Năm Ấy Tui Mở Vườn Bách Thú

Chương 16: Con người cùng lắm chỉ lót dạ no lâu hơn một chút




Xét về độ nổi tiếng thì tình huống của Đát Kỷ và Lục Áp có phần ngược nhau. Cái tên Đát Kỷ như một dấu ấn đặc trưng của cửu vĩ hồ, so với Lục Áp thân là Tam Túc Kim Ô thì đúng là được nhiều người biết đến hơn.
Cho nên, lúc Đoàn Giai Trạch nhìn thấy Đát Kỷ thì phản ứng dữ dội hơn Lục Áp một chút.
Theo lý mà nói, Đát Kỷ đã bị xử tử từ lâu rồi, nhưng nghĩ tới tính chân thực của truyền thuyết, cùng việc chân thân của cô bé này thực sự là hồ ly, thì giờ có hiện thân hạ phàm cũng không có gì kỳ quái. Chỉ là, hình tượng thật khiến người ta giật mình.
Đoàn Giai Trạch có phần không dám tin, mất một lúc lâu mới thốt lên câu: “Sao sao sao… sao lại ở dạng này?”
Tuy cô bé trông rất xinh xắn, nhưng dù loli có xinh tới đâu, thì cũng cách hình tượng yêu cơ họa nước cả ngàn dặm.
Hữu Tô nắm vạt váy màu trắng tinh khôi, cười đến là đáng yêu nói: “Còn không phải vì nghĩ cho Linh Hữu hay sao, nếu tôi dùng ngoại hình người lớn sẽ xảy ra chuyện lớn mất.”
Ý tứ rất rõ ràng, là sợ ngoại hình xinh đẹp khí chất yêu nghiệt của mình sẽ khiến người ta say đắm.
Những lời này mấy người khác nói nghe có vẻ tự tin thái quá, nhưng đổi thành cô nói thì đúng là như vậy, đúng là vàng thật không sợ lửa.
“Thế Hữu Tô có phải tên thật của cô không?” Đoàn Giai Trạch dè dè dặt dặt hỏi.
Hữu Tô đáp lời: “Tôi không có tên, đặt vậy tiện cho vườn trưởng gọi mà thôi. Hữu Tô là tộc danh của Đát Kỷ, mượn dùng một chút — dù sao thì gọi Đát Kỷ cũng không tiện.”
Không có vẻ gì là nguy hiểm hay đáng sợ cả, so với Lục Áp, Hữu Tô có vẻ rất dễ gần, nên chút lo lắng trước kia lập tức tan thành mây bay.
Hữu Tô xuất hiện với hình tượng như vậy, lại thân thiện dễ gần, khiến Đoàn Giai Trạch dù có biết cô là cửu vĩ hồ, cũng chẳng mấy sợ hãi, “Hoan nghênh cô tới Linh Hữu. Cô đã biết tình hình ở đây chưa? Tôi có chuẩn bị phòng ở và phòng làm việc cho cô rồi.. tuy rằng hơi đơn sơ, mong cô bỏ qua cho.”
Đoàn Giai Trạch lại cẩn thận quan sát nét mặt của Hữu Tô, anh còn nhớ mấy hôm trước Lục Áp làm loạn lên đòi anh phòng to hơn, anh sợ Hữu Tô hé miệng ra lại nói, “Chuẩn bị lộc đài cho ta đi.”
Vậy nhưng đồng chí cửu vĩ hồ dễ tính đến bất ngờ, “Nghe vườn trưởng sắp xếp cả đó.”
Ôi, cảm giác mới vi diệu làm sao, đến cửu vĩ hồ cũng nghe theo anh sắp xếp.
Đoàn Giai Trạch đang lâng lâng, lại bị Lục Áp ghét bỏ đuổi ra ngoài, “Sắp cho ả ta phòng cách xa ta một chút, khó ngửi chết đi được.”
Đoàn Giai Trạch lẩm bẩm: “Đanh đá thế..”
“Loài vật hoang dã như tôi gây chướng mắt đạo quân ấy mà,” Hữu Tô xoa tay, “Như hôm nay đã là ôn hòa lắm rồi đó, vườn trưởng, làm phiền cậu vậy.”
Thế mà là ôn hòa á?
Đoàn Giai Trạch ngẫm rồi lại nghĩ, đúng là Lục Áp vẫn luôn nhẫn nhục chịu đựng, dù sao thì vẫn bị hệ thống ràng buộc mà.
Nhưng mà dù có chịu đựng, thì tính tình cũng không được tốt cho lắm…
Đoàn Giai Trạch không khỏi sợ hãi nói: “Đúng vậy, nếu ảnh mà ra tay thì tôi chết từ đời tám ngoánh nào rồi.”
“À, đợi một chút, hôm nay tôi mua đồ nè.” Đoàn Giai Trạch chợt nhớ tới bộ quần áo hôm nay mình mua, lại gõ cửa phòng Lục Áp, “Đạo quân à, anh xem ngày nào anh cũng mặc mãi một bộ, nên tôi mua cho anh mấy bộ để thay.”
Lục Áp chẳng có vẻ gì là cảm kích, mà ngược lại giống như chịu nhục nhã gì lắm mà giận dữ nói: “Ai như nhân tộc các ngươi ngày nào cũng phải thay quần áo! Ta là hóa bằng lông chim!”
Thế rồi “Rầm” một tiếng, Đoàn Giai Trạch lại bị nhốt bên ngoài.
Nhưng mà Lục Áp nói cũng đúng, làm gì có con chim nào ngày nào cũng đổi màu lông đâu, chỉ có con người mới có cái thú này.
“Ây dà, không cần thì tôi mặc vậy.” Đoàn Giai Trạch cũng chẳng buồn so đo, mùa hè mặc đồ rộng lại càng mát.
..
Lục Áp nói như vậy rồi, Đoàn Giai Trạch đành phải xếp cho Hữu Tô một căn phòng ở đầu bên kia hành lang, sau đó lại dẫn cô đi xem chuồng của mình, “Cô có nhu cầu gì, tôi có thể giúp được thì sẽ cố gắng giúp.”
Hữu Tô không có vẻ khó chịu gì, “Không có, ở đây tốt lắm.”
Đoàn Giai Trạch: “Tôi có thể ghi tên cô là cáo Bắc Cực không?” Với những động vật được phái tới, hệ thống đều có thể giúp đỡ hoàn thành các thủ tục, đảm bảo không có kẽ hở nào.
Hữu Tô cũng thuận theo nói: “Được chứ.”
Hữu Tô đồng ý dễ dàng như vậy, khiến Đoàn Giai Trạch vô cùng cảm động, Lục Áp à, anh xem người ta giác ngộ thế kia kìa! Đợt đó Lục Áp còn đòi hỏi đăng ký làm động vật được bảo vệ siêu cấp của quốc gia ấy.
Hữu Tô làm như lơ đãng hỏi: “Phải rồi, ban nãy nói có cung cấp thức ăn, chính là Tiểu Tô và Liễu Bân hả?”
Đoàn Giai Trạch hoảng sợ nhìn Hữu Tô: “…………”
Hữu Tô lập tức phát hiện sắc mặt anh bất thường, lại thắc mắc hỏi: “Ủa sao vậy, không phải à?”
Đoàn Giai Trạch: “………. Không phải đâu, họ là nhân viên chính thức, thức ăn do hệ thống cung cấp, ngày nào cũng sẽ chia phần cho cô.”
Ban nãy anh suy nghĩ quá ngây thơ rồi, cửu vĩ hồ vẫn nguy hiểm quá!!
Hữu Tô điềm nhiên như không, rộng rãi nói: “Ừ, thế cũng được.”
Đoàn Giai Trạch nghiêm túc khớp khẩu cung với Hữu Tô.
Sau này họ sẽ nói với người ngoài, Hữu Tô là em họ của Lục Áp, hai người họ đều rất xinh đẹp, mà trước đó Đoàn Giai Trạch cũng nói Hữu Tô là người nhà của Lục Áp, đám Tiểu Tô sẽ không nghi ngờ gì đâu.
Anh cũng nói qua về tình hình của vườn bách thú cho Hữu Tô nghe, chủ yếu là muốn Hữu Tô nắm rõ tình huống, sau đó làm việc sẽ chú ý một chút.
Hữu Tô chăm chú lắng nghe, khác hẳn lúc Lục Áp mới tới, Đoàn Giai Trạch nói hơi nhiều một chút, nhìn hắn ta như muốn lên cơn đánh người rồi. Cô đợi Đoàn Giai Trạch giới thiệu hết xong, mới nói: “Cho nên vấn đề duy nhất khiến vườn trưởng lo bây giờ là sợ không đủ du khách?”
Đoàn Giai Trạch: “Đúng vậy, giờ tôi đang đi quảng cáo khắp nơi..”
Hữu Tô khẽ mỉm cười, “Vườn trưởng kể từng có nhóm học sinh tới đây tham quan miễn phí, vậy có bắt buộc phải thu phí không? Cậu thử cho người đi liên hệ với các trường học xem thế nào, cũng coi như trồng sung ra vải rồi, thà bỏ ra một ít tiền, để hoàn thành nhiệm vụ.”
Hữu Tô lập tức nắm được mấu chốt, nếu như thật sự có thể thỏa thuận với các trường học, để họ đưa học sinh tới tham quan vườn bách thú Linh Hữu, đương nhiên có dùng tiền cũng đáng.
Đoàn Giai Trạch gãi gãi mặt, anh chỉ là một sinh viên vừa mới tốt nghiệp, cũng không hiểu rõ mấy chuyện kinh doanh chạy chọt, “Tôi có thể thử sau không, giờ tôi không có kinh nghiệm gì.”
“Không phải vội, cứ từ từ thôi.” Giọng Hữu Tô lanh lảnh, sau đó lại trở nên nghiêm túc, nghe không ‘hồ mị’ một chút nào, “Chúng ta có thể thử bắt đầu ở những mặt khác vậy, để tôi đi tìm hiểu thêm về tình huống ở đây đã.”
Với việc chủ động nhận trách nhiệm như này, Đoàn Giai Trạch cảm động vô cùng, “Vất vả cho cô rồi, vừa phải làm động vật, vừa phải suy nghĩ giúp tôi.”
“Không có gì, người một nhà mà.” Đát Kỷ hờ hững nói, “Tuy nói chúng tôi là động vật bị phái xuống, nhưng cũng không có giới hạn gì rõ ràng, tôi sẽ cố gắng giúp sức. Hy vọng đến khi đó, vườn trưởng đánh giá cho tôi điểm cao một chút, để tôi có thể sớm khôi phục sự tự do.”
Đoàn Giai Trạch ngơ ngác: “Sự tự do gì cơ?”
Mấy cái chấm điểm anh còn có thể hiểu được, nhưng Hữu Tô nói sự tự do gì cơ, anh không hiểu lắm.
“Ơ, cậu không biết à?” Hữu Tô mở to mắt, nhìn về phía phòng của Lục Áp.
Đột nhiên Đoàn Giai Trạch thấy có gì đó sai sai, “Không phải mọi người tình nguyện xuống giúp sao? Lấy việc giúp người làm niềm vui mà, sao còn sự tự do gì nữa?”
Hữu Tô vô tội nói: “Vườn trưởng xem, đạo quân Lục Áp với tôi, trông giống kiểu người sẽ lấy việc giúp người khác làm niềm vui lắm à?”
Đoàn Giai Trạch: “…….”
…. Chời đựu.
Hữu Tô cười híp mắt nói: “Dù sao thì tôi bị phạm một ít lỗi, nên bị phạt xuống dưới đây làm phục vụ, nếu như cậu bất mãn với tôi, không những có thể chấm điểm thấp, còn có thể đổi người.”
Đoàn Giai Trạch hết sức kinh ngạc.
Bảo sao cửu vĩ hồ trong truyền thuyết lại nghe lời như vậy, chẳng kén cá chọn canh, lại còn nghĩ cách giúp anh. Hóa ra là bị phạt xuống đây, hy vọng được chấm điểm cao kết thúc tốt đẹp. Bởi vì app vừa mới được đưa vào sử dụng, cho nên vẫn còn chưa hiển thị tính năng này, khiến Đoàn Giai Trạch không biết rõ mấy chuyện này.
… Cho nên, bộ dạng kiêu kì của cái tên Lục Áp chết giẫm kia là sao chứ?!!!
Hữu Tô nhìn bóng lưng Đoàn Giai Trạch hằm hằm lao về phía phòng của Lục Áp, trong mắt lóe lên một tia hả hê, khác hẳn với biểu hiện và bề ngoài của cô hôm nay.
Đoàn Giai Trạch lại chạy đi đập cửa phòng Lục Áp, Lục Áp vác bản mặt táo bón đi ra mở cửa, hắn ngửi mùi hương trên người Đoàn Giai Trạch, bịt mũi mình lại, “Ngươi lại tới làm gì hả, suốt ngày quấy rầy bản tôn.”
Đoàn Giai Trạch: “Tôi vừa mới biết, mấy tình-nguyện-viên các anh phải bị chấm điểm hả?”
Lục Áp: “…………”
“Con hồ ly chết tiệt kia!” Lục Áp thấy mình bị cửu vĩ hồ ‘bóc phốt’, tức giận nói, “Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi dám chấm điểm thấp cho ta, ngươi sẽ chết chắc! Cũng đừng hòng trả ta về!”
Thời gian ở dưới nhân gian không dài như ở những nơi khác, xuống đây cũng chỉ như một chuyến xuất ngoại du ngoạn mà thôi. Hơn nữa nhiệm vụ lần này cũng tương đối dễ dàng, chỉ cần giúp đỡ cho công việc của đối tượng, bởi vậy nên Lục Áp không muốn bị trả về.
Lại nói, hắn chịu nhiều vất vả như vậy mà.
Lục Áp vô cùng uất ức: “Ta giả làm động vật cho ngươi, còn diễn xiếc như bọn thú, lại còn phải ở trong chuồng…”
“Ngươi mê tít cái ả hồ ly kia rồi chứ gì, ta nói cho ngươi biết, ả ta chẳng phải dạng hiền lành tử tế gì đâu!”
“Ngươi cứ nghe ả à ơi nữa đi, còn không biết kết cục của Trụ Vương hả.”
“Đám nhân tộc các ngươi cùng lắm chỉ lót dạ no lâu hơn một chút thôi!”
Đoàn Giai Trạch: “…………”
Sao anh nghe mà thấy lạnh gáy vậy?! Chuyện này mà cũng so với Trụ Vương được hả?
Đoàn Giai Trạch không nói gì: “Không trả thì thôi. Anh giả làm động vật, mà tôi cũng phải giả làm cháu trai đây này, anh à, anh có thể chân thật hơn một tí không, còn nói cái gì mà tình nguyện nữa chứ, ban nãy Hữu Tô nói tôi mới nhớ ra anh đâu có giống kiểu người lấy việc giúp người khác làm niềm vui chứ..”
Lục Áp: “………..”
Lục Áp thẹn quá hóa giận, “Bản tôn như vậy mà còn không giống giúp người làm niềm vui à?”
“Anh giúp thì có giúp, cơ mà chẳng thấy vui tí gì.” Đoàn Giai Trạch nói, đột nhiên tò mò hỏi: “Mà nghe đâu các anh phạm sai lầm nên mới phải xuống làm nhiệm vụ, anh lỡ làm sai gì vậy?”
Mặt Lục Áp tối sầm lại, “Đi đi! Đi đi! Còn không đi ta ăn thịt ngươi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.