Năm Ấy Tui Mở Vườn Bách Thú

Chương 71: Chơi chim 2.0




Ngẫm lại đại sĩ Quan Thế Âm cũng không dễ dàng gì, mở một đạo trường, dưới chướng toàn là một đám gì đâu, gấu con Thiện Tài, gấu thành niên Linh Cảm, còn có gấu thật, đại vương gấu Hắc Phong – Hùng Tư Khiêm…
(Ở TQ hay dùng từ gấu để chỉ mấy đứa trẻ con nghịch ngợm)
Chạy ra ngoài còn muốn vặt lông dê, tuy rằng Đoàn Giai Trạch được hưởng hết, nhưng anh không nhịn được mà nổi tấm lòng Bồ Tát, thấy thương cho Quan Thế Âm!
Nhất là cái cậu Thiện Tài này, tên cậu ta là Hồng Hài Nhi, là con của La Sát Nữ và Ngưu Ma Vương, bởi vì làm yêu tác quái, nên mới bị Quan Thế Âm thu nhận làm đồng tử theo bên mình. Bây giờ nhìn lại, sau ngàn năm giáo dục, bản tính vẫn không đổi.
Thiện Tài nói: “Vườn trưởng à, thùng nước này để ở đâu đây? Tôi cố ý mang tới nộp phí bảo kê — tôi thích ăn củ sen, anh có thể trồng nhiều một chút cho tôi không?”
Thiện Tài không hổ từng lăn lội, nói chuyện nghe rất vô lại, quan niệm cũng rất “bá đạo”, giao phí bảo kê sau đó gọi món.
Hơn nữa chuyện cậu ta nói mình thích ăn sen cũng rất đáng ngờ, khiến Đoàn Giai Trạch hoài nghi nhóm ba người núi Lạc Già này đã phá hoại không ít động thực vật ở đó..
Vốn là Đoàn Giai Trạch còn muốn tiết kiệm chỗ dương chi cam lộ Hùng Tư Khiêm và Linh Cảm mang tới, cũng đã chuẩn bị tư tưởng sau này không thể trồng ngũ cốc Thần Nông siêu tốc, nhưng nhờ Thiện Tài mà… quá đủ rồi.
Đoàn Giai Trạch: “Ầy… Mấy cái này cậu không cần phải lo lắng, Linh Cảm đã cho trồng hoa sen từ lâu rồi. Dương chi cam lộ có thể để ở chỗ Hùng Tư Khiêm, anh ấy thống nhất điều phối.”
Thiện Tài vô cùng cao hứng, “Thế thì còn gì bằng.”
Đoàn Giai Trạch tự nhiên sắp xếp Thiện Tài tới ở cùng một tầng với Hùng Tư Khiêm và Linh Cảm, sau này ba bọn họ muốn chơi Đẩu Địa Vương thì không cần tìm thêm người nữa.
Đoàn Giai Trạch hỏi Thiện Tài có biết động vật phái tới khác không, Thiện Tài nói không rõ, cậu đi từ dưới núi Lạc Già tới, có lẽ không cùng đường với người còn lại.
Theo kinh nghiệm bình thường, mấy ngày mới tới cũng không có gì lạ, hành trình của mọi người khác nhau, lần này hai động vật phái tới không gặp nhau cũng không có gì là lạ.
Thiện Tài đến đây, vẫn còn cách giờ tan sở một thời gian, Đoàn Giai Trạch nói chuyện phiếm với cậu, tìm xem nên đưa cậu tới buồng triển lãm nào.
Cha của Thiện Tài là đại đầu bạch ngưu, mẫu thân đến từ Huyết hải, cậu ta xem như có máu lai. Nói thật là, Đoàn Giai Trạch hơi sợ nguyên hình thân người đầu trâu của cậu ta, cũng may Thiện Tài chỉ là một chú nghé trắng.
Không phải Đoàn Giai Trạch đang tiến cử khu động vật châu Phi hay sao, anh lóe lên ý tưởng, liền để Thiện Tài biến thành một chú trâu rừng châu Phi màu trắng.
Năm loài thú nổi tiếng ở châu Phi là sư tử, báo săn, voi châu Phi, tê giác, trâu rừng, trâu rừng châu Phi là một trong số đó.
Nhưng trâu rừng châu Phi màu trắng rất hiếm thấy, trâu rừng châu Phi thường có màu đen, màu trắng có lẽ là những con bị bạch tạng, vốn đã hiếm như vậy, mà dân bản xứ còn cho rằng bạch tạng là tượng trưng cho tai họa, sẽ tiến hành săn giết.
Phần lớn quần chúng đều rất chuộng các loài bạch tạng, mà màu sắc của Thiện Tài lại vừa khéo như vậy, cậu ta trắng đến thuần khiết, toàn thân không có lông pha tạp, đôi mắt to tròn long lanh lóng lánh, trông đến là đáng yêu, tạo hình cậu như vậy, chẳng trách cha mẹ lại yêu thương khôn xiết, đến Quan Thế Âm cũng giữ bên mình.
..
Buổi chiều Đoàn Giai Trạch như thường lệ, giới thiệu đồng nghiệp mới tới với mọi người. Về phía các nhân viên loài người, anh chỉ nói là em trai của Hùng Tư Khiêm, rất nhiều người lia ánh mắt không tin tới..
Hùng Tư Khiêm cao hai mét, cơ thể cũng như nguyên hình, nhưng Thiện Tài chỉ cao khoảng 1m7, cơ thể tuy không đến mức như liễu rủ trong gió, nhưng cũng rất gầy. Chưa nói tới mặt mũi trông ra làm sao, chỉ riêng vóc dáng thôi cũng khiến con người ta nghi ngờ.
Về phía các động vật phái tới ở bên đây, Thiện Tài vừa tới đã tự động gia nhập một nhóm nhỏ, dù sao cũng đều là người quen, hoặc là thông qua người quen.
Linh Cảm nghe nói Thiện Tài mang cả một thùng dương chi cam lộ tới, cười ha hả, vỗ vỗ vai Thiện Tài nói: “Vẫn là cậu can đảm, tôi chỉ dám lấy có một chút.”
Thiện Tài: “Tôi sợ không đủ dùng! Phải lấy nửa ngày đấy!”
Đoàn Giai Trạch ngượng ngùng, thấy Lục Áp khoa tay với anh, liền biết đã đến lúc đi lật trứng rồi.
“Tôi đi lật trứng, mọi người nói chuyện đi.” Đoàn Giai Trạch bảo vậy.
Thiện Tài tò mò: “Lật trứng gì vậy?”
Đoàn Giai Trạch liền kể đơn giản cho cậu rằng hệ thống phát cho mình một quả trứng chim cánh cụt, nói là muốn họ tự ấp, vừa khéo khen ngợi đạo quân một lúc, “Nhờ có đạo quân mà khống chế được nhiệt độ chính xác, lúc ấp trứng làm phiền anh ấy rất nhiều, anh ấy giỏi lắm, lợi hại lắm luôn ấy.”
Thiện Tài lộ ra vẻ mặt hứng thú, cậu không biết là còn có kỹ thuật như vậy. Tính cậu trẻ con ham vui, lúc này liền lấy bản thân mình ra nói: “Vườn trưởng à, tôi cũng chơi lửa, tuy không sánh được với Thái Dương Chân Hỏa của đạo quân, thế nhưng Bồ Tát cũng khen tôi thành thục Tam Muội Chân Hỏa đó. Nếu có yêu cầu, tôi có thể giúp anh ấp trứng!”
Lúc Thiện Tài nhắc tới Thái Dương Chân Hỏa của Lục Áp, còn chắp tay với hắn, tỏ vẻ tôn kính.
Đoàn Giai Trạch thích nhất là những động vật phái tới nhiệt tình như vậy, dù nguyên nhân giống như Hữu Tô, hay là ham chơi như Thiện Tài, có thể giúp anh giải quyết vấn đề chính là được.
Nhìn sang Lục Áp ngồi lạnh lùng bên cạnh, không nói tiếng nào, Đoàn Giai Trạch cảm thấy chắc hắn cũng chẳng quan tâm, liền nói: “Thế thì tốt quá rồi, chim dưới nhân gian chúng tôi không yêu cầu nhiều, Thái Dương Chân Hỏa, Tam Muội Chân Hỏa, cứ hữu hiệu là được.”
Đoàn Giai Trạch nói, lại dừng một chút, “Ôi, tôi đi lật trứng trước, nói sau đi.”
Thiện Tài nở nụ cười đáng yêu, vẫy tay với anh.
..
Đoàn Giai Trạch chạy tới phòng ấp trứng, lật trứng qua lại, lúc đi ra thì nhận được một cú điện thoại.
Giả Tứ Vân: “Vườn trưởng Đoàn, làm phiền cậu rồi, giờ có việc gì không?”
Đoàn Giai Trạch tò mò nói: “Không có ạ, trưởng ban Giả, sao vậy anh?”
Giả Tứ Vân nói chuyện mà muốn phì cười, “Là thế này, lần trước sau khi quý vườn tham dự cứu chữa cá heo trắng Trung Quốc thành công, lại chữa khỏi được cho chim bảy màu của thị trưởng, có lẽ cậu không biết, nhưng các lãnh đạo trong giới đều biết đến năng lực thú y chỗ cậu..”
Đoàn Giai Trạch ngạc nhiên nói: “Dạ? Là sao ạ?”
Giả Tứ Vân: “Giờ mấy nhà có con chim con chó con cá bị bệnh, đều nói muốn đưa tới chỗ cậu, trước giờ thường đưa tới chỗ chúng tôi, nhưng tôi vừa nhận được thông báo muốn ‘chuyển viện’, không biết phía cậu có được không, nên gọi điện thoại cho cậu.”
Đoàn Giai Trạch: “………..”
Đoàn Giai Trạch khựng lại một lúc mới nói: “Cũng.. cũng được.”
Chỗ anh mỗi ngày có năm cơ hội dùng, nếu không dùng thì cũng thật lãng phí, còn có Từ Tân rảnh đến độ sắp dài lông. Đưa vài con thú đến cũng không có gì.
Giả Tứ Vân: “Phải rồi, có một vài con chó mèo sẽ đưa cho các cậu huấn luyện, mấy cái mèo đi vệ sinh chó đứng lên ngồi xuống, chỗ cậu không thành vấn đề chứ? Tôi cảm thấy chắc không thành vấn đề gì đâu, haha.”
Đúng thật là.. không có vấn đề gì, tuy rằng hơi nằm ngoài bản chức, nhưng vẫn có thể hoàn thành. Đoàn Giai Trạch dở khóc dở cười nói: “Được, cảm ơn trưởng ban Giả, đợi em nhận được thông báo chính thức, sẽ tới nhận về.”
Vườn bách thú thành phố là đơn vị nhà nước, chuyện này với họ không là gì. Nhưng với Linh Hữu mà nói, đây đúng là một chuyện tốt, tuy rằng nhờ quan hệ với Lâm Thủy quán, Linh Hữu ở thành phố Đông Hải cũng không ai dám bắt nạt.
Sau khi Đoàn Giai Trạch quay về, lại thấy bầu không khí hơi trùng xuống, trước khi anh đi mọi người vẫn còn đang cười nói vui vẻ, thế mà bây giờ ai cũng im lặng cúi đầu chơi điện thoại, hoặc là xem tivi, đánh bài trong im lặng.
“Sao vậy?” Đoàn Giai Trạch tò mò hỏi, “Sao không ai nói gì vậy?”
Lục Áp nhấc chân nói: “Có gì đâu mà nói, đần độn.”
Đoàn Giai Trạch tự động ngó lơ, nói với Thiện Tài đang đặt hai tay lên đầu gối, bộ dạng ngoan ngoãn dị thường, “Phải rồi, trước đó cậu nói ấp trứng…”
Đoàn Giai Trạch vừa nói mấy chữ, anh đang cân nhắc thời gian để Thiện Tài làm cho quen công việc.
Không ngờ Thiện Tài vừa nghe anh nhắc tới chuyện ấp trứng, liền nói: “Ngại quá, vườn trưởng à, tôi mới nhớ ra gần đây tôi đang tu luyện tới bước quan trọng, không thể tùy tiện dùng linh lực, nếu không sẽ chết bất đắc kỳ tử.”
Đoàn Giai Trạch: “…Ôi? Nghiêm trọng đến thế cơ á?”
Đoàn Giai Trạch cũng không biết về mấy chuyện tu hành, vừa nghe Thiện Tài nói vậy, trong lòng nghĩ sao mà lại nguy hiểm như thế.
Thiện Tài: “Vâng, đúng như vậy.”
“Được rồi, thế cậu bảo trọng, chuyện lớn như vậy, sao ban nãy lại quên mất.” Đoàn Giai Trạch tốt bụng dặn dò, “Thế mọi người nhớ chú ý đến Thiện Tài nhé, đừng để cậu ấy lại bất cẩn quên mất.”
Đoàn Giai Trạch cảm thấy Thiện Tài là yêu nhị đại được cưng chiều, có sơ sảy quên mất cũng không có gì kỳ quái.
Mọi người nghe xong, vẻ mặt một lời khó nói hết, cười gượng nói: “Đương nhiên rồi.”
Đoàn Giai Trạch nở nụ cười lấy lòng với Lục Áp, “Thế lại phải làm phiền đạo quân rồi.”
Lục Áp: “Hừ.”
Mọi người: “………”
….
Sau khi được Đoàn Giai Trạch phê duyệt, không bao lâu sau, phía nhà xưởng cũng sản xuất hàng mẫu sản phẩm xong. Sau khi kiểm tra không có vấn đề gì, có thể sản xuất với số lượng nhiều và bắt đầu tuyên truyền.
Trước đó Đoàn Giai Trạch còn nhận lời với các cư dân mạng, muốn live stream giới thiệu đồ dùng cho họ, anh cũng nói với Tiểu Tô, live stream dùng thử hàng mẫu. Khi tương tác như vậy, có thể sẽ khiến mọi người muốn mua.
Tiểu Tô thông báo trên weibo, nói sẽ live stream dùng thử hàng mẫu, lúc đến giờ, có không ít cư dân mạng đang chực chờ.
Tiểu Tô điều chỉnh điện thoại, hỏi thăm các cư dân mạng một chút, lập tức nói vào vấn đề chính, ống kính quay về các món đồ được xếp la liệt.
【Phiền admin hướng ống kính lên phía trên một chút, zoom vào vườn trưởng của chúng ta..】
【Cáo trắng đại tiên, pháp lực vô biên!】
【Thấy gối ôm Lục Áp rồiiiiiii đáng yêu quáaaaaaaaaaaa! 】
【Cổ vũ cho đại tiên! Gối tựa cổ đẹp quá trời!】
【Mị muốn diều cá đuối quỷ kia 233333】
Đầu tiên anh lấy ốp điện thoại, vở.. ra giới thiệu, chủ yếu nói về độ dày, chất lượng, có lẽ những món đồ này thời kỳ đầu sẽ không bán chạy, nhưng nước chảy nhỏ thì chảy dài, có thể bán rất lâu.
Sau đó mới đến lượt những món đồ ăn theo đặc biệt. Món đồ đầu tiên anh muốn giới thiệu là gối tựa cổ hình cáo Bắc Cực, giống như cơ thể cáo Bắc cực cuộn tròn thành hình chữ U.
Trước đó, Đoàn Giai Trạch đã cho thả Hữu Tô ra.
Đoàn Giai Trạch khom lưng, Tiểu Tô thì cầm điện thoại chỉnh xuống, lúc bấy giờ mọi người mới thấy thì ra dưới chân Đoàn Giai Trạch có một cái làn, Hữu Tô nằm trong đó.
【Đậu xanh đại tiên kìa!!】
【Quỳ, đại tiên lại nằm trong làn, ngoan quá!】
【Móa ơi nãy giờ đại tiên nằm dưới chân vườn trưởng à?】
【Đại tiên mỹ nhan thịnh thế!】
Đoàn Giai Trạch ôm Hữu Tô vào lòng, “Haha, chào mừng người mẫu đặc biệt của chúng ta, tiểu tiên nữ cáo Bắc Cực.”
Bởi vì Hữu Tô hot, bất ngờ được đặt biệt danh, bởi vậy nên sau này Đoàn Giai Trạch cũng không lên danh sách đặt tên cho cô, bao gồm cả lúc Tiểu Tô tuyên truyền, cũng gọi là “Đại tiên” theo các cư dân mạng.
【Vườn trưởng gọi đại tiên là tiểu tiên nữ 233333】
【Tiểu tiên nữ cái gì cơ, nghe mất hết khí thế!】
【Tiểu tiên nữ nghe cũng đáng yêu mà ahahahaha không phải vẫn còn tiên nữ hay sao】
【Tiểu tiên nữ đáng yêu nhất, phù hộ em cũng đáng yêu như tiểu tiên nữ đi moah moah】
Đoàn Giai Trạch đặt Hữu Tô lên bàn, sau đó dùng gối cổ vây quanh thân thể của cô. Cáo Bắc Cực đại tiên vẫn bình tĩnh trước sau như một, không giãy giụa một chút nào.
Phần mặt của chiếc gối kia, cũng chính là mặt của con cáo được đặt ngay bên cạnh Hữu Tô, một bên là bản gốc một bên là sản phẩm ăn theo, đều là màu trắng, tôn dáng lẫn nhau.
“Sao nào, thần thái có giống không?” Mặt của con cáo trong chiếc gối tựa cổ này, cũng khoan thai bình tĩnh như vậy, trên bình luận đều nói giống giống giống.
Đoàn Giai Trạch cầm cái gối cổ tách ra, thử xoa bóp, biểu diễn chất lượng cho mọi người xem, giới thiệu về chất liệu cho mọi người.
Cả quá trình Hữu Tô đều rất phối hợp, còn đặt đuôi lên chiếc gối, gối đầu lên đó, yên tĩnh nhìn về phía màn hình.
【Mị phụt máu, sao đại tiên nhà chúng ta lại đẹp như vậy, đúng là tiên nữ!】
【Có người mẫu nào không!】
Đoàn Giai Trạch xem yêu cầu trên màn hình, liền đặt chiếc gối lên cổ mình, dựa vào để thể hiện sự thoải mái mà nó đem lại.
Sau khi biểu diễn xong, Đoàn Giai Trạch mới lại thả Hữu Tô xuống làn, cầm cây gậy selfie bạch xà lên.
Cây gậy selfie này làm bằng chất liệu có thể uốn dẻo, mô tả thân rắn, cũng có thể gập thành hình rắn cuộn mình, hoặc nên nói là có thể gập thành bất cứ hình dạng gì, gập cong lại cũng không sao, mà kéo thẳng ra cũng được.
Mà phần đầu cây gậy, ở vị trí kẹp điện thoại, cũng làm bốn cái “răng xà” để phù hợp với hình ảnh. Còn có phiên bản màu xanh và vàng, để phân biệt Tiểu Thanh với Hoàng Kim.
Lần này anh không mời Bạch Tố Trinh làm mẫu, tuy rằng bây giờ anh nhìn Bạch Tố Trinh đã đỡ sợ hơn trước, nhưng bảo Đoàn Giai Trạch bế Bạch Tố Trinh lên biểu diễn vẫn là điều không thể.
Trong lúc mọi người mong chờ bạch xà ra trận, Đoàn Giai Trạch mở cửa, gọi Thiện Tài vào, giới thiệu: “Đây là em trai bạn tôi, qua đây nào, giúp anh biểu diễn một chút.”
Khu triển lãm động vật châu Phi còn chưa mở ra, bởi vậy nên tạm thời Thiện Tài không có việc gì để làm, sao Đoàn Giai Trạch có thể uổng phí nhan sắc của cậu được, liền gọi cậu tới làm người mẫu.
Thiện Tài vốn đang ngồi bên ngoài, lúc này đi vào, vừa lọt vào ống kính đã khiến mọi người sáng mắt lên.
【Oaaaa đẹp trai thế? Trông vẫn còn nhỏ nhỉ, má lúm đồng tiền đáng yêu quá!】
【Có bán cậu bạn người mẫu này không?】
【Thiệt hả trời, nhan sắc của tất cả người mẫu trong Linh Hữu khiến tui giận sôi, rốt cuộc có phải là người hay không hả.】
Trong lòng Đoàn Giai Trạch thầm nói thực ra tất cả đều không phải là người, sau đó nhét một cây gậy selfie khác vào trong tay Thiện Tài.
Thiện Tài cúi đầu kẹp điện thoại vào, sau đó bắt đầu biểu diễn cách dùng chiếc gậy selfie này. Đầu tiên là cách bình thường, cậu cuộn tròn nó lại, đặt lên bàn như rắn; có thể điều chỉnh độ cong tùy theo ý của mình, thậm chí còn có thể quấn nó lên cánh tay, khi không sử dụng thì cuộn nó thành vòng tròn nhỏ, vô cùng linh hoạt.
Thiết kế như vậy rất tiện dụng, nhất là khi cả mặt và tay của Thiện Tài đều đẹp như vậy, cảnh tượng vui tai vui mắt này khiến mọi người có ảo giác mình dùng gậy selfie cũng sẽ đẹp được như vậy…
【Chời, tiện dụng thật đó, mua gậy selfie có tặng kèm người mẫu không?】
【6666 Xin hỏi người mẫu tên gì vậy?】
【Soái ca có bạn gái chưa?】
Đoàn Giai Trạch liếc mắt nhìn màn hình, nói rằng: “Người mẫu tên là Tiểu Ngưu —— ừ phải rồi, Tiểu Ngưu, cậu có bạn gái chưa? Cậu với người đó có quan hệ gì không?”
Người đó mà Đoàn Giai Trạch nhắc tới, chính là Long Nữ. Hai người họ đều là người đi theo Quan Thế Âm, theo lý mà nói là thanh mai trúc mã.
Thiện Tài nhìn, không được vui nói: “Làm gì có, quan hệ của chúng tôi rất bình thường, chúng tôi độc thân mấy ngàn năm rồi. Với cả cũng không cho tìm bạn gái.”
【Phụt, đáng yêu quá, người mẫu soái như vậy cũng là cún FA ngàn năm.】
【Trông còn trẻ thật, có phải ba má không cho yêu sớm không?】
Đoàn Giai Trạch cuời hì hì, suýt chút nữa anh quên mất, Phật môn không cho kết hôn, thanh mai trúc mã cũng chẳng làm được cái gì.
Sau đó là đến lượt diều cá đuối quỷ, thực ra cũng làm mấy mẫu diều, thủy cung thu phí riêng, nhưng làm ăn không tồi.
Anh chọn lấy cá đuối quỷ, một phần vì nhân vật chính ở thủy cung là cá đuối quỷ, một phần khác vì hình thể của cá đuối quỷ cũng rộng và bẹp, còn có cái đuôi nho nhỏ, rất thích hợp làm diều.
Chiếc diều này cũng được làm thành cỡ lớn. Đoàn Giai Trạch cầm diều đi ra xa, hướng về phía ống kính, cho mọi người xem chất liệu.
【Sắp tới tiết mục biểu diễn diều, vườn trưởng định chạy về phía mặt trời à?】
【Hahahaha được lắm được lắm, muốn xem vườn trưởng chơi diều】
【Để soái ca Tiểu Ngưu chơi diều cũng được, hai người cùng nhau thả, một người chạy một người kéo dây】
Mỗi món đồ đều biểu diễn cách dùng, chiếc diều này đương nhiên cũng không ngoại lệ, chỉ là giờ họ đang ở văn phòng trên tầng ba, nếu làm như các cư dân mạng nói, thì Đoàn Giai Trạch phải xuống tầng.
Tiểu Tô cũng đứng bên cạnh nhỏ giọng nói: “Vườn trưởng, hay là em xuống thả, anh ở đây quay nhé?”
“Không cần đâu, chúng ta thả ở đây đi.” Đoàn Giai Trạch nở nụ cười với ống kính, đưa điện thoại cho Tiểu Tô.
Tiểu Tô quay điện thoại về phía Đoàn Giai Trạch, chỉ thấy anh đứng bên cửa sổ, thử một chút xem bên ngoài có gió không, rồi kéo dài cuộn dây trong tay, sau đó ném chiếc diều cá đuối quỷ to lớn ra bên ngoài.
Không hề nghi ngờ, sức gió không đủ lớn để nó bay lên, huống hồ động tác của Đoàn Giai Trạch thô bạo như vậy, diều liền rơi thẳng xuống dưới.
Nhưng mọi người còn chưa kịp ho he gì, chỉ trong nháy mắt, một chú chim màu vàng đỏ ngậm lấy một góc diều, ngậm nó bay lên xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người, tiện đà bay lên cao.
Trục lăn quay liên tục, sợi dây bị kéo càng ngày càng dài ra, dưới ánh dương sáng rỡ, Kim Ô ngậm diều bay lên trời cao.
【Mị… đần luôn…】
【Chời đựu Lục Áp đại đại mai phục ở bên ngoài từ khi nào vậy! Vườn trưởng ‘truất’ quá!】
【6666 trò này chơi hợp thiệt đó!】
【Phục sát đất, vườn trưởng lại một lần nữa chứng minh mình là người đờn ông biết cách chơi chym nhất】
【Mẹ tui hỏi tui xem live stream kiểu gì mà quỳ luôn thế kia…】
Lục Áp ngậm lấy một góc diều, mang nó bay lên cao, Đoàn Giai Trạch thấy khoảng cách đủ rồi, liền dừng dây, Lục Áp nhận ra được lực cản, dừng lại trên không trung, xoay người nhìn một chút, buông diều ra.
Gió đông thổi con diều giấy chao nghiêng trên không trung, dây diều nếu không tình cờ lóe ra ánh sáng, hầu không như không nhìn thấy. Con diều hình thoi rộng lớn, nhìn như con cá ó dơi đang bơi trên không trung, cái đuôi nhỏ phấp phới trong gió.
Thi thoảng Đoàn Giai Trạch lại kéo sợi dây, thành công khiến nó lượn tới lượn lui trên bầu trời, cũng xác minh anh có kỹ xảo chơi chim đặc thù.
Lục Áp bay về, đậu xuống bệ cửa sổ.
Vẻ mặt Tiểu Tô đã đần như các cư dân mạng từ lâu, lúc Lục Áp bay lên, mọi người còn có thể nghe thấy cô nhỏ giọng nói “Đậu”, càng về sau càng thêm phần phấn khích. Lúc này cô quay về phía Lục Áp, kích động nói: “Có soái không?”
【Soái soái, siêu soái luôn】
【Cho tui hỏi, nếu muốn mua diều, có phải cũng cần kiếm một chim để chơi cùng không?】
【Lầu trên, đương nhiên rồi, không có chim sao chơi diều được?】
【Hahaha, hỏi thừa, đương nhiên chơi diều phải dùng chim rồi】
Đoàn Giai Trạch nhìn bình luận trên màn hình, bảo Tiểu Tô mang gối ôm Lục Áp tới, sau đó ôm Lục Áp tới, đồng thời ôm vào lòng bằng một tay, “Mọi người nói phải lắm, ngoài diều ra đương nhiên phải mua thêm một con chim – gối ôm rồi, gối ôm Lục Áp của chúng ta, vừa ấm áp lại vừa thoải mái, ôm nó vào lòng, có giống như ôm Lục Áp không?”
Lục Áp bị kẹp vào giữa gối ôm và lòng Đoàn Giai Trạch, giãy giụa chui ra, hắn đứng trên mặt gối ôm, mổ Đoàn Giai Trạch một lúc.
“Không đau đâu, ẻm mổ anh sao giống như mổ những người khác được?” Đoàn Giai Trạch thấy có người hỏi vườn trưởng có đau lắm không, con chim kia từng mổ người ta chảy máu cơ mà liền vội vàng nói, “Hơn nữa ôm gối ôm Lục Áp, sao  có thể đau được, có đúng không? Mọi người có xúc không nào?”
【Xúc, xúc hết luôn được hông!】

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.