Năm Ấy Tui Mở Vườn Bách Thú

Chương 61: Ăn ngó sen




Đàm Hiểu là một họa sĩ màu nước, năm nay cũng khoảng năm mươi tuổi, làm giáo sư ở khoa mỹ thuật trường đại học Đông Hải.
Giờ đang là khoảng thời gian sinh viên nghỉ ngơi, Đàm Hiểu rất thích các sinh viên có lòng cầu tiến, bởi vậy nên hẹn một vài sinh viên, cùng ra ngoài vẽ cảnh.
Có sinh viên đề cử, tới vườn bách thú dạo gần đây rất nổi để vẽ cảnh.
“Chỗ đó ở ngay dưới chân núi Hải Giác, phong cảnh đẹp, lại có nhiều động vật, có rất nhiều lựa chọn.” Sinh viên nói, “Quan trọng nhất là đồ ăn ở nhà hàng Giai Giai siêu ngon ý…”
“Chuẩn chuẩn, hệ liệt Thần Nông của Giai Giai ngon cực kỳ luôn, đề cử cả đời!”
“Đậu, hệ liệt Lạc Già mới là ngon nhất chứ, từng nghe câu không thể không ăn trúc chưa?”
“…Ủa ai nói zdậy, gấu trúc à?”
Đàm Hiểu cắt ngang mấy sinh viên đang đấu võ mồm, “Hình như thầy cũng từng nghe nói qua, nhưng mà một nhà hàng có thể ăn ngon tới mức nào chứ, toàn là mấy đứa tự tâng bốc quá đà chứ gì. Nhưng mà nếu ở núi Hải Giác thì chúng ta đi cũng được.”
Đàm Hiểu dẫn sinh viên tới vườn bách thú Linh Hữu, mọi người đeo giá vẽ sau lưng, mang theo bảng vẽ và màu. Không ngờ có rất nhiều người tới đây, nhưng có vẻ hơn một nửa đều đến vì nhà hàng.
Nghe người qua đường nói chuyện một thoáng, Đàm Hiểu mới biết ra là vì hôm nay có món ăn mới được tung ra. Những người kia xếp hàng dài đợi, khiến nhóm sinh viên đều thở dài tỏ ý, chắc hôm nay không ăn được rồi.
Hôm nay không phải cuối tuần, thế mà cũng rất đông người, ai ngờ có món ăn mới ra lại có thể thu hút được nhiều người tới như vậy.
Một vườn thú lại nổi nhờ có món ăn ngon, đây là bỏ gốc lấy ngọn, hay là hỗ trợ lẫn nhau?
Đàm Hiểu cũng không suy nghĩ vấn đề này nhiều, ông cũng không bận tâm liệu có ăn được hay không, dù sao thì hôm nay chủ yếu tới để vẽ mà, Đàm Hiểu dẫn sinh viên đi dạo một vòng ở đây, cảm thấy nơi này đúng là không tệ, bày trí trong buồng triển lãm cũng rất ổn, mô phỏng cảnh sinh thái.
Vốn là Đàm Hiểu muốn chọn sư tử hoặc bạch tượng để vẽ, nhưng khi trông thấy hồ thủy cầm thì Đàm Hiểu thay đổi ý định.
Nơi này đẹp quá.
Hồ nước trong vắt, phản chiếu rõ ràng bóng lá sen, rong và các loài thủy cầm. Thi thoảng hình ảnh phản chiếu dưới nước cũng bị gợn sóng đánh vỡ, bởi vì cá vàng và cá chép Koi bơi tới bơi lui.
Nụ sen đỏ tươi vẫn chưa bung nở, chỉ qua chút màu sắc cũng đủ khiến người ta cảm nhận được sự kinh diễm, thậm chí Đàm Hiểu còn suy nghĩ, không biết vì sao có thể lên màu đỏ thắm như vậy.
Không chỉ riêng Đàm Hiểu, mà không ít du khách cũng cảm thán theo, không biết sau khi sen trổ bông, nơi này sẽ đẹp đến mức nào nữa, đến màu nước cũng thay đổi, hương thơm nồng khiến con người ta say mê, khung cảnh đẹp chỉ có ở phương Đông cổ kính.
“Ở đây đi!” Đàm Hiểu quyết định.
Các sinh viên của ông đồng thanh đáp, từng người từng người đặt đồ xuống, đặt giá vẽ bên mặt cỏ cạnh hồ thủy cầm.

Đàm Hiểu mở giá vẽ ra, đặt bảng vẽ lên, đầu tiên phác thảo hình ảnh trong đầu, sau đó lấy tập giấy Canson ra, cố định tờ giấy màu nước dày lại.
Ông không vẽ phác bằng bút chì, lấy bình phun xịt ướt tờ giấy, sau đó dùng cọ vẽ lớn trải màu xanh ngọc, chỉ chừa một ít khoảng giấy trắng, đa số hình ảnh sẽ là  mặt hồ.
Giữa những dải màu xanh ngọc, được điểm thêm chút sắc cam, đỏ. Chúng loang đều trên tờ giấy, tạo thành những đốm nước đẹp đẽ. Lúc này, Đàm Hiểu đổi cọ nhỏ hơn, tiếp tục vẽ cụ thể lên những khối màu lớn.
Lúc bấy giờ đã có không ít du khách phát hiện ra những người đang vẽ tranh này, họ tụm lại vây xem, sau khi nói chuyện với các sinh viên, mới biết họ là giảng viên và sinh viên tới từ trường đại học Đông Hải, mọi người đều cảm thán chẳng trách.
Có nhiều người nán lại xem Đàm Hiểu vẽ nhất, không chỉ vì ông lớn tuổi, mà bởi hình ảnh cũng đẹp nhất.
Đàm Hiểu cũng không biết vì sao, nhưng trạng thái của ông chưa từng tốt như vậy. Bên tai ông là những tiếng sóng rì rào trúc lao xao, hương sen thoang thoảng trong khoang mũi, trông thấy con cá vàng quẫy cái đuôi mỏng như dải lụa về phía mình.. Ông giống như được tiến vào cảnh giới mới, linh cảm không ngừng lóe lên!
Những gam màu hỗn độn của Đàm Hiểu khiến những người không am hiểu về nghệ thuật đứng xung quanh cũng cảm thấy kích động, thế nhưng bức hình không vì vậy mà có vẻ bẩn đục.
Hồ nước trong veo, dùng màu nước để thể hiện thật không còn gì bằng. Giữa nền xanh ngọc của hồ nước làm chủ, một nhóm cá vàng và cá chép Koi bơi tới, cùng bóng thiên nga đang bay lượn trên cao, tạo thành bức họa hài hòa mê người.
Hình ảnh chỉ được họa trên một trang giấy nho nhỏ, nhưng đã thể hiện được hết không gian và đẳng cấp hoàn mỹ.
Có người không nhịn được nhỏ giọng than: “Đẹp quá!”
Cuối cùng nhóm sinh viên của Đàm Hiểu cũng từ bỏ vẽ tranh, mọi người tụm lại nhìn Đàm Hiểu, cũng hết sức ngạc nhiên với sự thể hiện hôm nay của ông.
“Thầy Đàm…” Có sinh viên không kiềm chế được cảm thán, “Nhịp điệu mượt mà quá.”
Những sinh viên khác cũng gật gù.
Qua cấu trúc hình ảnh, cách lựa chọn và thể hiện, vị trí màu sắc.. Mọi người đã có thể cảm nhận được nội dung qua bức tranh còn chưa hoàn thiện này.
Rất rõ ràng, trình độ của Đàm Hiểu lại đột phá.
Sự đột phá này có đôi khi nhờ lĩnh hội trong chớp mắt, tích lũy bao lâu sử dụng một lần, thực ra trong lòng họ đều có phỏng đoán, không biết có phải thầy Đàm rung cảm như vậy nhờ môi trường xung quanh không. Bởi vì thực ra họ cũng cảm thấy hôm nay dễ tìm được linh cảm hơn bình thường, chỉ là không ngờ thầy Đàm lại đột phá như vậy.
Lúc bấy giờ Đàm Hiểu chẳng có tâm trạng đâu để nói chuyện với người ngoài, ông đã hoàn toàn đắm chìm trong bức tranh của mình, thậm chí còn không biết mình đã làm kinh động tới các nhân viên trong Linh Hữu.
Bởi vì ở hồ thủy cầm có quá nhiều người vây xem, nên các nhân viên thông báo trên wechat một tiếng.
Đoàn Giai Trạch vừa nghe nói có người ở đây vẽ tranh, không nhịn được mà tới xem một chút, sau đó cũng ngạc nhiên trước bức họa của Đàm Hiểu, thậm chí còn nhận ra con cá to nhất cầm đầu trong tranh thật giống Linh Cảm…
Trong bức tranh, Linh Cảm được vẽ “gần nhất”, là con cá đi đầu, bởi vậy nên to nhất, bắt mắt nhất.
Bức hình này đẹp quá, Đoàn Giai Trạch còn nghe thấy mọi người đứng xem xung quanh trầm trồ khen ngợi, thực ra anh cũng rất muốn mua lại bức vẽ, sau khi dùng điện thoại chụp mấy ảnh bức tranh Đàm Hiểu vẽ, thấy ông còn đang say mê, liền dặn dò các nhân viên một lúc.

Mãi đến buổi chiều, Đàm Hiểu mới ra khỏi thế giới của riêng mình, lúc này ông cũng vẽ gần như xong rồi.
Các du khách đã tản đi gần hết, sinh viên của Đàm Hiểu đều sắp chết đói đến nơi rồi, họ đều vẽ được nửa chừng thì dừng lại, thời gian còn lại đều xem Đàm Hiểu vẽ.
Lúc bấy giờ Đàm Hiểu mới phát hiện ra, ban nãy mình vừa bước vào một cảnh giới vô cùng huyền diệu, ông gãi đầu một cái, thầm nghĩ trong lòng, nơi này quá đỗi kì diệu, rất giàu linh khí, khiến ông dào dạt linh cảm, chỉ trong thoáng chốc đã đột phá khỏi cảnh giới vốn có.
Ban nãy vẽ tranh, cảm giác như có thần linh giúp sức, nét vừa đủ, lượng nước không nhiều không ít, màu không đậm không nhạt, pha màu không tệ chút nào..
Thế nhưng sau khi tự chiêm ngưỡng xong, Đàm Hiểu cũng cảm thấy hết sức đói bụng.
Nhóm sinh viên mau miệng nói: “Thầy Đàm, thầy cừ thật, ban nãy vườn trưởng ở đây nhìn thấy thầy vẽ, nói là đợi thầy vẽ xong, mời thầy ăn một bữa no nê ở nhà hàng Giai Giai, họ thấy buổi trưa chúng ta không tới, cố ý để dành thức ăn.”
“Nói chứ, nếu em là vườn trưởng em cũng mời một bữa cơm, bức tranh này không thể chê đâu vào đâu được, hôm nay trạng thái của thầy Đàm quá tốt, em cũng không dám gọi.”
“Thầy ơi, bức tranh này tên là gì ạ?”
Đàm Hiểu sửng sốt một chút, sau một hồi suy tư mới nói: “Mấy đứa thấy cái gì đầu tiên?”
Tất cả mọi người đồng thanh đáp: “Cá vàng!”
Tuy rằng phần lớn bức hình là hồ nước và lá sen, thậm chí hồ nước còn phản chiếu bầu trời trong veo rất đẹp, thế nhưng khiến họ ấn tượng đầu tiên vẫn là cá, hơn nữa là cá vàng. Nó giống như một vầng sáng, khiến bức hình như mang theo sự sống, tất cả manh mối đều gắn liền với chiếc đuôi của con cá.
“Đúng vậy, bức tranh này là “Cá vàng”. Đàm Hiểu nói chắc nịch.

Đàm Hiểu và các sinh viên của mình được mời tới nhà hàng Giai Giai, lúc này nhà hàng Giai Giai đã không còn mở cửa bán nữa.
Nhân viên phục vụ bưng đồ ăn đã được dành riêng cho họ lên, có cháo ngũ cốc Thần Nông, măng xuân om dầu, canh sườn ngó sen, thịt chiên ngó sen, vv… Chưa bàn tới mùi vị, mà chỉ nhìn màu sắc thôi đã tuyệt đỉnh rồi, mọi người vốn đã bụng đói cồn cào bây giờ nhìn thấy đều chảy nước miếng.
Đàm Hiểu vừa vẽ lá sen, đương nhiên cũng rất hứng thú với ngó sen rồi, hơn nữa người phục vụ còn đứng bên cạnh nói: “Những món có ngó sen, hạt sen mới được chúng tôi ra mắt ngày hôm nay, được khen không dứt!”
Đầu tiên Đàm Hiểu múc một bát canh sườn ngó sen, múc mấy miếng ngó sen. Đàm Hiểu uống thử một ngụm canh, liền cảm thấy cơ thể lâng lâng bay bổng như lên tiên.
Nước canh ấm nóng ngon đến mức người ta muốn nuốt cả đầu lưỡi xuống, canh mang theo vị sen đậm đà thuần chất, cắn một miếng ngó sen được hầm nhừ, nhuyễn ra thành những miếng nhỏ, hương sen nồng đậm bùng nổ trong khoang miệng xuống cuống họng, dạ dày, cơ thể ấm áp, hơn nữa cả người lâng lâng, chỉ còn dư vị thức ăn ngon là đọng lại rõ ràng.
Để mà so sánh thì, tuy rằng xương sườn cũng được hầm nhừ, thịt rơi ra khỏi xương, nhưng dường như vẫn thua kém ngó sen một bậc, tác dụng nó mang lại, chỉ như gia vị mà thôi.
Những năm qua Đàm Hiểu đã đi đủ đại giang nam bắc, du lịch, vẽ tranh, còn đi qua rất nhiều địa giới trồng sen, ngó sen hồng, ngó sen giòn, tất cả các loại ngó sen, kể cả giống nước ngoài để cử.. chưa bàn tới phương pháp chế biến, nhưng món sen trước mắt này chắc chắn là món sen ngon nhất ông từng được ăn.
Vị sen ngọt dịu, đẩy cơn thèm ăn lên tới đỉnh cao nhất, dẫu chỉ được nấu bằng cách đơn giản thôi, cũng đã rất thơm ngon, đủ để thỏa mãn con người. Sau khi canh sen được đưa vào bụng, càng khiến con người ta cảm thấy thư thái, không kiềm chế được mà thở dài một tiếng.
“Nào, mấy đứa còn trẻ ăn nhiều thịt một chút..” Lúc Đàm Hiểu nói câu này, đã quên mất chính mình trước đó còn nghi ngờ mọi người tâng bốc nhà hàng Giai Giai quá đà.
Đàm Hiểu thấy thật mừng vì mình vẽ xong rồi mới tới đây ăn, bằng không nhất định ông sẽ mất tập trung mất.
Có nam sinh nọ thân thiết nói: “Vẫn là sư muội ăn thịt đi, em gầy quá, anh nhìn mà thấy đau lòng!”
Nữ sinh cũng không cam lòng yếu thế, “Nếu đau lòng thật thì nhường sen cho em ấy, không thì mọi người dựa vào bản lĩnh của mình đi.”
Một bữa ăn mà cứ như cung đấu, mọi người đều gạt thịt ra ngoài.
Lại nói đĩa sen chiên giòn kia cũng chỉ có mười cái, chia ra mỗi người cũng chỉ được ăn hai cái, cắn hai, ba miếng là xong, Đàm Hiểu vô cùng bất mãn.
Cuối cùng ông cũng biết vì sao lại có nhiều người cố tình tới Linh Hữu dùng bữa rồi, trước đây còn nghi ngờ chắc có PR, giờ ông mới cảm thấy, với món ngon như vậy, dù có bao nhiêu người đến cũng chẳng ngạc nhiên.
Ngó sen chiên giòn váng óng như ẩn như hiện trong miếng thịt heo, cắn xuống một cái sẽ nghe thấy tiếng “rôm rốp”, vỏ ngoài giòn rụm bị cắn tan, sau đó chỉ trong nháy mắt, vị ngó sen chiên giòn trở nên rõ ràng, có chất long tan ra trong khoang miệng, hòa cùng vị thịt đậm đà.
Đàm Hiểu nhai trong miệng, ăn hết sạch chất lỏng được rưới cùng nó, không cảm thấy mỡ ngấy một chút nào.
Cắn miếng ngó sen bọc thịt có thể nghe thấy tiếng nhai rộp rộp, hương thịt thơm nức lan trong khoang miệng, khiến con người ta không nhịn được mà xới thêm một bát cơm.
Trên bàn mỗi người còn có một bát canh hạt sen, chỉ đơn giản là hạt sen lột vỏ được ninh với nước đường, hạt sen vàng nhạt chìm dưới đáy bát sứ, ngát hương thơm, giống như chỉ nghe mùi hương thôi cũng có thể thỏa cơn thèm, đưa vào miệng vị thanh thanh, sau khi uống mấy ngụm, cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Cắn thử hạt sen, không bị sượng một chút nào, hạt sen đã được lấy nhân, chỉ có vị ngọt khôn cùng, để con người nhâm nhi dư vị, trong lòng cũng thấy an yên.
..
Đàm Hiểu và sinh viên của mình đã rất đói bụng rồi, lúc bấy giờ ăn như rồng cuốn, điên cuồng càn quét hết đồ ăn trên bàn.
Vốn là Đoàn Giai Trạch muốn tới vừa ăn vừa nói chuyện với họ, nhưng trông thấy cảnh tượng này, không khỏi ngồi lặng mình bên cạnh, anh cảm thấy chắc họ cũng không rảnh để nói chuyện cùng mình.
Đợi mãi đến khi nhóm của Đàm Hiểu ăn no căng bụng, ngồi thừ trên ghế không nhúc nhích, Đoàn Giai Trạch từ từ đi tới, “Chào thầy, em là vườn trưởng vườn bách thú Linh Hữu, tên là Đoàn Giai Trạch.”
Đoàn Giai Trạch thuận tiện đưa danh thiếp ra, danh thiếp này mới được làm, trước đây xuề xòa khỏi nói, mãi đến đợt trước anh mới làm danh thiếp, cũng rất đơn giản thôi.
Lục Áp còn giục anh in hình chibi của hắn lên, Đoàn Giai Trạch nói bức hình kia không hợp, hay là thôi đi, khiến Lục Áp tức tối mười phút ròng.
Đàm Hiểu nhận lấy tấm danh thiếp, gắng gượng đứng dậy, “Chào vườn trưởng Đoàn, cảm ơn cậu đã đãi chúng tôi.”
Đàm Hiểu cũng lấy danh thiếp mình ra đưa cho Đoàn Giai Trạch.
“Giáo sư Đàm, em đã xem tác phẩm của thầy rồi, thật sự rất đẹp, đã miêu tả được trọn vẹn cảnh sắc hồ thủy cầm của chúng em.” Đoàn Giai Trạch chân thành nói, “Nói thật là em rất muốn mua bức họa gốc này của thầy.”
“Bức họa này… Tạm thời tôi còn chưa muốn bán ra, cũng không giấu gì cậu, hôm nay tôi ở hồ thủy cầm của các cậu, đúng là được truyền cảm hứng, linh cảm tuôn trào, bức họa hôm nay vượt qua cả tài nghệ bình thường của tôi, tôi muốn suy nghĩ thêm một chút.” Đàm Hiểu nói, “Nhưng tôi có thể scan hình gửi cho cậu, cảm ơn cậu đã mang tới cảnh đẹp và mỹ thực như vậy.”
Đàm Hiểu đã nói vậy rồi, đương nhiên Đoàn Giai Trạch đồng ý, anh ngồi lại tán gẫu với Đàm Hiểu đôi câu, lại mời thầy sau này thường xuyên tới đây vẽ tranh.
Trong lòng Đoàn Giai Trạch vẫn còn tâm tâm niệm niệm bức tranh này, nhưng một năm sau Đàm Hiểu mang bức tranh này đi bán đấu giá, Đoàn Giai Trạch không nỡ bỏ tiền ra, bởi vậy nên trong vườn thú vẫn treo bức hình scan.
Về sau, bức hình “Cá vàng” này của Đàm Hiểu được đấu giá với giá rất cao, cũng bởi mọi người trong giới đều đánh giá rất cao bức tranh này.
Hơn nữa bức tranh này sang hèn cùng hưởng, sau khi xin ý kiến của Đàm Hiểu, fanpage vườn thú Linh Hữu cũng đăng bức ảnh và video quá trình vẽ tranh lên.
Phía dưới đều là những bình luận khen ngợi, có rất nhiều du khách cũng thông qua tin này mà biết được Linh Hữu đã trồng sen.
“Màu đẹp quá, còn có cảm giác sinh thái hài hòa, ưng đáo để.”
“Cá bơi nước tĩnh, sắc trời bóng mây, giống như lạc vào một cảnh giới kì lạ.”
“Không nhịn được mà đăng bức hình này, hôm qua mị tới Linh Hữu ăn sen, cũng ngắm hoa sen nữa, bức tranh này không hề khuếch đại đâu, đẹp như vậy thiệt đó.”
“Đậu, mị mới không tới Linh Hữu có một tháng mà hồ thủy cầm đã đẹp như vầy luôn á? Không những trồng sen còn thay nước luôn kìa?”
“Vừa nhìn liền thấy cá dưới đáy hồ, đúng là được thể hiện rõ ràng, nước, cá dưới mặt nước, nụ sen dưới nước, bầu trời và chim bay trên cao được phản chiếu xuống.. Họa sĩ tài ba quá.”
“Đẹp quá thể quá đáng, đẹp vầy cơ á, mị nhất định phải tới Linh Hữu mới được, muốn ăn sen.”
“Đẹp tới vậy, nhất định phải đi một chuyến mới được, đã lâu lắm rồi không ăn ở Giai Giai…”
“Đẹp quá đi à, mai sẽ tới Linh Hữu ăn sen.”
“Đã đến lúc dùng vé năm rồi…”

Những bình luận phía sau không cần phải nói thêm nữa.
—— Thế nhưng, Linh Cảm làm nhân vật chính, lại không đánh giá cao bức tranh này.
Sau khi Đoàn Giai Trạch nhận được bản scan của Đàm Hiểu, liền cố ý đi tìm xưởng in chuyên nghiệp, dùng thiết bị in ấn tiên tiến nhất để có thể giữ được trọn vẹn màu sắc, sau đó treo trong văn phòng, các nhân viên nhìn thấy đều khen vườn trưởng có mắt nhìn.
Duy chỉ Linh Cảm sau khi thấy, liền bình luận: “Cái quỷ gì đây, còn có cá vàng nữa, bổn đại vương lại có mỗi vị trí bé tẹo này, cái tên họa sĩ rác rưởi, có biết đâu là chủ đâu là thứ không hả.”
Anh ta khua tay múa chân, “Đáng lẽ phải vẽ bổn đại vương nhảy lên khỏi mặt nước, vẽ chính giữa bức hình chứ, những thứ khác bỏ đi luôn cũng được, quan trọng là phải thể hiện được thân hình duyên dáng, cùng chiếc đuôi rộng lớn mạnh mẽ này..”
Bình tĩnh xem xét thì, đuôi của Linh Cảm đúng là rất đẹp, nhất là những lúc quẫy đuôi trong làn nước. Thế nhưng anh ta yêu cầu vẽ mình lớn như vậy khiến mọi người đều không chịu được.
Đoàn Giai Trạch hạn hán lời, bạn nói xem cái người Linh Cảm này, trông đến là đẹp, rất đỗi tao nhã, mái tóc dài tung bay theo làn gió, đặt ở nhân gian, ai cũng cảm thấy anh ta toát lên thần thái nghệ thuật. Nhưng mà mắt thẩm mỹ của anh ta đúng là thô thiển quá, chẳng trách lại dùng vũ khí là “Cửu biện xích đồng chùy”.
Riêng chuyện luyện hoa sen thành chùy, là đủ thấy mắt thẩm mỹ của Linh Cảm đến mức nào rồi.
Chỉ có thể nói, Linh Cảm và Hùng Tư Khiêm đúng là trái ngược nhau, có thể đổi vẻ ngoài sau khi hóa hình cho nhau, bảo sao hai người họ lại chơi thân như vậy.
Đoàn Giai Trạch quyết định không nước đổ đầu vịt, để những người khác thưởng thức đi, anh cảm thấy với mắt thẩm mỹ của Hữu Tô, Bạch Tố Trinh, chắc đều có thể cảm nhận được nét đẹp của bức tranh này.
Tiểu Thanh xem xong đang định khen, lại bị Bạch Tố Trinh kéo một cái, khẽ lắc đầu, ra hiệu cho cậu ta không nói chuyện. Người ta là cửu vĩ hồ khôn khéo như vậy, lúc này còn không nói gì, em nghĩ vì sao chứ?
Một giây sau, Lục Áp vô cùng bất mãn nói: “Ngươi treo Linh Cảm lên tường phòng làm việc là có ý gì hả?”
Đoàn Giai Trạch: “….Không có ý gì, chỉ là đẹp thôi mà.”
Lục Áp: “Đẹp cái con quỷ ý!”
Đoàn Giai Trạch: “…..”
Lục Áp hùng hổ hăm dọa: “Rốt cuộc con cá vàng này đẹp ở chỗ nào?”
Tuy rằng Đoàn Giai Trạch thưởng thức bức họa chứ không phải vóc dáng Linh Cảm, nhưng ai bảo bức họa này tên là “Cá vàng” cơ chứ, nhất thời anh không biết nên giải thích rõ ràng cho cái tên gia hỏa Lục Áp này thế nào đây. Anh lẩm bẩm trong lòng, chẳng qua là do thầy Đàm chọn vẽ người ta thôi, nếu thầy Đàm chọn vẽ Tam Túc Kim Ô anh cũng sẽ treo như vậy.
Đoàn Giai Trạch đang muốn kéo Linh Cảm chịu trận cùng, lại thấy Linh Cảm ban nãy còn chê mình không đủ lớn đã sợ hãi, núp sang một bên, dần dần hóa thành hơi nước không thấy tăm hơi đâu nữa..Đoàn Giai Trạch:????
Đệch, lại còn có trò này nữa à?
Linh Cảm chạy đi rồi, Lục Áp cũng không thèm quan tâm tới anh ta, liền nổi đóa với Đoàn Giai Trạch, Đoàn Giai Trạch bị áp bức, sau khi cân nhắc bèn nói: “…Đạo quân phê bình đúng lắm, thực ra em cũng nghe người ta nói sao thì làm như vậy thôi, mọi người trên weibo đều khen đẹp, em thấy vậy nên treo lên. Nhưng vì tôn trọng họa sĩ, em vẫn phải giữ nó lại, hay là chuyển sang treo ở phòng khách nhé?”
Lục Áp hằm hằm nói: “Chuyển, chuyển đi, tiện thể in lên danh thiếp ngươi luôn đi.”
Đoàn Giai Trạch: “….”
Lúc này, Hữu Tô cũng cười tủm tỉm nói: “Để tôi nói lời này cho công bằng, tranh vẽ cũng được thôi, nhưng treo lên sẽ khiến người ta hiểu lầm đấy, chẳng lẽ Linh Hữu ta lại đi lấy một con cá vàng làm trọng à?”
Tiểu Thanh liền hiểu ra: “Ồ, có vẻ như vậy thật.”
… Cái gì cơ, xin người, ngoài bọn họ ra thì có ai hiểu lầm chuyện này đâu cơ chứ?
Đoàn Giai Trạch chắp tay lạy mọi người, “Để bây giờ em đi in mấy bức ảnh nữa, treo lên tường được chưa?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.