nói lời từ đáy lòng, “Vườn trưởng à, thực ra tôi không muốn đi!”
Đoàn Giai Trạch ôm vai Hoàng Kỳ, nhìn anh ta rơi nước mắt, cũng thay đổi sắc mặt nói: “Hoàng Kỳ à! Em biết!”
Hoàng Kỳ gào khóc, đau thấu tâm can nói: “Không, cậu không biết gì cả! Ngày nào cậu cũng được ăn ở nhà hàng Giai Giai, sau này đi tôi biết ăn gì đây!!!”
Đoàn Giai Trạch: “……”
Hoàng Kỳ vừa nghĩ tới sau này mình lại phải quay trở lại guồng quay cũ chịu áp lực công việc, không thể giống như bây giờ bất cứ lúc nào cũng được hít thở không khí núi Hải Giác trong lành tươi mát, ở với những động vật đáng yêu…
Thảm nhất là, mỗi bữa chỉ được ăn những món ăn không bằng một phần mười món ăn ở hệ liệt Lạc Già và Thần Nông, nhất thời cảm thấy không thể yêu thương nổi cuộc đời này!
Cơm ngũ cốc Thần Nông của anh, ngó sen Lạc Già chiên giòn của anh, măng Quan Âm xào của anh!!
Khóe miệng Đoàn Giai Trạch giần giật: Hóa ra không vì gì khác, chỉ là không nỡ xa mỹ thực ở Linh Hữu nhất. Đổi lại là anh chắc cũng như vậy thôi, giờ khoa học kỹ thuật hiện đại phát triển như vậy, bạn bè ba bốn năm không liên lạc cũng biết về nhau, nhưng món ăn ở nhà hàng Giai Giai mà không ăn thì đúng là nhức nhối.
Đối với chuyện này, Đoàn Giai Trạch chỉ có thể an ủi, “Lúc đi đưa anh nhiều măng một chút, anh tự nấu món ăn…”

Tiễn đại công thần Hoàng Kỳ đi, vườn thú Linh Hữu lại chào đón các học sinh tới trại hè.
Trại hè mở ra hơn nửa tháng, mỗi đợt ba ngày hai đêm, thu nhận 50 người, yêu cầu là trẻ từ 6 đến 12 tuổi, thu phí 680 đồng một người. Mức giá này không thực sự cao, dù sao thì mỗi bữa đều được ăn ở nhà hàng Giai Giai, còn bao gồm cả đồng phục, đồ lưu niệm.
Xét thấy Linh Hữu ở bản địa và sức hút của các sản phẩm ăn theo rất hot, bởi vậy nên đúng là mọi người không lo lắng gì mà đăng ký liền tay. Không ít gia đình đồng ý cho con đi chơi hai, ba ngày, tốt hơn hết là lập thành nhóm đưa đi cùng con bạn bè.
Trại hè ngoài các hoạt động ở trung tâm khoa giáo ra, còn có cho động vật ăn, tiếp xúc thân mật, ngủ đêm ở thủy cung, các hạng mục ở trung tâm khoa giáo. Nếu không muốn ngủ ở lều vải, cũng có thể ngủ ở ký túc xá, thế nhưng về cơ bản các bạn nhỏ đều đồng ý ngủ ở trong lều.
Nhóm các bé tham gia trại hè đầu tiên, cũng chính là các du khách may mắn được chứng kiến buổi tối ở Linh Hữu.
Trước đây ngoại trừ các nhân viên thì chỉ có những kẻ gây rối mới từng trải qua buổi tối ở đây, mà bây giờ đều đã nhập viện rồi.
Gia đình Triệu Bác là fans trung thành của Linh Hữu, Triệu Bác và em họ mình là Trương Thuận không chỉ đăng ký tham gia, còn đăng ký đợt đầu, buổi sáng ngày đầu tiên vui vẻ đeo balo đi tới Linh Hữu.
Đối với Triệu Bác một tháng tới Linh Hữu ít nhất một lần mà nói, đã quá quen thuộc với nơi này, cậu bé cũng được coi như là chứng kiến sự phát triển của Linh Hữu. Cứ một khoảng thời gian nơi đây lại có niềm vui bất ngờ, nên mới có thể thu hút cậu thường xuyên tới.
Triệu Bác và Trương Thuận năm nay đã lên lớp năm, được coi là các bé khá lớn trong trại hè, tính cách lại hoạt bát, bởi vậy nên trở thành những người dẫn đầu, còn giới thiệu với các thành viên trong đoàn rằng mình từng tham quan Linh Hữu từ khi nơi đây còn cũ nát.
Hai người đều có hình chụp là bằng chứng, lấy điện thoại ra cho mọi người xem, trước đây họ còn có các bạn chim nhỏ đồng hành cùng tham quan nơi đây, nhất thời càng tăng lên sự uy tín không tên.
Bởi vì là đợt trại hè đầu tiên, nên Đoàn Giai Trạch cũng tranh thủ thời gian qua đây xem tình huống.
Trông thấy Đoàn Giai Trạch, Triệu Bác còn chỉ về phía anh, (tự cho là) nhỏ giọng nói với mọi người: “Mấy em biết không? Kia là vườn trưởng đấy! Hồi trước anh ấy từng dẫn bọn anh đi tham quan, hồi đó tóc anh ấy còn chưa xoăn đâu!”
Các bạn nhỏ: “Uầyyyyy ——”
Đoàn Giai Trạch: “……..”
Cậu bé Triệu Bác này, và cả em họ Trương Thuận nữa, Đoàn Giai Trạch đều có ấn tượng, dù sao thì cũng là một trong những fans đầu tiên ở nơi đây.
Thế nhưng biết nhau bao lâu như vậy, sao chỉ nhắc đến mỗi cái đầu xù mì của anh thôi hả? Với cả sao mấy bé kia lại “uầy” lên chứ?!

Ngày đầu tiên, giáo viên trại hè dẫn các bạn nhỏ đi dạo một vòng trong trung tâm khoa giáo, buổi chiều tham gia hai trò chơi, rồi dẫn đi tham quan phòng thú y.
Bình thường thì, các em nhỏ ở trại hè có thể tham quan hoạt động chữa bệnh cho động vật nhỏ. Nhưng ở Linh Hữu, bởi vì động vật bị bệnh thật sự rất hiếm thấy, nên họ chỉ có thể thấy Từ Tân khám thai cho khỉ.
Còn có một phúc lợi đặc biệt, quan sát cảnh cho bé cánh cụt hoàng đế lớn chừng một tháng ăn —— hạng mục này vườn trưởng tự mình làm.
Mười mấy em nhỏ, vây xem bên ngoài bức tường kính, mồm năm miệng mười thảo luận với nhau.
Đoàn Giai Trạch đeo khẩu trang, ngồi bên bục trị liệu, dùng ống tiêm cho Kỳ Tích ăn tương cá. Kỳ Tích từ hơn 300 gram đã tăng đến hơn hai cân, hai tay ôm không nổi, cơ thể tròn mũm mĩm, đáng yêu khỏi phải nói, lúc này đang ngẩng cổ ăn tương cá.
Là bé cánh cụt ngốc nghếch nhưng đầy can đảm mới mấy ngày tuổi đã dám kêu la với mãng xà, Kỳ Tích hoàn toàn không có cảm giác sợ hãi với các em nhỏ loài người đứng bên ngoài bức tường kính.
Điều này cũng có thể lý giải, dù sao cha nuôi của bé cũng to nhất Linh Hữu, về cơ bản bé có thể nghênh ngang đi khắp nơi này. Nếu tính cả phía trên, dù bé có nghênh ngang đi ở tiên giới cũng được..
Từ Tân nhìn mà vô cùng hâm mộ, cậu đã khám cho khỉ mẹ xong, khỉ mẹ đang núp trong lồng ngực cậu, hai tay vòng cổ cậu, dáng vẻ rất thân thiết.
Nhưng thứ không chiếm được mới là thứ tốt nhất, Từ Tân nhìn cánh cụt hoàng đế lông xù, rất muốn đổi với Đoàn Giai Trạch một chút.
“Vườn trưởng à..” Từ Tân ngượng ngùng nói, “Có thể để em cho nó ăn một chút không.”
Đoàn Giai Trạch khó xử nhìn Từ Tân, thực ra anh cũng rất muốn đổi, nhưng Lục Áp mà biết nhất định sẽ nổi khùng. Mặc dù Lục Áp không ở đây, nhưng chỉ cần Đoàn Giai Trạch để Từ Tân cho ăn, nhất định Lục Áp sẽ biết.
Để đảm bảo an toàn cho Từ Tân, cuối cùng Đoàn Giai Trạch vẫn phải khéo léo từ chối: “Cậu giúp tôi đi làm tương cá đi vậy..”
Sức ăn của cánh cụt hoàng đế càng ngày càng tăng, bây giờ mỗi ngày phải cho ăn lượng thức ăn bằng một phần năm thể trọng của bé, một cái ống tiêm lớn vẫn còn thiếu rất nhiều.
Từ Tân buồn bã xoay người, ôm trái tim bi thương.
Cứ như vậy một lúc, Đoàn Giai Trạch cho ăn xong một ống tương cá, đợi Từ Tân đưa ống mới, Kỳ Tích liên tục kêu về phía Đoàn Giai Trạch, cọ đầu vào tay của anh, cái đầu linh hoạt dụi dụi, khiến các bạn nhỏ ở bên ngoài cười mãi không thôi.
Đoàn Giai Trạch xoa xoa cái cánh xù bông của Kỳ Tích, cúi sát đầu xuống.
Kỳ Tích bước một bước lớn, gương mặt dán sát vào gương mặt Đoàn Giai Trạch, cọ vào mặt anh cách một lớp khẩu trang.
“Ôiiii ——” Các bé tham gia trại hè đều dán sát mặt vào tường kính, nhìn Đoàn Giai Trạch đầy hâm mộ.
“Sau này tớ cũng muốn mở vườn thú, ngầu thiệt đó, còn có thể cho bé cánh cụt ăn.” Có một bé gái ngây thơ nói, ước mơ rất đơn thuần.
“Nó tên là Kỳ Tích đấy!” Triệu Bác quay đầu khoe khoang kiến thức của mình với bé gái, “Bởi vì sự sinh ra của nó như một kỳ tích, cánh cụt hoàng đế đều sống ở Nam cực, em có biết Nam cực không? Lạnh lắm, lạnh lắm luôn ấy, phải âm bốn mươi độ cơ.”
Bé gái này mới bảy tuổi, vẻ mặt mơ hồ nói, “Ơ, nhưng mà Đông Hải nóng như vậy, có phải bé cánh cụt sinh ra trong tủ lạnh không?
Triệu Bác cũng không nắm rõ, gãi đầu nói: “Chắc là có người tạo ra băng nhỉ…”
Giáo viên trại hè nghe thấy cuộc thảo luận này, liền cười ha ha dạy cho các bé: “Triệu Bác giỏi lắm, còn biết cả nhiệt độ ở Nam cực, nhưng không cần ở tủ lạnh, cũng không cần tạo băng. Bé cánh cụt vừa chào đời cũng sợ lạnh, bởi vậy nên lớp lông trên người rất dày, phần lớn thời gian nó đều trốn trong túi lông của cha mẹ, nhiệt độ trong đó phải hơn ba mươi độ. Đợi đến khi bé chim cánh cụt lớn lên, sẽ chuyển tới khu cực địa được mô phỏng theo môi trường sống của bé, khi đó chúng ta mới hạ thấp nhiệt độ xuống.”
Thế nhưng đại đa số vườn thú đều không mô phỏng được giống Nam cực hoàn toàn, chỉ ở khoảng dưới âm hai mươi độ, bởi vậy nên rất nhiều chim cánh cụt hoàng đế không tiến hành gây giống được. Điều này đặt ở Linh Hữu thì rất dễ giải quyết, kiếm bừa một vị đại tiên nào cũng có thể hạ nhiệt độ.
Trương Thuận hỏi: “Cô ơi, hôm nay bọn em có thể thấy bé cánh cụt bơi không?”
Tuy rằng chim cánh cụt không biết bay, nhưng cái cánh nhỏ bé lại rất đắc lực khi ở môi trường dưới nước, giúp kiếm ăn ở dưới nước.
Giáo viên trại hè “ặc” một tiếng, nói rằng: “Không thể nào, bé cánh cụt cần được cha mẹ dạy bơi. Kỳ Tích của chúng ta không có cha mẹ, bởi vậy nên khi ấy các chú nhân viên sẽ dạy nó bơi. Sau này khi Kỳ Tích học bơi được rồi, các em quay trở lại xem nhé.”
“Ôi.. giỏi quá!” Ước mơ mở vườn thú của bé gái lại càng kiên định hơn, dù sao thì các chú nhân viên không những được cho cánh cụt ăn, còn có thể dạy cánh cụt bơi nữa.
Đoàn Giai Trạch đang cho con ăn muốn nói, đâu chỉ có vậy, nếu mấy nhóc may mắn, nói không chừng còn thấy cảnh chim cánh cụt bay trên trời nữa đấy.
Kỳ Tích nhà chúng ta, sau này có lẽ sẽ thành bé “ngỗng” toàn năng ở cả đất biển trời ấy chứ..
Thế nhưng với các bạn nhỏ mà nói, chuyện kích thích hơn đang đợi ở buối tối.
..
Buổi tối, mọi người cùng nhau ăn ở nhà hàng Giai Giai, vốn là buổi tối nơi đây không làm việc, chỉ đón tiếp trại hè.
Đợi thức ăn được mang lên, Đoàn Giai Trạch ngồi nói chuyện với các em nhỏ, trưng cầu một vài ý kiến. Các bé này đều rất thích Đoàn Giai Trạch, bởi vì anh cho chim cánh cụt ăn, ban nãy còn biểu diễn cho mọi người thấy cảnh bạch mã nghe lời anh răm rắp.
Đúng lúc này, nhà ăn đột nhiên nhao nhao lên, quay đầu nhìn lại, Hữu Tô đang cưỡi một con lạc đà Alpaca trắng xuất hiện trên đường trong vườn thú..
Một bé gái dáng vẻ rất đáng yêu đã đủ để mọi người chú ý rồi, huống hồ cô bé còn cưỡi cả lạc đà Alpaca.
“Uâyyyyy ——”
“Trời ơi! Lạc đà Alpaca!”
“Em gái kia xinh quá…”
Dù là bé nam hay bé nữ, tất cả đều lộ rõ vẻ mặt ước ao.
Đoàn Giai Trạch vã mồ hôi, phản ứng này còn nhiệt tình hơn khi anh ở với Cát Quang nhiều.
Hữu Tô chỉ huy lạc đà Alpaca, dừng lại bên ngoài cửa, sau đó lưu loát nhảy xuống, tiếp đất vững vàng. Cô vỗ vỗ lạc đà, lạc đà liền quỳ xuống nghỉ ngơi ngoài cửa, để tiện chờ Hữu Tô.
Trong mắt các bạn nhỏ, Hữu Tô là bạn đồng lứa, thậm chí có người còn đoán Hữu Tô tới để tham dự trại hè, tất cả đều chờ đợi nhìn cô bé.
Tiếc là, loli đi tới bên cạnh Đoàn Giai Trạch, ánh mắt của mọi người cũng tập trung ở đây.
Đoàn Giai Trạch: “Sao vậy?”
Hữu Tô nửa thật nửa giả nói: “Anh không có mặt, ở căn tin rất khó ăn, đạo quân cứ oán trách anh.”
Đoàn Giai Trạch: “………”
Hữu Tô thuận thế ngồi xuống bên cạnh Đoàn Giai Trạch, xem ra định bụng ăn ở đây luôn.
Đoàn Giai Trạch đen mặt nói: “Đạo quân lại dở chứng à?”
Hữu Tô bắt chước cách nói chuyện của Lục Áp, có vẻ quái gở lắm, “Con trai mình thì không cho ăn, lại chạy đi ăn cơm với đám nhãi ranh nhân tộc.”
Đoàn Giai Trạch: “………..”
M: Hôm nọ định share clip trứng chim cánh cụt hoàng đế nở mà mình quên mất, bữa nay mới nhớ ra. Bạn nào rảnh thì xem vừa để biết, vừa để dễ tưởng tượng về Kỳ Tích và cái cánh bé xinh của bé nhé XD

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.