Năm Ấy Tui Mở Vườn Bách Thú

Chương 43: Nóng nên xoăn!




“Vườn trưởng, cậu…” Hoàng Kỳ quan sát Đoàn Giai Trạch một lát, đoạn hỏi, “Đi làm đầu từ khi nào thế?”
Đoàn Giai Trạch: “……..”
Đoàn Giai Trạch sờ sờ một hồi, mái tóc vốn thẳng của anh giờ đã uốn cong, nhếch bên trái một chút nhếch bên phải một chút. Đối mặt với câu hỏi của Hoàng Kỳ, Đoàn Giai Trạch không khỏi nghẹn lời.
Hoàng Kỳ còn muốn nói: “Đẹp đó, trẻ tuổi làm xoăn cũng không tệ.”
Anh thầm nghĩ, dù sao vườn trưởng cũng là thanh niên mới ra trường, vẫn rất thích làm dáng.
Đoàn Giai Trạch không biết nên trả lời thế nào, anh cũng muốn đây là mình cố tình đi làm tóc lắm!! Nhưng mà thực tế đây là hôm qua Lục Áp chặn đường anh lại, chất vấn anh chuyện cọng lông, sau khi anh nói mình muốn nhặt để nhồi làm cái gối, Lục Áp liền nổi giận đùng đùng.
Lục Áp tức lên một cái, liền bốc hỏa, cứ như vậy lửa cháy bừng bừng bỏ đi.
Lần này bởi vì đứng tương đối gần, tuy ngọn lửa kia không làm Đoàn Giai Trạch bị bỏng, nhưng lúc anh quay về phòng nhìn, tóc đã xoăn lại….
Chính là chuyện ban nãy nói đó! Tóc xoăn rồi!
Cũng may mà tóc anh chưa xoăn tít như lò xo, nếu không có khi Đoàn Giai Trạch đi liều mạng với Lục Áp luôn ấy chứ.
Bởi mới nói, Lục Áp khó ở như vậy Đoàn Giai Trạch cũng cạn lời, cũng không biết anh đã động vào điểm nào của Lục Áp nữa, cọng lông chim kia Lục Áp không mang đi, mà Đoàn Giai Trạch cũng không dám giữ lại, định bụng tìm thời gian thích hợp rồi trả lại cho hắn.
Cơ mà bây giờ thì chưa phải lúc, giờ Đoàn Giai Trạch muốn cùng Hoàng Kỳ vào nội thành.
Đoàn Giai Trạch tỏ ý muốn trong vòng bốn tháng tiến cử một số lượng nhất định động vật quốc gia bảo vệ cấp hai, trước mắt anh cũng đã nhìn trúng một số loại, ví dụ như cầy hương, thiên nga, uyên ương.. Hoàng Kỳ tính toán, giờ tài chính không còn bao nhiêu, nếu như đợi đến khi dư dả vốn, thì phải đợi một thời gian.
Hơn nữa cũng không thể giật gấu vá vai như vậy mãi, tiến cử nhiều động vật như vậy, lại còn phải thuê nhân viên chăn nuôi cũng tốn thêm một khoản nữa. Bởi vậy nên Hoàng Kỳ kiến nghị Đoàn Giai Trạch lấy danh nghĩa vườn thú để đi vay, dù sao thì có chỗ làm ăn nào mà không mắc nợ đâu.
Đoàn Giai Trạch nghĩ kể cũng phải, anh còn mua TV trả góp cơ mà, vay làm nhiệm vụ có gì đâu cơ chứ.
Bởi vậy nên, hôm nay Đoàn Giai Trạch theo Hoàng Kỳ tới ngân hàng ở nội thành, tuy rằng Đoàn Giai Trạch không có kinh nghiệm, nhưng Hoàng Kỳ lại quá quen với những vụ này, còn nói có thể giúp Đoàn Giai Trạch chuẩn bị tài liệu vay vốn.
Hoàng Kỳ đã ở Linh Hữu một thời gian, cũng đã hiểu toàn cảnh nơi này, trước đi khi anh nói với Đoàn Giai Trạch, anh tính, với tình hình trước mắt, họ đi vay trước 80 vạn là vừa, còn có thể vay trường kỳ.
Tuy rằng Linh Hữu mới khai trương không bao lâu, tiền mặt cũng không dư dả, nhưng đang trên đà làm ăn tốt, bất động sản, thiết bị lại càng đáng giá hơn, nhiêu đó cũng đủ để đặt cọc.
— Thực tế, sau khi Hữu Tô biết các chính sách liên quan, còn giựt dây Đoàn Giai Trạch đi tìm Lâm Thủy Quán ra thế chấp.
Đoàn Giai Trạch đen mặt, kêu chị à đừng ép người ta nữa, chuyện này mà truyền ra ngoài, mọi người lại nghi ngờ Thiệu Vô Tinh, thậm chí là Chu Tâm Đường không biết nợ anh ân huệ lớn nhường nào.
….
Trên xe bus, Đoàn Giai Trạch dựa vào cửa sổ xe đần mặt ra.
“Có thai phụ lên xe, ai nhường ghế cái nào.”
“Nè, bạn học tóc xoăn kia?”
“Bạn học???”
Đoàn Giai Trạch bừng tỉnh, lúc này mới phát hiện ra “Tóc Xoăn” là tài xế gọi mình, anh đen mặt đứng dậy, “Chị qua đây ngồi đi.”
Thai phụ đi tới, ngồi xuống vị trí Đoàn Giai Trạch nhường lại cho mình, không quên ngẩng đầu lên cảm ơn: “Cảm ơn nhé, soái ca.” Chị ngẩng đầu lên nhìn Đoàn Giai Trạch, “Soái ca nè, tóc cậu là xoăn tự nhiên, hay là làm xoăn kiểu gì vậy, nhìn rất tự nhiên ấy.”
Đoàn Giai Trạch: “Nóng nên xoăn lại.”
Vườn trưởng của chúng ta quyết định hôm nay vào nội thành, sau đó tiện thể đi tới salon duỗi cho tóc thẳng lại, nếu không thì thật kì quái.
Thai phụ: “Ừ ừ, đẹp đó, muốn kêu anh nhà chị làm kiểu này ghê.”
Sau khi Đoàn Giai Trạch xuống xe, thai phụ mới vỗ đầu một cái, “Hể, trời nóng xoăn được cả tóc được cơ á?”

Đoàn Giai Trạch ôm nỗi muộn phiền theo Hoàng Kỳ tới ngân hàng, nhân viên phòng tín dụng đưa đơn cho họ điền vào, lúc đưa đơn, nhân viên nhìn Đoàn Giai Trạch nửa buổi, đột nhiên nói: “Anh, anh có phải vườn trưởng ở vườn bách thú Linh Hữu không?”
Đoàn Giai Trạch không ngờ mình còn có thể bị nhận ra, có điều chuyện Lục Áp ầm ĩ như vậy, bị một hai người nhận ra cũng không có gì là kỳ quái, “Đúng vậy, hehe.”
“Uầy, em đã xem bản tin kia, thực sự rất hâm mộ phản ứng của anh!” Nhân viên nắm lấy tay Đoàn Giai Trạch, “Chú chim của anh cũng rất đẹp! Lúc mới thấy anh em đã ngờ ngợ rồi, tại anh thay đổi kiểu tóc, nên nửa buổi em mới dám chắc.”
Nhắc tới kiểu tóc, Đoàn Giai Trạch lại cười ruồi.
Sau khi nhân viên phát hiện Đoàn Giai Trạch là vườn trưởng ở Linh Hữu, liền vô cùng nhiệt tình, còn đặt những câu hỏi về Lục Áp, lại quan tâm nói cho họ biết làm thế nào để điền tài liệu chính xác hơn.
Dưới sự giúp đỡ của nhân viên và Hoàng Kỳ, cuối cùng Đoàn Giai Trạch cũng đã điền xong, sau đó anh lại đưa tư liệu họ đã chuẩn bị sẵn, quả nhiên Hoàng Kỳ chuẩn bị rất chu toàn, không có chút sai sót nào. Giờ chỉ việc đợi ngân hàng xét duyệt.
..
Xong việc đã là buổi trưa, Hoàng Kỳ và Đoàn Giai Trạch ăn tạm chút gì đó, sau đó anh bảo Hoàng Kỳ đi về trước, nói mình còn có chút việc.
Hoàng Kỳ không hiểu, “Chuyện gì vậy, cần tôi đi cùng không?”
“Không cần đâu, em tự đi là được.” Đoàn Giai Trạch nói đại để Hoàng Kỳ quay về, sau đó lại chạy tới salon làm tóc.
Đúng vậy, anh muốn đi duỗi mái tóc xoăn này, chỉ sợ Hoàng Kỳ sẽ hỏi tới hỏi lui, trước mắt cứ duỗi tóc cái đã, quay về thì anh bảo tóc kia là làm xoăn tạm thời, giờ lại thẳng rồi.
Tuy rằng nếu nói như vậy thì có thể khiến Hoàng Kỳ tự bổ não hình ảnh anh đứng trước gương cầm máy uốn tóc… Ầy, nghe cứ gay gay…
Nhà tạo mẫu tóc đứng sau ghế, sờ sờ tóc Đoàn Giai Trạch, tiếc nuối nói: “Cậu muốn duỗi thẳng thiệt à? Tuy rằng tóc cậu chưa vào hình, nhưng sóng xoăn rất đẹp, chỉ là hơi dài nên mới không thành hình thôi, nhưng giờ cũng đang trend tùy tính như vậy. Hay là tôi sửa lại cho cậu một chút, để tóc vào hình, cậu thấy sao?”
Đoàn Giai Trạch: “… Này là do nóng đó.”
Nhà tạo mẫu tóc cười ha hả, “Cậu hài hước thiệt đó.”
Đoàn Giai Trạch: “….”
Anh ta kéo một đoạn tóc lên, nói rằng: “Tôi cũng có mù đâu, cậu xem tóc cậu này, xoăn vừa tự nhiên mà tóc cũng không bị hư tổn, xem ra được làm rất khá, cứ như xoăn tự nhiên ấy, sao nóng lại có hiệu quả này được, hahaha.”
Đoàn Giai Trạch: “…….”
Thế thì phải xem là lửa gì, ai lên nhiệt nữa chứ… Xem ra Lục Áp rất có tiền đồ tới salon tóc làm việc.
Đoàn Giai Trạch: “Thôi, anh cứ duỗi tóc cho tôi là được..!”
Nhà tạo mẫu tóc cứ hỏi đi hỏi lại mãi, mới tiếc nuối giúp Đoàn Giai Trạch duỗi tóc lại. Xong việc cũng đã đến năm, sáu giờ chiều.

Giờ cả nhà Phạm Hải Bình đã là fans trung thành của vườn bách thú Linh Hữu, vợ chồng Phạm Hải Bình rất có hảo cảm với Linh Hữu, thậm chí còn làm vé năm, con trai Triệu Bác cũng thường xuyên lướt fanpage Linh Hữu, xem có gì mới mẻ không.
Hôm nay trên fanpage thông báo vườn thú có gấu đen mới tới.
Triệu Bác liền la hét, đòi đi xem gấu lớn.
Thấy thành tích kì thi lần trước Triệu Bác làm tốt như vậy, Phạm Hải Bình liền đồng ý, chỉ là cuối tuần bố Triệu Bác tăng ca, nên Phạm Hải Bình phải tự đưa Triệu Bác đi.
“Mẹ à, nhanh lên nào, mẹ đi nhanh lên!” Triệu Bác chạy phía trước, vẫy vẫy tay về phía Phạm Hải Bình, “Đi bốc thăm nào!”
Phạm Hải Bình, “Từ từ thôi con, cẩn thận kẻo ngã!”
Triệu Bác quen đường quen nẻo đi tới cửa, vươn tay ra, quả nhiên chú sáo đen đậu trên tay cậu bé một chút, còn nói “Hoan nghênh quang lâm.”
Phạm Hải Bình quẹt vé năm, bốc thăm, lần này họ không may như trước, không nhận được chim đồng hành. Triệu Bác thất vọng não nề, còn nói: “Chúng ta đi xem gấu trước, sau đó cho chim sẻ ăn nhé.”
Phạm Hải Bình nói: “Không được, cẩn thận nó mổ con.”
Đám chim sẻ ở vườn thú Linh Hữu càng ngày càng hung hãn, Phạm Hải Bình tận mắt chứng kiến cảnh một người không cẩn thận, bị chim rượt chạy tới tận đây, nên cô không đồng ý để con đi cho chim ăn. Nhất là sau khi Linh Hữu xảy ra sự kiện kia, cả thành phố đều biết chuyện một người đàn ông vạm vỡ bị ác điểu Lục Áp KO, ai mà biết được liệu tụi chim sẻ kia có bị ảnh hưởng của nó không chứ..
Triệu Bác ủ rũ nắm tay Phạm Hải Bình, lập tức mất hết tinh thần.
Phạm Hải Bình nhìn biển chỉ dẫn, dẫn theo Triệu Bác tới chuồng gấu.
Buồng triển lãm này mới được đưa vào hoạt động, hiện trong đó có một chú gấu đen, vừa vào là có thể nhìn thấy. Mới buổi sáng, nơi đây đã có một ít du khách, liếc mắt nhìn qua, nhưng không thấy bóng chú gấu đen phía sau mặt kính thủy tinh..
Ở bên cạnh cửa ra vào còn có một chiếc TV treo tường, đang phát tin quảng cáo.
Phạm Hải Bình chỉ liếc nhìn qua, cũng không để ý, cô nghe thấy các du khách kia đang ríu rít thảo luận về chú gấu đen mới tới, bèn tới gần nhìn, thấy trên bảng tên giới thiệu chú gấu đen có viết hai chữ “Hắc Phong”, nhưng động tác của chú gấu kia chẳng có vẻ gì là nhanh như gió.
Cơ thể Hắc Phong vô cùng to lớn, nhưng bởi giờ đang nằm ưỡn cái bụng phệ, nên mọi người không thể thấy rõ.
“A…” Triệu Bác cảm thán một câu, “Mẹ ơi, nó xấu quá.”
Phạm Hải Bình quan sát một chút, “Trong họ nhà gấu như vậy là tương đối bảnh rồi.”
Giống gấu đen đều như vậy, chú gấu này hình thể cường tráng, bộ lông óng mượt, cũng được tính là “soái ca” trong họ nhà gấu rồi.
Lúc này, không ai nhận ra tivi ở bức tường đối diện đã phát xong quảng cáo, bắt đầu vào tin thời sự quốc tế.
Chú gấu đen vốn đang lười biếng ưỡn bụng đột nhiên đứng dậy!
Các du khách khác đều giật nảy mình, lúc nó đứng dậy mọi người mới cảm nhận được nó cao lớn đến nhường nào.
Chú gấu đen đứng thẳng người, bước từng bước về phía mặt kính thủy tinh, tuy rằng không nghe thấy tiếng động, nhưng chỉ nghe tiếng bước chân thôi cũng đủ biết sức nặng của nó, các du khách đứng đối diện đều cả kinh, muốn tránh né.
Lúc bấy giờ, bon họ còn trêu đùa, an ủi lẫn nhau.
“Ầy, chú run cái gì, có gì mà phải sợ? Sợ gấu đen lao ra à.”
“Đâu có, hahaha, có tường kính đây rồi, sợ gì chứ.”
“Ai sợ? Sợ tè ra quần rồi chứ gì?”
Nói đoạn, mọi người thấy chú gấu đen to lớn kia nhào về phía trước, hai chân trước đột nhiên đập lên phía trước một cái.
Các du khách đứng trước mặt đều sợ hãi dạt sang cả hai bên, có người hoảng hốt còn suýt chút nữa té rầm.
“Đậu xanh, sợ chết đi được!”
Lúc bấy giờ nhìn lại, hai chân trước của chú gấu đập bộp một cái lên mặt kính, cái mặt cũng dán sát lại gần, thế nhưng không tạo ra bất cứ ảnh hưởng gì với tường kính kiên cố.
Động tác đột ngột này của nó khiến trong lòng các du khách nơm nớp lo sợ, nhất thời không dám ho he tiếng nào, cũng không dám đứng trước mặt nó.
“Mẹ ơi, sao đột nhiên nó lại nhào tới vậy, có phải nó muốn đánh người không?” Triệu Bác hỏi.
Lúc nãy Phạm Hải Bình cũng bị dọa sợ, chú gấu bổ nhào một cái, cô liền nắm chặt tay Triệu Bác, “Chắc.. chắc là tại chúng ta làm phiền nó đó.” Cô suy đoán rồi giải thích.
Lại nói, hành động đột ngột này của chú gấu đen càng khiến mọi người được mở mang về phong thái của nó, mọi người vây xem càng không muốn rời đi, vừa sợ hãi vừa muốn nhìn xem rốt cuộc nó còn có thể làm gì.
Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, chú gấu đen cũng không làm gì nữa, chỉ dán mặt vào bức tường kính, dõi mắt ra bên ngoài.
“Ủa nó đang nhìn gì vậy? Có phải nó muốn ra ngoài không?”
“Hay tại chưa từng thấy người nhỉ..”
“Móa, sao tự nhiên mị có cảm giác mình đang bị nó tham quan thế nhở?”
“….”
Phạm Hải Bình dõi theo ánh mắt của chú gấu đen kia, không kìm lòng nói: “Sao nhìn nó giống như đang xem tin tức trên TV thế nhỉ.”
Hướng nhìn kia, không giống như đang nhìn người, mà trông càng giống đang xem tin tức phát trên TV hơn.
Các du khách nghe thấy Phạm Hải Bình nói vậy, cũng đều dõi mắt theo.
“Ơ, thiệt nè, hình như em gấu này đang xem TV ở phía đối diện á.”
“Móa, gấu mà cũng xem TV cơ à?”
“Không phải gấu bị mù hay sao…”
“Ai bảo, trên này có viết này, thị lực của gấu không tệ, còn có thể nhận biết màu sắc, nói không chừng nó đang xem màu sắc rực rỡ trên TV đó.”
Chú gấu này còn có thể bị thời sự thu hút, cũng thú vị thiệt đó.
Càng thú vị hơn là, chú gấu này đứng bằng hai chân sau, đứng một hồi, dường như là mỏi. Cuối cùng chú ta đi về phía bên cạnh, mọi người còn tưởng chú ta đã mất hết hứng thú, nhưng thực tế chú chỉ đi sang bên cạnh, cầm măng lên, sau đó lại quay về, vừa gặm măng, vừa tiếp tục xem TV.
“Móa, vừa ăn vặt vừa xem tivi cơ à?”
“Giống hệt tui lúc cuối tuần á!”
Phạm Hải Bình nghe mà bị chọc cười, các du khách trẻ tuổi cũng rất hài hước, cô không kiềm được mà giơ máy lên quay lại, quay từ chú gấu đen đang gặm măng phía trước mặt, sau đó quay sang cảnh tin tức trong tivi, viết lời bình:
Đưa con trai tới vườn thú chơi, gặp được một chú gấu bự chẳng lại rất quan tâm tới thế sự quốc tế.
..
Càng ngày càng nhiều fans, nên lượng tương tác chia sẻ của các du khách trên fanpage cũng tăng lên.
Ví dụ như lần này, các du khách tới tham quan gấu đen tag fanpage họ vào:
@Vườn bách thú Linh Hữu: Nè, có phải động vật nào ở Linh Hữu cũng đều lầy lội như vầy không, em gấu đen này quan tâm tới thời sự quốc tế chưa nè [mỉm cười], còn vừa ăn măng vừa xem nữa nhá, rất biết cách hưởng thụ.
Tiểu Tô tiện tay share lại:
Đây là cục cưng Hắc Phong mới tới vườn thú chúng ta đó, đương độ tráng niên, ẻm rất tuân thủ nguyên tắc “Việc nhà quốc sự chuyện thiên hạ, mọi chuyện đều quan tâm”….
Bình luận:
Hahaha, trộm vía em gấu này rất hiếu học, không tồi, tuổi trẻ tài cao!
Thiệt tò mò hông biết Linh Hữu huấn luyện động vật kiểu gì nhỉ? Đám chim chóc nhất định được huấn luyện qua, chứ mấy em khác tui hổng đoán được..
Huấn luyện gì chớ.. Đây rõ ràng là tự bổ não mà! Chế bảo huấn luyện gấu xem tivi kiểu gì chớ?!
Tui ngóng Lục Áp quá đi à! Tui ngóng vườn trưởng quá đi à! Ad mau mau đăng vườn trưởng cho tui thỏa lòng đi!!
Marketing giỏi ghê, cơ mà chế thích, moe qtqđ.
Chẳng lẽ hông phải vì yêu à _(:з” ∠)_
Đúng gòi, đều là vì yêu 23333
Mị xem một loạt video, cũng mê mệt luôn á, chính mị cũng từng làm việc ở vườn thú nè, đúng là có mấy chuyện huấn luyện được đó, nhưng cũng có những chuyện không thể huấn luyện được đâu, chắc là trùng hợp ha? Nếu hông chắc đám động vật này thành tinh hết cả roài!
Lầu trên nói chuyện cẩn thận một chút, thành tinh roài mà @Lâm Thủy Quán vẫn hợp tác với Linh Hữu chứ XD
Tiểu Tô đọc lướt qua, chọn trả lời bình luận về Lục Áp và vườn trưởng kia, cô đăng bức ảnh một bóng lưng lên: Bữa nay vườn trưởng ra ngoài, chỉ trông thấy bóng lưng thôi, cơ mà hình như đổi kiểu tóc á.. Đợi ảnh về ad chụp ảnh cho các chế nhá!
——
Đoàn Giai Trạch “bữa nay đổi kiểu tóc” có điều đã duỗi lại, lúc ngồi xe bus về tới nơi thì trời đã tối, các nhân viên đều đã tan làm.
Đoàn Giai Trạch đi tới phòng nghỉ ngơi nhìn coi, phần lớn mọi người đều đang ngồi ở đánh bài với nhau, có mỗi Lục Áp là chẳng thấy bóng dáng đâu cả, bởi vậy nên Đoàn Giai Trạch vừa liếc mắt liền đóng cửa lại, chỉ là anh nghe loáng thoáng thấy Hoàng Kỳ ở trong lẩm bẩm một câu “Sao vườn trưởng lại thẳng rồi”.
Đoàn Giai Trạch vã mồ hôi, trong lòng thầm nói anh giai à nói đầy đủ cả câu hộ cái nào.
Anh chạy tới phòng Lục Áp gõ cửa, sau đó tự mình mở ra, Lục Áp đang ngồi khệnh khạng trên giường, chẳng buồn nhấc mắt đến một cái, “Gì?”
Đoàn Giai Trạch lấy hai cọng lông chim kia ra, đi tới đặt lên giường, “Em trả cho anh cái này..”
Lục Áp khựng lại một chút, từ từ ngẩng đầu lên, “Có ý gì hả?”
Đoàn Giai Trạch ngượng ngùng nói, “Thì ý anh ngày hôm qua đó, không phải là không muốn người ta nhặt lông chim của đạo quân hay sao? Nhân tộc chúng em không rõ tập tục của các anh, nếu có ngụ ý đặc biệt gì mà em không cẩn thận mạo phạm, vậy cho em xin lỗi, vẫn là trả lại cho anh thì hơn.”
“Ai nói! Ai nói có ngụ ý đặc biệt gì hả!” Lục Áp quát to.
Đoàn Giai Trạch: “….Hôm qua không phải anh sao??”
Lại nói sao hắn lại tự dưng đỏ mặt cơ chứ, chẳng lẽ không có ngụ ý đặc biệt gì à? Anh suy nghĩ hồi lâu thấy Lục Áp tức giận kể cũng đúng, dù sao thì bộ lông cũng coi như quần áo của chim mà.
Lục Áp: “Không phải!”
Đoàn Giai Trạch: “……..”
Đoàn Giai Trạch: “Thế em lấy nha? Em nói thật, em gom làm gối, nếu điều kiện cho phép em muốn làm bốn cái..”
Lục Áp trở mình xuống giường, “Ai nói muốn cho ngươi?!”
Đoàn Giai Trạch choáng luôn rồi, “Thế rốt cuộc anh muốn thế nào hử, hay em ném đi hộ anh nhá?”
“Ngươi dám?” Lục Áp cũng nghẹn một hồi, hắn chau mày nhìn Đoàn Giai Trạch một lúc, mới hậm hực nói, “Coi như bản tôn thấy ngươi làm việc tận tình chịu khó, nên thưởng cho ngươi đi!”
Nói xong, dường như rất hài lòng với lý do này, hắn lại cường điệu lặp lại lần nữa, “Bản tôn thưởng cho ngươi đó.”
Đoàn Giai Trạch: “…….”
Đoàn Giai Trạch nhặt hai cọng lông chim lên, cẩn thận hỏi: “Thiệt chứ? Không đổi ý nữa chứ?”
Lục Áp phẫn nộ quát, “Dài dòng, phắn ra ngoài đi!”
Hơi nóng cuồn cuộn kéo tới, Đoàn Giai Trạch nhắm mắt lại, cảm thấy gương mặt nóng hầm hập lên, anh vội vã chạy ra ngoài, quào, người đâu mà nóng tính, đúng là không thể đắc tội được.
Đoàn Giai Trạch vừa ra ngoài được mấy bước, Hoàng Kỳ đang cõng Hữu Tô lên tầng, trông thấy Đoàn Giai Trạch liền “ồ” một tiếng, “Vườn trưởng à.. đây.. đây có phải tóc giả không?”
“Sao cơ?” Đoàn Giai Trạch ngẩn người, giơ tay lên sờ tóc mình.
—— Tiên sư, anh tức điên người! Lại xoăn rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.