Năm Ấy Tui Mở Vườn Bách Thú

Chương 125: Rốt cuộc đây là chó hay là sói?




Chim nhà vườn trưởng ghen rồi, không cho phép vườn trưởng để hình nền điện thoại hình gấu trúc, phải đổi thành hình mình mới chịu, trí thông minh này cao như trẻ sáu tuổi vậy.
Đoàn Giai Trạch đọc bình luận mà muốn bật cười, tuổi tâm lý của Lục Áp, có lẽ chỉ sáu tuổi thôi.
Lục Áp thấy hình nền đổi thành mình rồi, rất thỏa mãn, cũng không biết bị cái gì dẫn dắt, nhân lúc Đoàn Giai Trạch không chú ý, liền chui tọt vào trong áo len của anh. Vốn là hắn đang đứng trên bệ cửa, nhảy lên đùi Đoàn Giai Trạch, sau đó hai chân bước tới gần, chui đầu vào.
【Tới đây tới đây, giở trò lưu manh đây!】
【Ôi vãi, con chim này sáu tuổi thật à?】
“Đạ mấu!” Đoàn Giai Trạch luống cuống đặt điện thoại xuống, đưa tay bắt lấy Lục Áp.
Động tác của Lục Áp vô cùng mau lẹ, Đoàn Giai Trạch không kịp bắt lấy chân hắn, hắn thử một cái liền chui vào, hơn nữa nhanh chóng bám lấy áo len trèo lên, cái đầu nhô ra khỏi cổ áo Đoàn Giai Trạch.
Đoàn Giai Trạch cách lớp áo len đè Lục Áp xuống, chỉ cảm thấy trong lồng ngực mình lông lá bù xù, đến là bó tay.
Cư dân mạng ầm ĩ.
【E là bên trong vườn trưởng không mặc gì đâu, Lục Áp làm tốt lắm!】
【Sao trông sướng vầy, mị ôm con vẹt nhà mị vào lòng mà nó toàn trốn】
【Cẩn thận nó ị trong đấy!】
【Tuyệt đối không thể nuông chiều hành vi lưu manh này, vườn trưởng à, mau lấy nó ra xử đi!】
Nuôi chim thông minh khác ở điểm này, mọi người chỉ thấy vườn trưởng nói với con chim, “Tự ra đi, đừng để em lôi anh ra ngoài, không là hỏng cả áo len.”
Lục Áp ở bên trong, chân giẫm lên áo len, vườn trưởng muốn kéo, Lục Áp không buông, có lẽ sẽ kéo hỏng áo len mất.
Khỏi phải nói, Lục Áp “rầu rĩ” chui ra khỏi cổ áo, hết sức nghe lời.
【Vườn trưởng chăn chim giỏi quá mà, bảo ra là ra luôn.】
【Bội phục bội phục, ban nãy tỉnh bơ, vốn không để ý chuyện bị chim quấy rối, chỉ lo áo len mình có hỏng hay không đã xử được con chim.】
【Em vừa chụp màn hình, giờ có một suy nghĩ lớn mật, không biết có thể nộp dự thi không?】
Đoàn Giai Trạch nở nụ cười yếu ớt, tên lưu manh chết bầm này bị áo len uy hiếp ấy mà, không thì còn lâu mới chịu đi ra, hình ảnh kia, nghĩ thôi đã thấy khó coi rồi.
“Chuyện này.. nếu ảnh chụp màn hình độ phân giải không đủ, thì không thể tham gia, hơn nữa bạn chụp ảnh Lục Áp chui vào áo thì có gì hay chứ?” Đoàn Giai Trạch giải thích, “Nếu tôi là các bạn, sẽ chầu chực ở khu triển lãm gấu trúc không đi.”
Lúc Đoàn Giai Trạch nói chuyện rõ ràng mang theo sự kiêu ngạo, hận không thể treo cái biển, “Ông đây có gấu trúc” lên người.
Tống Bảo dễ thương như vậy, chụp bừa một bức cũng có thể làm màn hình nền.
Lục Áp nghe xong, dưới chân không biết hữu ý hay vô tình, để lại trên bệ cửa sổ cứng rắn ba vết cào rất sâu.
【Tiếng gì vậy? Nghe chói tai quá】
Đoàn Giai Trạch: “…………….”
Đoàn Giai Trạch: “Không có gì, ban nãy tôi vừa lấy bút quẹt một cái.”
Giờ còn có thể livestream bệ cửa được không, ban nãy không quay được, nếu không ống kính quay tới mọi người hỏi mấy vết kia là làm sao mất. Đang livestream có cả vạn cư dân mạng xem, từng chi tiết nhỏ cũng không bị bỏ qua.
Đoàn Giai Trạch thầm nghĩ, xem xem, lộ đến nơi rồi kìa, làm quản lý phải tự biết dè dặt chứ, vừa thi đấu một cái liền hiện nguyên hình..
“Nhưng mà, nếu mọi người không thích phong cách kia, thích hung dữ một chút, vẫn có thể chọn Lục Áp.” Đoàn Giai Trạch zoom ống kính về phía Lục Áp.
【Chỉ sợ chụp phải cảnh Lục Áp hung dữ nằm trong lòng vườn trưởng làm nũng thôi】
….
Chẳng mấy mà cuộc thi hết hạn, cuộc thi lần này để vườn thú và các du khách tương tác với nhau, để tạo mối liên kết chặt chẽ, bây giờ có thể nhìn ra hiệu quả, rất tốt.
Chỉ là Đoàn Giai Trạch không thể tham dự việc chấm điểm được, vốn là anh cũng định tham gia vòng chấm điểm, nhưng đúng lúc này hiệp hội vườn thú Hoa Hạ muốn mở cuộc họp thường niên, Đoàn Giai Trạch dẫn theo hai nhân viên kỹ thuật đi tham dự.
Hiệp hội vườn thú Hoa Hạ chủ quản mảng xây dựng, thực ra quản lý vườn thú không mấy rõ ràng, bộ lâm nghiệp bởi vì có ban ngành quản lý động vật nên ở mặt này tương đối có uy quyền, nhưng về mặt xây dựng phải để cho hiệp hội vườn thú thành phố phụ trách.
Cũng chính bởi hiệp hội không thuộc chủ quản của cục lâm nghiệp, nên phía Linh Hữu ở bên đây dưới sự tiến cử của các vườn thú đã hợp tác, báo danh vào đây, trải qua mấy tháng, đây là lần đầu tiên tham gia hoạt động tập thể sau khi được duyệt.
Thành viên của hiệp hội động vật ở tất cả các vườn thú trong cả nước, có công viên triển lãm động vật, có phòng nghiên cứu trong việc bảo vệ động vật tương quan, đủ các tổ chức, cũng có những hội viên là một vài chuyên gia có quyền.
Muốn gia nhập phải được các hội viên hiệp hội động vật đề cử, hơn nữa người ta cũng sẽ khảo sát thực lực của bạn, không phải cứ tùy tiện tham gia vào là sẽ có vị trí tốt.
Đoàn Giai Trạch bèn nhờ vườn thú đồng thời gây giống sư tử và vườn thú Thanh Điểu đề cử, vườn thú Thanh Điểu còn là đơn vị quản lý nữa cơ.
Lại nói cái hay của hiệp hội động vật này là, người ta có yêu cầu nhất định đối với hội viên, còn phải nộp hội phí như vậy, nhất định có chỗ tốt.
Trước đây Đoàn Giai Trạch gặp phải vấn đề gì, phần lớn đều thông qua quan hệ với cục lâm nghiệp, nhờ tư vấn một chút. Sau khi gia nhập hội, trong hội có các hoạt động, không những có chuyên gia cố vấn về các vấn đề của động vật, còn có thể cố vấn quản lý phát triển, các loại nghiệp vụ trao đổi động vật. Như vậy rồi, không cần tự mình đi liên hệ nữa.
Cũng nhờ những thành tích mà Linh Hữu đã đạt được, nhất là trong việc gây giống cánh cụt hoàng đế, anh trải qua khảo sát xin tư cách vô cùng thuận lợi.
Lần này cần tham gia cuộc họp thường niên, không giống như cuộc họp thường niên của công ty, mọi người cùng nhau ăn uống nhận thưởng. Sau đó có buổi tọa đàm, làm báo cáo, rất có giá trị học tập. Bởi vậy nên Đoàn Giai Trạch cố ý chọn hai nhân viên kỹ thuật dẫn đi cùng.
Một người là Dương Sách, hiện đang đảm nhiệm vị trí giám đốc kỹ thuật, một người là Chu Khai Tích, cũng là lực lượng trung kiên trong mặt kỹ thuật, hai người họ đều là sau khi Linh Hữu có tiền, từ nơi khác nhảy việc sang. Đoàn Giai Trạch đã quan sát trình độ nghiệp vụ, thuộc hàng trung, nhưng ở vườn thú họ vậy là đủ rồi.
Cuộc họp thường niên tổ chức ở Lạc Thành, tổ chức bốn, năm ngày, trước đây làm vườn trưởng của một vườn thú nhỏ, bình thường anh cũng phải vào nội thành công tác, thi thoảng đi thăm vườn thú khác, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Đoàn Giai Trạch đi công tác lâu như vậy.
Lúc Đoàn Giai Trạch sắp xếp hành lý, Hữu Tô hết sức không nỡ nắm lấy tay Đoàn Giai Trạch, “Vườn trưởng à, cậu nhất định phải về sớm đấy, hay là không đi có được không…”
“Không sao đâu mà, Hữu Tô, em chỉ đi có mấy ngày.” Đoàn Giai Trạch đột nhiên cảm thấy có gì đó sai sai, “Này, có phải chị có ý gian phi không, em đi làm việc, sao có thể không đi được.”
Hữu Tô: “………”
Đoàn Giai Trạch: “Chị à, chị kiềm chế một chút là được, em không ở đây, chị đừng chơi phê pha quá, về nhà lại thấy mặt đen thui.”
“……….” Hữu Tô ngượng ngùng cười hai tiếng, “Cậu không ở đây, tôi không dám dây vào đạo quân đâu.”
“Thế còn được.” Đoàn Giai Trạch chuẩn bị đồ xong, “Chắc là đủ rồi.”
Hữu Tô lại quan tâm nói: “Cậu xem kỹ một chút, xem có quên cái gì không, không ra ngoài bất tiện thì làm sao bây giờ.”
“Haha..” Đoàn Giai Trạch thầm nghĩ, nếu bất tiện thì bảo Lục Áp mang tới cho mình, không phải buổi tối tên ấy có thể sẽ bay tới hay sao? Lần trước hắn nói thế nào ấy nhỉ, đi dạo từ Phù Tang đến Nhược Mộc.
“Với cả tốt nhất là mang theo vật phòng thân.” Hữu Tô lại dặn dò.

Mong sẽ sớm xây dựng sân bay.
Lúc tới sân bay Lạc Thành, Đoàn Giai Trạch nghĩ như vậy. Anh từ Đông Hải tới đây, đầu tiên ngồi tàu cao tốc lên tỉnh, sau đó lại lên máy bay tới Lạc Thành, giữa chừng suýt chút nữa không kịp lên máy bay, tốn tổng cộng nửa ngày trời, vẫn hơi bất tiện.
Theo lý mà nói, thành viên hiệp hội động vật tổ chức cuộc họp lần này, công viên động vật hoang dã Lạc Thành sẽ phái người ra sân bay đón tiếp, nhưng lúc ba người Đoàn Giai Trạch đi xuống, chợt nghe thấy một tiếng gọi.
“Vườn trưởng Đoàn!”
Đoàn Giai Trạch quay đầu nhìn lại, lập tức nhận ra ngay, “Vườn phó Ngô à, khéo quá!”
Anh tiến lên bắt tay với vườn phó Ngô của vườn thú Thanh Điểu, cũng bắt tay người đi bên cạnh vườn phó Ngô, đồng hành cùng ông cũng là chuyên gia lần trước từng tới Đông Hải khảo sát.
Chuyên gia vườn thú Thanh Điểu cười ha hả hỏi: “Thầy Phan của vườn thú mình không tới à?”
“Thầy Phan phải làm chủ quản ở khu triển lãm gấu trúc.” Đoàn Giai Trạch cẩn thận nói, trong giọng nói thoáng toát lên sự vui mừng.
“Phải rồi, còn chưa chúc mừng tận mặt, vườn trưởng Đoàn cũng có gấu trúc rồi.” Vườn trưởng Ngô không nhịn được cười.
Không những có gấu trúc, tôi còn có Thanh Điểu nữa cơ. Đoàn Giai Trạch thầm nghĩ.
Đây là lần đầu tiên Đoàn Giai Trạch tham dự, nhưng vườn trưởng Ngô thì quen rồi, dưới sự dẫn đường của ông, đồng thời cùng nhân viên tiếp đón máy bay, họ tới khách sạn công viên động vật hoang dã Lạc Thành sắp xếp ở.
Cuộc họp thường niên này có tới mấy trăm đại biểu hội viên tham gia, chỉ khách sạn thôi mà chia ra ở mấy khách sạn, thậm chí trong những đơn vị này còn bao gồm khu bảo tồn gấu trúc Hoa Hạ, còn có các vườn thú lớn nổi danh khắp cả nước, số thủy cung thì càng không phải nói.
Cũng may mà có vườn phó Ngô dẫn dắt, Đoàn Giai Trạch theo ông làm quen được rất nhiều người.
Thế nhưng khiến Đoàn Giai Trạch phải ngạc nhiên là, có đại biểu của một vài vườn thú lớn tham dự, thái độ rất tốt với anh, lúc nói chuyện nhắc tới Linh Hữu như rất thân quen, không giống như đang khách sáo.
Tuy rằng trước đây Đoàn Giai Trạch có qua lại với một vài vườn thú khác, nhưng trong đó không có vườn thú nào đứng hàng đầu trong cả nước, càng không nói thái độ của họ lại tốt như vậy.
Thế nhưng nghĩ lại, thời đại internet, tốt xấu gì Linh Hữu cũng là vườn thú có tiếng trên mạng, bọn họ biết rõ cũng không kì lạ. Thái độ tốt như vậy, có lẽ là cảm thấy kỹ thuật của Linh Hữu rất tốt.
Đoàn Giai Trạch cũng vô cùng khiêm tốn, anh ở hội trường, có rất nhiều người trẻ tuổi tới còn cho rằng anh làm chân chạy vặt của ban tổ chức, các đơn vị khác dù là chuyên gia hay là nhân viên quản lý đều không trẻ như vậy.
Đoàn Giai Trạch không những trẻ tuổi, mà trong số các hội viên cũng rất non trẻ, đây vẫn là lần đầu tiên anh tham gia buổi họp trong ngành.
Còn có rất nhiều vườn thú còn tới hỏi chuyện xem mặt động vật..
Đoàn Giai Trạch: “………..”
Người ta thẳng thắn như vậy, cảm thấy động vật nhà mình rất ưu tú, nhất định đời con gen cũng rất tốt, nhất là cánh cụt hoàng đế 1m5, sư tử trắng, chim công.. họ rất có hứng thú!
Đoàn Giai Trạch vã mồ hôi, trao đổi cách liên lạc, hẹn sau này sẽ bàn bạc việc trao đổi động vật và ra mắt.
Trước đó từng có vụ hỏi vui chuyện ra mắt sư tử trắng trên weibo, tình hình bây giờ có thể so sánh với khi đó, từng người từng người ở đời thực chạy tới hỏi anh chuyện xem mặt động vật.
Xem ra, con đường này thật sự có thể kiếm lời! Sau này có thể lên kế hoạch lại một chút, để tất cả lên sàn kiếm tiền!
Đoàn Giai Trạch ảo tưởng trong lòng một chút, còn rất sảng khoái.
Sau khi tiếp xúc với vườn trưởng công viên động vật hoang dã Lạc Thành, đối phương cũng hết sức ân cần bắt tay Đoàn Giai Trạch, “Vườn trưởng Đoàn, nghe danh đã lâu!”
Hôm nay Đoàn Giai Trạch nghe thấy rất nhiều người nói câu này, nhưng vẫn khiêm tốn nói, “Không dám, em mới là nghe danh anh đã lâu, trước đây em và giám đốc kỹ thuật bên em từng đọc rất nhiều lần báo cáo đồ chơi mô phỏng cho voi của chuyên gia bên Lạc Thành.”
Trước đây Linh Hữu chỉ là một vườn thú cùi bắp, Đoàn Giai Trạch vừa làm vườn trưởng, vừa phải quản lý, còn phải nghiên cứu kỹ thuật. Anh làm trái nghề, thường xuyên phải nghiên cứu luận văn chuyên ngành động vật, bởi vậy nên câu nói này không phải khách sáo.
Lạc Thành làm đồ chơi mô phỏng cho voi rất tốt, còn từng nhận thưởng về mặt này, câu nói này khen ngợi rất đúng chỗ, vườn trưởng Lưu Bồi Viễn của công viên động vật hoang dã Lạc Thành bắt tay Đoàn Giai Trạch mãi không buông, “Thế chúng ta cũng xem như tri kỉ đã lâu, tuy rằng tôi chưa từng tới Linh Hữu, nhưng đã nghe qua mạng và vườn trưởng Ngô nhắc tới kỹ thuật gây giống cánh cụt hoàng đế của vườn thú các cậu rất nhiều lần. Mấy năm nay Lạc Thành chúng tôi ấp trứng cánh cụt hoàng đế nhân tạo đều thất bại, khi nào rảnh nhất định phải học hỏi các cậu!”
Ở vĩ độ địa lý ấy mà có thể nuôi được cánh cụt hoàng đế cao 1m5, không thể thiếu thực lực và may mắn!
Đoàn Giai Trạch vội nói: “Vườn thú Thanh Điểu có chuyên gia về mặt này, chúng em cũng tiến cử năm đôi cánh cụt hoàng đế ở đó. Khi nào rảnh mọi người cùng nhau học tập, chúng ta để chuyên gia của Thanh Điểu chỉ bảo vun đắp thêm.”
Nụ cười trên môi Lưu Bồi Viễn càng khắc sâu, cảm thấy chàng trai trẻ tuổi này rất khiêm tốn, vẻ mặt thành thật, tuy rằng mọi người đều biết năm nay năm cặp cánh cụt hoàng đế Linh Hữu tiến cử, tỉ lệ ấp thành công là 100%.
Tuy rằng số lượng ít, số liệu không có giá trị tham khảo chính xác. Nhưng năm đó vườn thú Thanh Điểu chỉ có mấy cặp cánh cụt hoàng đế, tỉ lệ ấp thành công không cao như vậy, thậm chí có vườn thú nuôi chim cánh cụt mấy năm như một ngày, căn bản không có con.

Cuộc họp có rất nhiều chủ đề báo cáo, nhưng ngày mở đầu, đương nhiên là lãnh đạo đọc báo cáo.
Hội phó của hiệp hội tiến hành đọc báo cáo thường niên, người của Linh Hữu ngồi ở vị trí không trước không sau, họ đang chăm chú nghe, thấy hội phó nhắc tới tên Linh Hữu.
“…Chúng ta cũng chọn vườn thú Linh Hữu làm hội viên ưu tú mới, năm nay trên bộ đã yêu cầu vườn thú giảm bớt, dừng việc cho động vật biểu diễn xiếc, về mặt này vườn thú Linh Hữu làm rất xuất sắc. Từ lúc bắt đầu tới nay, đã ngăn chặn được hoàn toàn việc để động vật diễn trò, lấy hành động đơn thuần của động vật để biểu diễn rất thành công, là tấm gương cho chúng ta học tập..”
Trong thoáng chốc có rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía Đoàn Giai Trạch, đúng vậy, vườn thú Linh Hữu cũng thật kì quái, không phải không có vườn thú nào không để động vật biểu diễn, nhưng không ai nổi được như Linh Hữu.
Trong những ánh mắt kia, có người tò mò, cũng có người hâm mộ. Ôi, có thể khiến động vật không phải biểu diễn nữa, ai cũng muốn làm, mấy năm trở lại đây xã hội càng ngày càng coi trọng chuyện này, bọn họ bị mắng nhiều chết đi được.
Thật muốn biết rốt cuộc Linh Hữu làm như thế nào!
Đột nhiên được khen ngợi, Đoàn Giai Trạch hơi ngẩn ra, không ai nói cho anh biết sẽ có phần này, anh liền nở nụ cười được sủng mà ngạc nhiên với hội phó đứng trên sân khấu vốn chưa từng gặp mặt.
Dương Sách và Chu Khai Tích ngồi bên cạnh Đoàn Giai Trạch cũng hơi kích động.
Trước đây hai người họ một người làm trong khu triển lãm động vật tại một trung tâm ở thành phố Đông Hải, một người làm nhân viên trong vườn thú hoang dã của một tỉnh nọ, không phải là tinh anh trong nghề. Nếu ở vườn thú của họ, có lẽ không thể tham dự.
Bước nhảy vọt của Linh Hữu quá lớn, nhưng ở thành phố nhỏ, khiến hai người họ hơi mơ hồ trước địa vị của Linh Hữu trong giới.
Lần này tham dự, đầu tiên được thấy thái độ thân thiện của các đại biểu với vườn trưởng, bây giờ còn được hội phó điểm danh khen ngợi, trong nháy mắt liền hiểu được vị trí của Linh Hữu trong giới.
Xem ra, vườn thú chúng ta thực ra rất trâu bò! Hai người thầm nghĩ.

Bởi vì là lần đầu tiên tham dự, Linh Hữu không chuẩn bị luận văn và báo cáo, chỉ nghe người ta báo cáo. Dương Sách và Chu Khai Tích sau khi trải qua đãi ngộ, liền xốc tinh thần, chăm chú lắng nghe.
Linh Hữu chăn nuôi, gây giống, bao gồm cả phúc lợi của động vật, các loại phong cảnh và trang thiết bị đều thuộc trình độ hàng đầu, nhưng về mặt đồ chơi mô phỏng lại khá là bình thường. Cũng bởi trước kia đều có hệ thống và động vật phái tới hỗ trợ, sau đó chỉ dựa vào nhân viên kỹ thuật của họ.
Hai người Dương, Chu học tập báo cáo của các chuyên gia bác sĩ làm đồ chơi mô phỏng động vật, còn định sau đó sẽ đi thỉnh giáo.
Đoàn Giai Trạch rất mừng khi thấy họ nghiêm túc như vậy, tuy rằng bây giờ Linh Hữu phát triển không tồi, nhưng chuyên gia tài nghệ cao thâm vẫn còn đang ở các đơn vị lớn trong thành phố, bởi vậy nên họ phải tự bồi dưỡng nhân tài của mình.
Đoàn Giai Trạch cũng học tập trong báo cáo, tối đến còn chuẩn bị ra ngoài dạo phố, mua một vài đặc sản ở Lạc Thành.
Không khéo là đúng lúc này vườn trưởng Ngô gọi tên anh, nói là viện trưởng Lưu, Lưu Bồi Viễn hẹn ra ngoài đi dạo, đi ăn xong thì ăn bữa khuya.
Lưu Bồi Viễn làm lãnh đạo đơn vị phụ trách, ông ta có thể gọi tên mình cũng nằm ngoài dự liệu của Đoàn Giai Trạch, anh vội vã chuẩn bị. Buổi tối gió lớn, chuẩn bị thay một chiếc áo khoác dày hơn một chút.
Lúc mở vali ra, Đoàn Giai Trạch thấy một chai nước. Đây là Hữu Tô nhét vào, trong đó là dược thủy do cô luyện nên.
Trước khi đi Hữu Tô bảo mang vật phòng thân, Đoàn Giai Trạch suy nghĩ hồi lâu, hay là mang kiến Nam Kha đi?
Hữu Tô liền bảo anh mang dược thủy theo, cười hì hì bảo: “Nhỡ có người tấn công cậu, cậu dội vào mặt người ta, chỉ cần chạm vào môi, dược hiệu lập tức có tác dụng. Người ta yêu cậu rồi, đâu nỡ làm tổn thương cậu nữa?”
Đoàn Giai Trạch: “……….”
Dược thủy để trong phòng anh đã lâu, còn nhớ lúc trước vừa thấy Lục Áp có uống một chút, nhưng vốn không có tác dụng, khiến Đoàn Giai Trạch hơi nghi ngờ hiệu quả của nó. Thế nhưng có người nói bởi tu vi của Lục Áp quá cao, nên mất đi hiệu lực.
Đoàn Giai Trạch cũng không để tâm, mang đi thì mang đi, lại nói, thứ đồ này bị bụi phủ lâu như vậy, anh cũng muốn biết có tác dụng gì, lại không thể nào thí nghiệm trên bạn bè, người lạ, nếu có kẻ nào xui xẻo như vậy cũng được.
Suy nghĩ một chút, Đoàn Giai Trạch tiện thể mang chai dược thủy theo người, nếu đã mang đi thì làm vật tùy thân, nhỡ hữu dụng thì sao.
….
Bởi vì ngày mai còn có buổi hội nghị, Lưu Bồi Viễn gọi mọi người ra, cũng không uống rượu, ngược lại họ nói chuyện rất nhiều, về vấn đề quản lý vườn thú.
Bọn họ ở khách sạn gần vườn thú, Lưu Bồi Viễn liền dẫn mọi người đi vào, vừa đi vừa nói chuyện.
Vườn thú buổi tối cũng có nhân viên trực đêm, khắp nơi đều bật đèn đuốc sáng trưng, hơn nữa công viên động vật hoang dã Lạc Thành đó giờ nổi tiếng quang cảnh đẹp đẽ, đi dạo vườn thú như dạo lâm viên, nếu không Lưu Bồi Viễn cũng không dẫn họ tới đây.
Đoàn Giai Trạch nhỏ tuổi nhất, nhân cơ hội này nói ra những vấn đề mình gặp phải trong công việc, những người đàn anh này đều nhiệt tình giải đáp cho anh.
“Tiểu Đoàn à, thực ra tôi từng xem các cậu livestream,” Lưu Bồi Viễn ôm lấy Đoàn Giai Trạch, tùy ý hơn khi ở cuộc họp nhiều, “Tôi không nghĩ nổi, vườn thú các cậu phúc lợi tốt như vậy, thu chi có cân bằng không?”
Đồ ăn ở Linh Hữu, Lưu Bồi Viễn xem qua màn ảnh, ông vốn sành ăn nên biết ngay là thức ăn ngon. Linh Hữu lại không để động vật biểu diễn gì cả, thế mà lại chịu chi như vậy.
“Được chứ, thực ra chúng em bán đồ ăn theo rất tốt, chuyện làm ăn ở nhà hàng cũng ổn, dạo gần đây còn sắp khai trương khách sạn nghỉ dưỡng nữa.” Đoàn Giai Trạch cười nói.
Thực ra ai hiểu rõ Linh Hữu thì sẽ biết, họ rất dám làm, hồi trước không có đồ ăn theo, không có nhà hàng nhưng cũng cho động vật ăn như vậy, đổi lại là vườn thú bình thường, nhất định sẽ không thể dứt khoát như vậy, sợ bị thiệt thòi.
Mọi người nghe xong, còn tưởng là anh dần dần tăng phúc lợi động vật, nhưng như vậy cũng rất khoa trương, dùng thức ăn xa hoa như vậy.
Đang nói chuyện, Đoàn Giai Trạch còn trẻ thị lực tốt, chợt thấy có một cái bóng ở cách đó không xa đang tới gần, qua ánh sáng có thể trông rõ là một con chó, anh cười ha hả bảo: “Vườn trưởng Lưu à, vườn thú các anh còn nuôi Samoyed nữa cơ à.”
Các vườn trưởng và chuyên gia khác ngẩng đầu lên nhìn, suýt chút nữa sợ mất mật, Samoyed cái gì chứ, “Má ơi sói đấy! Sói Bắc cực!”
Đoàn Giai Trạch: “……….”
Lúc bấy giờ, con sói Bắc Cực màu trắng cất tiếng sói tru, chứng thực cho bọn họ, đây thực sự không phải Samoyed…
Nó cách bên đây mấy chục mét, tru về phía đoàn người, bày ra tư thế uy hiếp, rục rịch tiến lên.
Trong nháy mắt tất cả vã mồ hôi như mưa, không dám động đậy. Đây đều là chuyên gia và quản lý ở vườn thú, hiểu rất rõ về động vật hoang dã. Nhưng cũng bởi vì hiểu rõ, nên lại càng thêm sợ hãi.
Những nhân viên chăn nuôi từng bị động vật hoang dã làm tổn thương có hiểu rõ về chúng hay không? Bọn họ không chết thì cũng bị thương hết cả rồi!
Ngay cả Đoàn Giai Trạch cũng hít sâu một hơi, anh từng gặp cảnh tượng động vật chạy ra ngoài như này, nhưng khi đó ở Linh Hữu, động vật tương đối có linh tính. Bây giờ ở vườn thú khác, dù anh có thú tâm thông, cũng không thể câu thông được.
Lại nói tới nhân viên chăn nuôi, những người này đều điên cuồng mắng trong lòng. Nhân viên chăn nuôi sói Bắc Cực ở Lạc Thành điên rồi à? Sao lại thả sói Bắc Cực ra?! Hơn nữa đang ở dịp họp thường niên lại xảy ra sự cố lớn như vậy!
Lưu Bồi Viễn còn nghĩ nhiều hơn, ông ta hiểu rõ đơn vị của mình, biện pháp bảo vệ của họ rất tốt, nhân viên chăn nuôi đều quản lý dựa theo quy tắc an toàn, tuyệt đối không thể tùy ý để sói xổng ra, đáng sợ hơn cả là đi vào khu an toàn, sao lại có thể xuất hiện bên ngoài khu triển lãm chứ?!
Thế nhưng bây giờ nghĩ gì cũng vô dụng, con sói Bắc Cực kia đã thở hổn hển, càng ngày càng tới gần, một đám người đàn ông trung niên và một cậu chàng trẻ tuổi lùi về phía sau một chút.
Nhân viên chăn nuôi đã nghe máy, nhưng bây giờ đang nhảy múa với chó sói, trong thời gian ngắn, chỉ có thần tiên mới cứu được bọn họ. Nhân viên chăn nuôi mang theo súng gây mê không thể chạy tới nhanh như vậy.
Tuy rằng bây giờ nhiệt độ đã giảm xuống, nhưng với sói Bắc Cực mà nói, đây vẫn không phải nhiệt độ thích hợp với nó, bởi vậy nên nó cũng sốt ruột, liên tục phát ra âm thanh uy hiếp.
Lúc bấy giờ, một vị đại biểu của vườn thú đã nhũn chân, liền ngồi rạp xuống đất.
Tín hiệu này như phá vỡ cục diện bế tắc, sói Bắc Cực khẽ gầm một tiếng, trong nháy mắt tăng tốc, xông về phía bọn họ.
Những người khác kêu thảm một tiếng, trở nên hỗn loạn, xoay người bạt mạng chạy về phía sau, còn vấp phải người của mình.
Cái người ngồi xuống đất kia cũng run chân sợ hãi, không bò lên được, anh ta ở phía trước gần con sói nhất, trong mắt toát lên sự tuyệt vọng,
Đoàn Giai Trạch không động đậy, anh nghĩ mình sẽ chặn cho vị đại biểu này một chút, sẽ có động vật phái tới ra tay, không thể để anh ta bị thương. Lúc bấy giờ đột nhiên lóe lên suy nghĩ, sờ soạng lấy chai nước trong túi ra.
Hữu Tô từng nói, nó có tác dụng với phi nhân loại không nhỉ?
…Dù sao cũng không thành vấn đề, cứ thử xem sao. Mắt thấy con sói Bắc Cực sắp lao tới gần, Đoàn Giai Trạch không chút do dự vặn nắp chai nước, hất về phía con sói Bắc Cực kia.
Đại biểu ngồi dưới đất chỉ thấy phía sau có người hất nước vào con sói trước mặt, tầm mắt con sói Bắc Cực kia trở nên mơ hồ, tạm dừng lại lắc đầu một chút.
Lúc này, con sói Bắc Cực chỉ cách họ hơn 1 mét mà thôi.
Trong lòng vị đại biểu kia đột nhiên có dũng khí, đôi chân vốn mềm nhũn run cầm cập bò dậy cong người chạy lảo đảo.
Lúc anh ta đứng dậy còn thoáng nhìn cậu Tiểu Đoàn của vườn thú Linh Hữu, trong tay vẫn cầm chai nước sắp hết đứng bên cạnh, hiển nhiên cậu ta vừa giúp mình tranh thủ thời gian. Trong lòng anh ta thấy cảm kích, nhưng không dám dừng lại.
Lúc bấy giờ, người đứng gần con sói Bắc Cực nhất là Đoàn Giai Trạch, xa nhất là mấy người Lưu Bồi Viễn đã chạy được cả chục mét, ở giữa lác đác vài người, lúc này đôi chân vẫn chạy thoăn thoắt, nhưng không nhịn được quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy không biết vị đại biểu kia chạy lên xa hơn Đoàn Giai Trạch từ lúc nào.
Sói Bắc cực dừng lại một chút, đột nhiên lao về phía Tiểu Đoàn!
Bộ lông sói Bắc Cực vừa dày vừa ấm áp, nó dùng hết sức lao về phía người Tiểu Đoàn, đẩy anh ngã ngồi xuống, sau đó há cái miệng như chậu máu, lộ ra hàm răng sắc nhọn, đầu lưỡi ra sức liếm mặt Tiểu Đoàn.
Một lúc sau, nó lại ân cần liếm mặt người ta, còn liên tục dụi vào lòng Tiểu Đoàn, cái lưỡi vẫn đang thè ra ngoài.
“?????????” Tất cả mọi người không khỏi dừng bước, nghi ngờ kiến thức động vật của mình. Khoan đã, chẳng lẽ lại rơi vào 1/1000 khả năng chuyên gia bọn họ nhìn lầm, thực cmn ra đây là chó?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.