Năm Ấy Tui Mở Vườn Bách Thú

Chương 40: Chú chim dữ dằn (Phần 2)




Gã kia kinh hãi một lúc, đến khi hoàn hồn lại, gã tự an ủi mình: Đây chỉ là một con chim mà thôi!
Gã vung tay còn lại lên, dường như muốn đánh đuổi chú chim kia đi.
Mọi người bên ngoài trông thấy chú chim đỏ đậu trên tay tên vô lại kia, hai ba giây sau, nó thu móng vuốt lại, móng vuốt sắc lẻm cào lên tay tạo thành hai vết xước dài.
Gã ta kêu thảm một tiếng, bàn tay phải thoáng buông tay ra, con dao liền rơi xuống đất.
Mà con chim kia giương cánh ra, không ngừng lao xuống mổ lên gương mặt gã trai kia. Mỗi một lần mổ đều kéo cả một mảng da, hoặc là một búi tóc và máu. Động tác của nó vừa tàn nhẫn lại vừa chính xác, gã trai kia muốn trốn cũng không thể trốn được!
Gã trai kia kêu rên liên hồi, muốn lao ra ngoài, nhưng con ác điểu kia dường như biết rõ ý đồ của gã, vẫn luôn điều chỉnh phương hướng.
Dưới tình huống như vậy, gã không bế được đứa trẻ, phải lấy hai tay để bảo vệ gương mặt, dẫu có vậy, con chim kia vẫn mò được khe hở, mổ gã đến chảy máu.
Gã nhặt con dao lên, bàn tay vẫn còn chảy máu ròng ròng, muốn cầm dao đâm con chim kia, nhưng không biết có phải do máu đang chảy ròng che mờ tầm mắt, cơn đau làm ảnh hưởng tới độ chính xác hay không, mà gã chẳng thể nào chạm được vào nó, mà ngược lại bị con chim hung dữ kia mổ trúng gân tay, máu lại tiếp tục chảy.
Gã ngẩng đầu lên, gương mặt và bàn tay trông thảm đến đáng sợ, dù là người lớn nhìn thấy cũng phải nhắm mắt lại, không dám nhìn tiếp.
Đứa trẻ bị thả xuống ngồi bệt dưới đất, đã sợ đến ngây người, quên cả việc chạy trốn.
Các du khách và những học sinh khác trông thấy cảnh tượng tàn khốc này cũng hãi hùng, mãi đến khi Đoàn Giai Trạch dùng sức đập cánh cửa, bọn họ mới lấy lại phản ứng.
Thấy Lục Áp đã khống chế được tên vô lại kia, Đoàn Giai Trạch cũng không yêu cầu bọn họ phải trốn nữa, “Ra ngoài đi, mau đi ra ngoài đi!”
Những người kia lúc bấy giờ mới lấy lại phản ứng, tránh một người một chim đang giao đấu với nhau mà chạy ra bên ngoài.
Cô giáo kia vừa khóc vừa dẫn các em nhỏ ra ngoài, Đoàn Giai Trạch thì chạy ra một tay bế đứa trẻ dưới đất, tay còn lại đỡ Tôn Dĩnh dậy.
Anh đi ra sau cùng, lúc quay đầu nhìn lại, gã kia bắt đầu điên cuồng chạy loạn khắp nơi, Lục Áp vẫn còn đuổi theo mổ, không cho gã ta ra ngoài, có chỗ còn nhìn thấy cả xương trắng.
— Đấy anh xem anh khác nào tự chui đầu vào chỗ chết không, gây chuyện ở đâu không gây chuyện lại cứ thích tới Linh Hữu, gây chuyện ở chỗ nào trong Linh Hữu thì không gây mà lại cứ nhằm vào buồng chim chóc…
Đoàn Giai Trạch trông mà nổi cả da gà, đã chốt là tiểu thuyết nhẹ nhàng thoải mái đáng yêu rồi cơ mà ư hư hư. Anh vội xoay người đóng buồng triển lãm lại.
Đoàn Giai Trạch xoay người lại thấy thôn thốn, mấy du khách ở khu triển lãm khác thì thôi không tính, sao mấy du khách vừa ra ngoài còn không mau chạy đi, đứng đó dáo dác hóng làm gì cơ chứ.
Lúc này thấy Đoàn Giai Trạch đóng cửa lại, bọn họ lại kéo tới.
“Sao rồi, trong đó hử?”
“Con chim kia có phải chim ăn thịt người không dạ? Móa, làm tui sợ muốn chết luôn!”
“Cái con chim kia, dã man tàn bạo thế không biết.. Tôi nhìn nó tấn công gã kia mà chân mềm nhũn cả ra, cũng may mà nó chỉ nhằm về phía gã ta thôi đấy.”
“Nó mổ một cái mà thịt bay tứ tung..”
Đoàn Giai Trạch chẳng còn tâm trạng đâu mà trả lời họ, anh cúi đầu hỏi Tôn Dĩnh: “Chị Dĩnh, chị vẫn ổn chứ?”
Tôn Dĩnh nhịn đau lắc đầu, “Không sao đâu, đã báo cảnh sát chưa em?”
Đoàn Giai Trạch ngẩng đầu nhìn, đã có nhân viên chạy tới, gật đầu tỏ ý đã báo cảnh sát.
“Báo cảnh sát rồi chị, để em dẫn chị tới phòng y tế.” Đoàn Giai Trạch lại ôm chặt đứa trẻ hơn một chút, đứa trẻ vốn bị gã kia dọa phát khóc, sau đó lại bị Lục Áp làm cho sợ đến im bặt, lúc này vẫn còn đang ngơ ngơ ngác ngác, Đoàn Giai Trạch sờ sờ mặt đứa trẻ, “Bạn nhỏ, trên người em có chỗ nào khó chịu không?”
Đứa trẻ nhìn Đoàn Giai Trạch mấy giây, đột nhiên “Òa” lên khóc thật to, nhóc ôm lấy cổ Đoàn Giai Trạch, lúc khóc cơ thể cứ run lên bần bật.
Đoàn Giai Trạch trông mà ái ngại, anh còn tưởng không biết có phải đứa trẻ này bị Lục Áp dọa sợ đến câm nín không.

Cảnh sát tới rất nhanh, sau khi họ đến, Đoàn Giai Trạch mở cửa buồng triển lãm ra. Ngoài các du khách ở đây, những người hóng hớt khác đều bị đưa ra ngoài.
Cảnh sát cẩn thận từng chút một, chuẩn bị tâm lý nếu tên du côn kia còn sức đánh một trận, hoặc giả muốn chạy trốn.
Bọn họ đã nghe người phụ trách vườn thú báo cáo qua, anh ta thả chim ra để tập kích tên vô lại, sau đó nhân cơ hội sơ tán mọi người ra ngoài, nhốt tên vô lại kia trong buồng.
Thế nhưng vừa mở cửa ra, bọn họ trông thấy một người phù hợp với miêu tả của quần chúng đang nằm lăn ra đất, sống chết không rõ, gương mặt máu me be bét, trên người cũng cơ man máu. Mà trên ngực gã có một con chim màu đỏ rất lớn, không rõ giống gì.
Cảnh tượng quỷ dị này khiến người xem không khỏi rét run, mặc dù họ đã tham gia nhiều vụ án, nhưng cũng không kiềm chế được mà rùng mình.
“Cái, cái con chim này…” Có cảnh sát trẻ tuổi chần chừ cất tiếng, “Chẳng lẽ nó làm tên côn đồ kia bị thương?”
Anh nhớ trong lời tường thuật của vườn trưởng, không có tình tiết ảnh tự mình ra tay đánh lộn, cho dù có, thì sao có thể khiến gã ta bị thương thành ra như vậy chứ? Lấy móng tay cào à?
Đoàn Giai Trạch đứng ở cửa, huýt sáo một tiếng.
Lục Áp lườm xéo trong lòng, sau đó tỏ vẻ được “huấn luyện vô cùng nghiêm chỉnh”, bay tới bên bả vai Đoàn Giai Trạch, khiến cảnh sát trông mà giật mình.
“Là nó làm đấy, nhưng mà chắc chắn anh ta không bị sao đâu, nó rất nghe lời.” Đoàn Giai Trạch nói xong cũng tự thấy chột dạ, nhìn bộ dáng của người kia không từ mà biệt, mặt mày xanh lét như vậy, chắc sau này sẽ có bóng ma trong lòng mất.
Nhóm cảnh sát tiến lên, quả nhiên không chết, chỉ là hiện tại vô cùng suy yếu, trên người có rất nhiều vết thương — Lúc sau vì trốn Lục Áp mà trong cơn hoảng loạn anh ta đụng phải rất nhiều thứ.
Hừm, bộ dạng thế này, cứ đưa tới bệnh viện trước đã.

Vườn thú tạm thời đóng cửa, học sinh được đưa về trường, Tôn Dĩnh cũng tới bệnh viện làm kiểm tra, cô bị đạp vào bụng, Đoàn Giai Trạch lo cô bị nội thương. Nhưng Đoàn Giai Trạch không thể theo tới bệnh viện được, anh còn phải đến cục cảnh sát để tường thuật sự việc.
Tiện đó anh còn muốn mang camera giám sát tới cho cảnh sát coi — sau khi vườn thú bị thôn dân lẻn vào phá, ở cửa có đặt camera. Ở trong buồng triển lãm sau khi được hệ thống nâng cấp cũng có đặt camera, để nhân viên chăn nuôi tiện quan sát tình hình của động vật. Trước đây buổi tối Đoàn Giai Trạch không mở camera theo dõi động vật, sau khi Hoàng Kỳ tới thì anh bảo mọi người sau khi tan làm để lại phân thân thay thế.
Bởi thủ tục rườm rà, nên phải ngồi đến tối.
Ở đồn cảnh sát Đoàn Giai Trạch được gặp ba mẹ của em học sinh kia, hai người đểu rối rít cảm ơn anh, từ bệnh viện chạy qua, vừa thăm Tôn Dĩnh xong.
Chuyện này cảnh sát điều tra rất nhanh, gã kia là người có tiền án, sau khi hỏi thăm bố mẹ học sinh thì cũng có thể đoán được phần nào.
Ba em này làm công trình, đắc tội với mấy người, nên đối phương liền thuê giang hồ, muốn bắt cóc con trai anh ta để đe dọa một chút.
Nếu không phải lúc đó Tôn Dĩnh kịp thời ôm lấy cậu bé, sau đó Đoàn Giai Trạch lại thả chim ra để gây khó dễ gã ta, thì cậu bé kia bị bắt đi không biết sẽ phải chịu dày vò gì. Bởi vậy nên phụ huynh rất biết ơn Tôn Dĩnh và Đoàn Giai Trạch, nhất là Tôn Dĩnh.
Trong lúc đợi Đoàn Giai Trạch còn nhận được mấy cú điện thoại, từ Tôn Ái Bình, phóng viên đài truyền hình, mấy người Chu Tâm Đường, trong đó Tôn Ái Bình và Chu Tâm Đường đều ngỏ ý muốn tới đồn cảnh sát đón anh, nhưng bị Đoàn Giai Trạch từ chối.
Lúc bấy giờ trong đầu Đoàn Giai Trạch rất hỗn loạn, hôm nay xảy ra tình huống này, đóng cửa một ngày chỉ là chuyện nhỏ, anh chỉ sợ sẽ có ảnh hưởng không tốt tới vườn thú.
Nhỡ đâu khi người ta nhắc tới nơi này, đều là ở đây từng xảy ra một vụ bắt cóc thì sao đây. Cảnh sát cũng cần thời gian để điều tra và phá án, chân tướng còn chưa được thông báo ra, sẽ có nhiều người cảm thấy nơi đây nguy hiểm.
Dù có Tôn Ái Bình, Chu Tâm Đường thì họ cũng không có cách giúp anh lấy lại ấn tượng trong lòng công chúng. Tuy rằng phóng viên truyền hình nói muốn tới phỏng vấn, cũng sẽ có tác dụng nhất định, nhưng Đoàn Giai Trạch lo tác dụng có hạn.
Tâm tình Đoàn Giai Trạch vô cùng nặng nề, lúc anh ra khỏi cục cảnh sát đã là hơn mười giờ, anh bắt xe quay trở về, dọc đường đi vẫn luôn trầm mặt.

Đoàn Giai Trạch lê tấm thân mệt mỏi quay trở lại văn phòng, nhưng lại thấy cả văn phòng đèn đuốc sáng choang, tất cả nhân viên vẫn chưa tan ca, vẫn còn ở trong phòng làm việc. Lục Áp, Hữu Tô, Bạch Tố Trinh cũng vậy, trong tay còn cầm điện thoại đang gõ gì đó.
Đoàn Giai Trạch ngạc nhiên nói: “Sao mọi người vẫn còn ở đây?”
Ban ngày tạm thời đóng cửa, đáng lẽ các nhân viên phải về nhà nghỉ ngơi rồi mới phải chứ.
Hoàng Kỳ nở nụ cười với Đoàn Giai Trạch, “Vườn trưởng về rồi đó hả, tụi tôi đang chiến đấu với dư luận đây.”
Đoàn Giai Trạch mù mịt hỏi “Sao vậy?”
Giờ là thời buổi truyền thông đại chúng, nơi này vừa xảy ra chuyện, sẽ lập tức có người đăng lên mạng xã hội, nội dung cũng phiến diện và đáng sợ như những gì Đoàn Giai Trạch nghĩ, gì mà vườn thú Linh Hữu có học sinh tiểu học bị tấn công, cảnh sát tới, vân vân và mây mây…
Thế nhưng Hoàng Kỳ hành động rất nhanh, trước khi tin này còn chưa lan truyền ra ngoài, lập tức liên hệ với thủy quân, còn đăng camera giám sát lên, lấy danh nghĩa riêng để truyền bá. Trước khi sự kiện này bị bóp méo đưa ra ngoài, anh đi tắt đón đầu, định hướng dư luận.
Nên là bây giờ lên mạng, tin về một tên du côn bắt cóc học sinh tiểu học nhưng ngược lại bị chim tấn công đã lan truyền khắp nơi, hơn nữa bởi vì Hoàng Kỳ có video, nên rất nhiều trang truyền thông cũng trích dẫn nội dung bài viết của anh.
Mà trọng điểm của những tin này, hầu như là cô giáo phản ứng nhanh nhạy anh dũng cứu học sinh, cùng chú chim dữ dằn được vườn thú huấn luyện nghiêm chỉnh — Dưới sự phối hợp khăng khít của họ, mới giúp mọi người không bị tổn hại một chút nào, còn tên vô lại kia thì dã được đưa ra công lý.
Tuy rằng còn chưa có kết quả điều tra của cảnh sát, nhưng có video làm bằng chứng, sự việc không cần nói mọi người cũng rõ.
Bởi vậy nên có rất nhiều người khen ngợi cô giáo và vườn trưởng phản ứng nhanh nhạy, còn có nhiều người bình luận tỏ vẻ kinh ngạc trước con chim dữ dằn kia, nó quả thực có thể so với vũ khí có tính sát thương!
Tin tức này không chỉ lan truyền ở địa phương, bởi vì tin về hai người Tôn Dĩnh và Lục Áp này rất hot, có rất nhiều cơ quan truyền thông cao cấp cũng đăng tin, còn có người còn liên hệ với Hoàng Kỳ muốn đăng tải lại.
Chỉ có thể nói, đạo quân không lên báo thì thôi, đã lên là lên tin hot luôn.
—— Trận chiến dư luận lần này, bởi Hoàng Kỳ phản ứng nhanh nhạy nên nhanh chóng tránh được nguy hiểm, biến nguy cơ thành chiến thuật marketing.
Hoàng Kỳ nhìn Đoàn Giai Trạch nở nụ cười, “Vườn trưởng à, có trả phí marketing không?”
“Có chứ có chứ!” Đoàn Giai Trạch nhìn mà muốn khóc, ôm chầm lấy Hoàng Kỳ, “May mà trước đó giữ anh lại.”
“Có gì đâu mà, phải rồi, vườn trưởng à, tôi có một ý tưởng marketing giai đoạn hai, anh còn sức để nghe không?” Hoàng Kỳ nói.
Đoàn Giai Trạch thầm nghĩ người ta là tinh anh có khác. Đảo ngược tình huống thì thôi, đã thế còn bắt đầu tính đến giai đoạn hai rồi. Anh lau lau mặt một cái: “Không sao, anh nói đi.”
Hoàng Kỳ nói: “Tôi thấy dưới bình luận có không ít người hỏi han, tranh luận về giống chú chim kia của anh, lại nhớ trước kia anh có nói kể cả là chuyên gia ở cục lâm nghiệp cũng không nhìn được ra, bởi vậy nên tôi muốn tập trung trọng điểm lên chú chim này. Có phải có thể giống nó rất hiếm không?”
Dù sao bọn họ cũng là một vườn thú, nếu có một chú chim không những hiếm, lại còn từng cứu người, chẳng phải là rất hay sao.
Đoàn Giai Trạch ngẩn người ra, nhìn Lục Áp một chút, “Vâng, chắc là vậy..”
“Được rồi.” Hoàng Kỳ gật đầu, chỉ cần hai điểm này thôi là có thể nên chuyện rồi.
Tới giờ này rồi, thực ra cũng đã đến lúc mọi người tắm táp rồi đi ngủ. Đoàn Giai Trạch lại cảm ơn mọi người, tiễn họ về rồi, mới lên giường đi ngủ.

Ngày hôm sau, Đoàn Giai Trạch tỉnh giấc, nằm ngẩn ra trên giường cả mười phút.
Vườn thú xảy ra chuyện như vậy, nên hôm nay công ty sẽ nghỉ một ngày, nhưng họ cũng không rảnh rỗi, hôm nay có phóng viên đài truyền hình tới phỏng vấn. Đoàn Giai Trạch phải chú ý liên lạc với đồn cảnh sát bất cứ lúc nào, bởi hôm nay sẽ công bố thông cáo chính thức.
Mãi buổi trưa phóng viên đài truyền hình mới tới, họ lấy một đoạn camera giám sát, tuy rằng video này đã được lưu truyền rộng rãi trên internet.
Bởi internet đã được định hướng, cho nên phóng viên tin tức cũng muốn phát triển tin theo hướng này, đây cũng chính là điều mà mọi người chú ý. Đoàn Giai Trạch đành phải thổi phồng lên Lục Áp ngoan ngoãn nghe lời tới cỡ nào, còn phải thuật lại sự việc thông qua góc nhìn của anh.
Phóng viên lại đặt câu hỏi: “Anh có biết hiện tại có rất nhiều cư dân thành phố, hoặc thậm chí là cư dân mạng đều cho rằng con ác điểu không rõ giống này quá hung ác, khiến những người xem video đều để lại bóng ma trong lòng không?”
Còn có một câu mà phóng viên chưa nói ra, anh ta biết tội phạm kia đang nằm dưỡng thương trong bệnh viện, tuy rằng bị thương rất thảm nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là tinh thần có thể sẽ rất suy sụp.
Đoàn Giai Trạch cười ruồi, “…..Nếu như có quá nhiều phản hồi trái chiều, tôi sẽ cân nhắc đưa nó tới buồng triển lãm khác, cũng hạn chế những người dưới tuổi thành niên tham quan.”
Phóng viên bị chọc cười, “Cảm ơn anh đã phối hợp, anh và cô giáo Tôn —— và cả chú chim của anh —— đều biểu hiện vô cùng anh dũng, chúng tôi rất cảm ơn anh.”
Đoàn Giai Trạch ngượng ngùng nói: “Cảm ơn, thực ra đều là nhờ cô giáo Tôn.”

Sau khi tiễn phóng viên ra về, Đoàn Giai Trạch lên mạng coi một chút, phát hiện tin “Đông Hải: Du côn bắt cóc học sinh tiểu học bị chim chế ngự” đã lên hot search..
Đoàn Giai Trạch vã mồ hôi, “Hoàng Kỳ, anh mua top tìm kiếm à?! Bỏ ra bao nhiêu vậy!”
Lại còn xếp hạng cao như vậy nữa, không biết đã lên top bao lâu rồi, Đoàn Giai Trạch đau lòng muốn chết, lần này phải tốn bao nhiêu tiền chứ.
Hoàng Kỳ đi tới coi một chút, “Hử? Tôi có mua đâu.”
Hai người nhìn nhau.
Đoàn Giai Trạch không thể không thừa nhận một sự thật, đó là đạo quân vừa lên sóng đã hot luôn.
Chuyện chim cứu người hiếm gặp hơn giáo viên cứu người nhiều, lần này camera giám sát lại quay rõ ràng như vậy, chú chim kia quá trâu bò rồi.
Click vào hot search nhìn thử, thấy bình luận đại đa số là như này:
“Tui nhìn mà chân muốn nhũn ra, con chim này hung ác quá…”
“Hy vọng tên du côn kia để lại bóng ma trong lòng!!”
“Rốt cuộc đây là giống chim gì vậy, sợ thật ấy chứ, tui xem xong mà phải giơ tay lên mặt mình sờ sờ.”
“Con chim này không có nguồn gốc châu Á, đã giám định xong.”
“Tìm xem mấy video tin tức cũ của vườn thú này thì thấy, con chim này hình như là được vườn trưởng cứu trợ, có lẽ là động vật quý hiếm bị buôn lậu.”
“Ủa hông ai thấy vườn trưởng đẹp trai à? Lại còn nuôi ác điểu cứu người nữa, trông lại càng đẹp trai hơn! Tiếc là tui không ở Đông Hải, muốn đi coi quá à!”
“Tui ở Đông Hải nè, muốn đến coi thử quá, cơ mà thấy sờ sợ, con chim sẽ này sẽ không mổ người không liên quan chứ?”
“Chế không đọc kỹ à, bình thường nó bị nhốt ở trong buồng, vườn trường gặp chuyện mới thả ra. Với cả chắc là nó chỉ tấn công người nếu có lệnh thôi, chế xem nó chỉ tấn công đúng tên du côn kia, học sinh ở gần như vậy mà lông tóc đều không bị tổn hại.”
“Đột nhiên tui hiểu vì sao nó lại ở một mình một buồng…”

“Đúng là phụ huynh cần phải cảm ơn cô giáo và vườn trưởng, không có họ thì em học sinh kia không thể bình an.”
“Nói thật là tôi thấy hơi lo cho vườn trưởng, vườn trưởng làm chuyện tốt, nhưng không biết liệu dân chúng có cảm thấy nơi đó từng xảy ra vụ bắt cóc nên sau này không dám tới hay không?”
“Bắt cóc chưa thành công mà.. Tôi mà là dân bản xứ, sau này tôi chỉ tới vườn thú này, thiệt chứ an toàn quá còn gì!”
“Gửi lầu trên, chắc gì sau này còn có tên lưu manh dám bén mảng vườn thú này chứ? Thả chim ra, phế hắn!”

Đoàn Giai Trạch đọc xong bình luận, liền thở phào một hơi, tuy rằng mới đầu có Hoàng Kỳ dẫn dắt dư luận, nhưng anh xem lướt qua, hầu như không thấy những lời bình luận như “Không thể tới vườn thú này”.
Lại nhắc tới chuyện giống của Lục Áp, bởi không có nhiều tư liệu về động vật, có rất nhiều chuyên gia chim chóc trên mạng cũng lên tiếng, tỏ ý nếu chỉ qua video thôi thì không rõ đây là giống chim gì, chỉ có thể xác nhận: Đây chắc chắn là ác điểu! Vô cùng hung dữ!
..
Ngày hôm sau, Đoàn Giai Trạch nơm nớp lo sợ mà bắt đầu mở cửa lại một lần nữa. Hôm qua anh đăng status thông cáo trên fanpage, thanh minh qua về chuyện này, cũng kèm theo video đính kèm để giải thích, nói ngày hôm sau họ sẽ lại mở cửa.
Khiến Đoàn Giai Trạch mừng rỡ nhất là, việc marketing rất có hiệu quả, lưu lượng khách không những không giảm, mà ngược lại lại đón một kỷ lục mới.
Hôm nay là chủ nhật, có không ít người tới chơi, hơn nữa vừa tới đã chạy tới khu vực chim chóc.
Khu vực chim chóc đã được quét dọn sạch sẽ, Lục Áp vẫn yên tĩnh ở trong đó như mọi ngày, khác với trước kia là, lần này mọi người không tới để ngắm chim công, mà tất cả đều tới xem Lục Áp.
Tuy rằng Lục Áp không cử động gì, nhưng hành động uy vũ của hắn ở trong video lần trước khiến rất nhiều người có ấn tượng, mọi người càng nhìn nó lại càng kinh hãi, càng nhìn càng thấy không chỗ nào là không hung tàn.
Đoàn Giai Trạch thấy có một phụ huynh lấy Lục Áp ra để dọa con mình, “Con mà không nghe lời thì cho con chim kia mổ bi con.”
Cậu bé sợ đến khóc ré lên.
Đoàn Giai Trạch hạn hán lời, đạo quân nhà anh cool ngầu như vậy, lại thèm đi mổ bi thằng nhóc kia à?
Cậu bé kia vừa khóc lên, mọi người bên cạnh còn tưởng nhìn thấy chim nên bị dọa phát khóc, cứ như vậy một truyền mười mười truyền một trăm, lời đồn trở thành tụi nhỏ bị ánh mắt của Lục Áp dọa sợ phát khóc.
Sau khi Đoàn Giai Trạch nghe tin liền đen mặt, đây rôt cuộc là ác điểu hay là Hannibal vậy, còn có thể khiến trẻ con nhìn mà sợ đến phát khóc.
Đến khi đài truyền hình đưa tin, bên đó còn phỏng vấn cả cục công an, tin tức được lan truyền rộng rãi trên mạng xã hội, khiến càng ngày càng nhiều người tới thăm Linh Hữu.
Mọi người đều biết chuyện này không có quan hệ trực tiếp nào tới Linh Hữu, trong lúc nguy cấp như vậy Linh Hữu còn ra tay, ngăn cản vụ bắt cóc thành công.
Lục Áp lại được thành danh, ít nhất là được rất nhiều dân địa phương biết tới.
Ngày một nhiều người tới, cũng có rất nhiều người có góp ý với Đoàn Giai Trạch.
—— Sau nhiều ngày tham quan liên tiếp, mọi người dần nhận ra, bởi vì chiến tích của Lục Áp đã lan truyền rộng rãi khiến đông đảo mọi người biết tới, nên chuyện chú chim này rất dữ dằn cũng không còn là bí mật gì.
Thậm chí độ quý hiếm của nó theo lời đồn đại mỗi lúc một tăng cao. Có người nói Lục Áp là loài chim quý hiếm được buôn lậu từ rừng rậm Amazon hoặc châu Phi, nói rằng trên đời này có không quá mười con chim, còn nói chưa có bất cứ ghi chép nào về quần thể chim này.
Bầu không khí ở khu vực chim chóc vốn luôn rộn ắp tiếng cười dần dần thay đổi.
Hơn nửa dân chúng ở Đông Hải đã xem video Lục Áp tấn công tên du côn kia, đây là tin nóng ở địa phương họ, mà ai xem cũng đều để lại ấn tượng sâu sắc.
Lúc chế chơi với con chim di vằn mũm mĩm, bên cạnh cứ có người rì rầm chuyện có con chim mổ nát mặt người, chế cảm thấy thế nào?
Lúc chế ngắm chim công xòe đuôi, mọi người xung quanh lại lén nhìn sang con ác điểu, lại thêm ánh mắt u ám của nó cứ luôn lởn vởn quanh đó, khiến chế không tài nào tập trung để quan sát chú chim bên trong được, chế có thấy thốn không?
Cảm giác cứ như đang lơ lửng giữa thiên đường với địa ngục, như chới với giữa ngọt ngào đáng yêu và tàn khốc dữ dằn.
Lại thêm chuyện Lục Áp mổ mặt người kia lan truyền rộng rãi, giờ trẻ con đều có điện thoại riêng, tụi trẻ không cần xem video mà đọc title thôi cũng có thể tự bổ não, giờ được tận mắt nhìn Lục Áp, bóng ma trong lòng kia liền xuất hiện.
Từ du khách tới nhân viên đều kiến nghị mãnh liệt, không thể để tụi nó ở với nhau được! Không ổn một chút nào!
Đoàn Giai Trạch vô tội nghĩ: Chẳng lẽ lại phải chuyển đạo quân tới khu vực triển lãm riêng, cũng hạn chế người chưa đủ tuổi thành niên vào tham quan thật?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.