Một cậu bé hết sức đáng yêu, sau lưng cõng theo một bạn mèo, mang theo một con cá, đứng giữa phố phường sầm uất phồn hoa, mắt nhìn trái đảo phải, hiển nhiên là bộ dạng đã lạc đường.
Chẳng mấy chốc, có một cô gái xinh đẹp đi tới, “Em trai, có phải em bị lạc ba mẹ rồi không?”
Bạn của cô nàng cũng nói: “Nhìn vẻ mặt đáng thương quá, trông rõ là mờ mịt, em có nhớ số điện thoại ba mẹ mình không?”
Côn Bằng hờ hững nghĩ trong lòng, vẻ mặt mình đáng thương lắm à?
Y không nói lời nào, không định tán dóc với hai kẻ phàm nhân này, cất bước đi về phía bên cạnh.
Cô gái nói rằng: “Ôi, còn cảnh giác ghê cơ, đừng vậy mà, bọn chị không phải người xấu đâu.”
Thế nhưng bé trai đáng yêu này vẫn không để ý tới họ, vùi đầu đi về phía trước.
Lúc bấy giờ họ trông thấy một người đàn ông trung niên từ bên trong lao ra, ôm lấy bé trai, giận dữ nói: “Cái thằng nhóc này, chỉ biết chạy loạn thôi, để người lớn phải lo lắng!”
Nói rồi ông liếc nhìn hai người này một chút, bế bé trai rời đi.
Cô gái chỉ thấy bé trai trong lòng người đàn ông chau mày, nhưng cũng không nói gì, trong lòng nghi ngờ không thôi. Người này ăn mặc rất phổ thông, thậm chí còn đơn giản, nhưng đứa bé thì sạch sẽ, quần áo cũng cao cấp, tướng mạo thì kẻ trên trời người dưới biển, chẳng lẽ lại là cha con?
Nhưng nếu không phải, tại sao bé trai kia không nói gì, chẳng lẽ bị dọa sợ quá?
Cô gái còn đang định hỏi một câu, nhưng động tác của người đàn ông trung niên rất nhanh nhẹn, ông ta ôm bé trai vào lòng, mấy câu nói kia cũng không thu hút được sự chú ý của các du khách đông như mắc cửi, rảo bước biến mất trong biển người mênh mông, khiến cô muốn kêu cứu cũng không kịp.
..
Mễ Phúc dẫn theo bé trai kia, trái tim đập nhanh hơn một chút, nhưng gương mặt hết sức bình tĩnh, chuyện như vậy không phải lần đầu tiên ông ta làm.
Mễ Phúc không phải dân buôn người chuyên nghiệp, chỉ là liên tục dính vào các vụ buôn bán người. Ông không có công việc đàng hoàng, mỗi ngày đi dạo trong phố phường phồn hoa, làm mấy chuyện ăn cắp vặt, có những khi gặp phải tình huống như vậy cũng tranh thủ kiếm chác.
Thế nhưng bởi vì không phải dân chuyên nghiệp, nên Mễ Phúc thường liên hệ với đám dân chuyên, bọn họ có con đường, sau đó ông theo vào trong.
Cậu nhóc trước mặt đây hiển nhiên là một con cừu non béo mập, trông trắng trẻo mịn màng, giống như mấy bé trai trong quảng cáo, tuổi tác cũng không lớn, chắc chắn có thể bán với giá cao.
Mới nghĩ tới đây, Mễ Phúc liền nở nụ cười.
Thế nhưng, có một điểm không hay là thằng nhóc này không khóc lóc hay ầm ĩ. Vốn là Mễ Phúc còn có thủ đoạn, chỉ cần thằng nhóc khóc lóc sẽ ra chiêu, thế nhưng thằng bé chỉ chau mày một cái, toàn bộ quá trình nhìn chòng chọc con cá trong túi.
Thằng bé này, không phải người câm đấy chứ?
Mễ Phúc đảo mắt, ôm đứa bé tới một nhà vệ sinh công cộng cũ.
Sau khi xây dựng trung tâm thương mại, có nhà vệ sinh xịn sò rồi, lại thêm có rất nhiều cửa hàng đều có WC, nhà vệ sinh công cộng cũ rích này không còn nhiều người lui tới nữa.
Mễ Phúc đặt đứa bé xuống đất, khóa cửa lại, lúc bấy giờ mới có tinh thần nhìn kỹ cậu bé này.
Làn da cậu bé mịn màng bóng loáng, chiếc mũi cao rất đáng yêu, cái miệng mũm mĩm trắng trẻo, chỉ là đôi mắt to đen láy, hơn nữa trông rất âm trầm, giống như hai mặt hồ sâu thăm thẳm. Nhìn cậu bé một lúc lâu, khiến trong lòng cảm thấy kì dị.
Cảm giác này giống như trong phim kinh dị Mễ Phúc từng xem, là một cái xác chứa định linh hồn, rõ là biến thái.
“Meo!”
Một tiếng mèo kêu làm Mễ Phúc bừng tỉnh, lúc bấy giờ mới phát hiện mình lại đổ mồ hôi lạnh!
Dù là lúc bắt người trên đường, hay vào trường hợp căng thẳng hơn, Mễ Phúc cũng không có biểu hiện như vậy, ai có thể ngờ, ông đối diện với thằng nhóc này mấy giây đã vã mồ hôi lạnh.
Thằng nhóc này, đúng là quá tà ma, đến bây giờ vẫn không nói lời nào.
Nếu như thằng bé câm thì giá cả không ổn nữa rồi, có đẹp đến đâu cũng không bán được giá cao.
Nghe thấy tiếng mèo kêu, Côn Bằng mở balo, bế Schrödinge từ trong đó ra, sau đó thong thả lấy nước ấm mình mang theo ra, cho Schrödinge uống nước, động tác vô cùng thành thạo trôi chảy.
Schrödinge vốn rất to, bộ lông dài, trông có vẻ bù xù, nhìn trông rất nặng, nó ngoan ngoãn ngồi trong lòng Côn Bằng, lè lưỡi liếm nước.
Schrödinge uống nước xong, lại kêu một tiếng.
Côn Bằng lại lấy đồ ăn vặt trong lòng ra, cho Schrödinge ăn lót dạ.
Mễ Phúc nhìn mà trợn mắt há hốc miệng.
Cái quỷ gì đây, không thèm nhìn ông mà lại đi cho mèo ăn à?
Hơn nữa trông con mèo này rất quen mắt, dường như đã gặp ở đâu.. Mà không, đây không phải trọng điểm.
Trọng điểm là, trong thoáng chốc Mễ Phúc không chịu được ánh mắt thâm trầm của cậu bé này, hoặc là ông cảm thấy tôn nghiêm của mình bị chà đạp, nên muốn chứng tỏ bản thân, trưng ra bộ mặt hung ác, “Thằng nhóc câm! Cho mèo ăn tiếp đi, sau này có lẽ mày không được thấy nó nữa đâu!”
Cậu bé ngẩng đầu lên, hờ hững liếc mắt nhìn Mễ Phúc, giống như nhìn một kẻ thần kinh.
Đây là Mễ Phúc tự bổ não, thực ra cậu bé không có bất cứ biểu cảm nào, nhưng cũng bởi không có biểu cảm gì, nên Mễ Phúc mới bổ não nhiều hơn.
Mình đã trưng vẻ mặt này ra rồi mà nó vẫn không sợ à?
Mễ Phúc tức giận cơn giận xông lên đỉnh đầu, ông muốn lấy lại mặt mũi, nhưng thằng bé này không thèm nhìn ông thêm một cái, khiến ông có phần mất lý trí, đoạt lấy đồ ăn cho mèo trong tay cậu bé, ném xuống đất, “Mẹ nhà mày, muốn ăn đòn à?”
Dứt lời, Mễ Phúc giơ tay tát xuống.
“Meoo!” Tiếng mèo thảm thiết vang lên, con mèo rừng lai với thân hình to lớn đột nhiên lao ra, cào lên mặt Mễ Phúc, không còn dáng vẻ ngoan ngoãn như khi ở trong lòng bé trai nữa, móng vuốt sắc nhọn nhô ra, cào lên mặt Mễ Phúc mấy vết thật sâu!
“Aaaa!” Mễ Phúc kêu thảm một tiếng, trong đó có một vết cào từ mí trên kéo xuống mí dưới, máu đọng trong tầm mắt, ông túm lông kéo con mèo ra, lấy tay lau máu trên mắt, cơn đau khiến ông bạo phát.
Thế nhưng, Mễ Phúc không thể giận nổi.
Tuy rằng Schrödinge tu luyện có chút thành tựu, nhưng bộ lông dài bị Mễ Phúc thô bạo túm lấy, rớt mất mấy sợi, bay trên không trung. Nó bị rụng lông đứng trước mặt Côn Bằng, lớn tiếng kêu meo meo.
Côn Bằng nhìn mấy sợi lông bay giữa không trung cũng tức giận rồi, đau lòng gọi một tiếng: “Schrödinge!”
— Trong đầu hiện lên hai suy nghĩ, “Hóa ra thằng bé này không câm”, và “Cái tên Schrödinge nghe có hơi quen tai”
Con người đáng giận, muốn đánh trẻ con. Côn Bằng giận dữ, ngoác cái miệng ra.
Gương mặt tức giận, thậm chí cả đồng tử mắt của Mễ Phúc như đóng băng lại, không thể làm bất cứ hành động nào, chỉ thấy bé trai mũm mĩm đáng yêu ngoác miệng ra, càng ngoác miệng càng lớn hơn, càng lớn hơn..
Thậm chí Mễ Phúc còn có thể trông thấy a-mi-đan sâu trong họng cậu bé.
Schrödinge! Phải rồi, nó là con mèo mà vườn thú Linh Hữu thả rông, lần trước từng thấy video trên vòng bạn bè.
Đây là ý nghĩ cuối cùng của Mễ Phúc trước khi lịm đi.
…
Côn Bằng từ tốn lau móng vuốt cho Schrödinge, cái nhà vệ sinh công cộng này chẳng sạch sẽ gì cho cam, ban nãy Schrödinge giẫm xuống đất, cần cố gắng lau sạch.
Lúc bấy giờ, có một người đàn ông đi tới nhìn một chút, hỏi Côn Bằng: “Cậu bé, cháu có thấy người này không?”
Côn Bằng liếc mắt nhìn người đàn ông trong bức ảnh trên điện thoại, chính là người đàn ông trung niên ban nãy, y lắc đầu: “Không thấy.”
Cửa các buồng riêng đều mở ra, vừa liếc nhìn là thấy, người đàn ông đi lướt qua, bình tĩnh nói với Côn Bằng: “Cậu bạn nhỏ, ba mẹ cháu ở ngoài đúng không?”
Sau khi thấy Côn Bằng gật đầu, người đàn ông mới đi ra ngoài.
Người đàn ông này là một cảnh sát mặc thường phục, dạo gần đây cảnh sát đang theo đuổi một vụ buôn người, đang bắt những người có liên quan. Bọn họ hợp tác điều tra ở thành phố Đông Hải, tìm hiểu ngọn nguồn, tra ra được một người tên là Mễ Phúc.
Thế nhưng người này không có nơi ở cố định, bởi vậy nên họ chỉ có thể thường xuyên qua lại các địa điểm dò hỏi, khéo là có một người cung cấp manh mối cho họ, nói là trông thấy Mễ Phúc dẫn theo một cậu bé đi về phía bên đây, rất có thể Mễ Phúc đang bắt cóc một đứa trẻ. Chỉ là tạm thời vẫn chưa tìm được Mễ Phúc.
Người đàn ông thầm nghĩ, tiếc là bởi bên đây đông người, camera giám sát rất dễ bị để sót, nhất định phải nhanh chóng tìm ra Mễ Phúc, giải cứu bé trai kia.
..
Côn Bằng đưa Schrödinge vào trong balo, dẫn theo con mèo cỡ lớn này ra ngoài, chính xác tìm được đường về, quay trở lại nơi mình lạc mất vườn trưởng, sau đó nhẩm tính, đi về phía nhà hàng.
Đoàn Giai Trạch đang ở tầng một gọi món ăn thì trông thấy một đứa trẻ mang balo đựng mèo cỡ lớn đi tới, balo có thể đựng được Schrödinge với Côn Bằng mà nói thực sự rất lớn.
Đoàn Giai Trạch ngạc nhiên, “Côn.. Tiểu Bằng, thầy ra ngoài từ khi nào vậy?”
Côn Bằng: “………..”
Côn Bằng ngửa mặt lên từ tốn nói: “Vườn trưởng, tôi mới tìm tới đây.”
Đoàn Giai Trạch mất một lúc mới có thể hiểu được, chửi thề một tiếng “Đạ mấu”, hóa ra ban nãy anh để sót mất thầy Côn Bằng!!!
Thầy Côn Bằng vẫn luôn âm trầm cổ quái, cũng không thích giao lưu với người khác, không có cảm giác tồn tại giống như những đứa trẻ bình thường, lại thêm thấp như vậy, trong đám đông cứ như ẩn thân, Đoàn Giai Trạch cứ như vậy không phát hiện ra thầy ấy lạc đường.
Côn Bằng lạc đường trở về đây Đoàn Giai Trạch mới biết, anh thầm nghĩ may mà Côn Bằng không phải đứa trẻ bình thường, vã mồ hôi nói, “Thật ngại quá, tôi sơ sót, đây là gì vậy, thầy mua cá à?”
Côn Bằng cũng không thèm để ý, hờ hững nói: “Schrödinge thích, mua về cho nó chơi.”
Chú cá vàng đáng thương.. Đoàn Giai Trạch liếc mắt nhìn con cá vàng, Schrödinge rất có hứng thú với cá, thế nhưng trong vườn thú, cá ở trong thủy cung thì không nói làm gì, nhưng cá vàng, cá chép Koi nuôi thả bên ngoài đều do Linh Cảm quản, Schrödinge chỉ có thể nằm bên bờ hồ nhìn.
Thế nhưng nó lại có một ‘con sen’, thầy Côn Bằng đây liền mua về cho nó.
Đoàn Giai Trạch ở bên đây gọi món ăn xong, dẫn Côn Bằng đi vào.
Bọn họ đặt ở một phòng bao có mấy cái bàn, Côn Bằng ngồi xuống không bao lâu, kêu “A” một tiếng.
Rất ít khi y phát ra tiếng động, lại thêm anh vừa để lạc mất, Đoàn Giai Trạch hơi quan tâm, lập tức quay đầu nhìn lại, “Vỡ túi rồi, lấy cốc ra đựng tạm đi.”
Con cá vàng trong túi cũng coi như theo Côn Bằng trải qua một phen bôn ba, không biết bắt đầu rỉ nước từ khi nào, cá vàng giãy giụa trong chiếc túi đã xẹp.
Thế nhưng trên bàn chỉ có trà, Đoàn Giai Trạch cầm cái cốc đi vào trong phòng vệ sinh của phòng bao lấy nước, “Đổ vào đây…”
Cậu ta vừa mới dứt lời, liền trông thấy thầy Côn Bằng không kịp đợi đã lấy con cá vàng ra khỏi túi ni lông, bỏ vào trong miệng.
Cánh cửa mở ra, người phục vụ bưng đồ ăn: “???????”
Đoàn Giai Trạch: “…………..”
Hai tay người phục vụ đựng đầy đồ, chỉ có cơ mặt giần giật không ngừng, chớp chớp đôi mắt mình, bực mình lầm bầm: “Sao tôi vừa thấy cái bánh ngọt hình con cá vàng kia vừa động đậy…”
Đoàn Giai Trạch đen mặt trả lời: “Cậu nhìn nhầm rồi.”
……..
Côn Bằng nuốt nguyên con cá vàng xuống, Schrödinge ở trong balo liên tục cào vào mặt trong suốt ở balo, có lẽ đang kêu to, đó là cá của em mà.
Đoàn Giai Trạch thấy Côn Bằng bất đắc dĩ kéo ra một khe hở, nói với bên trong rằng: “Không chết, lát nữa nôn trả cho em.”
Schrödinge nũng nịu kêu: “Meo meo meo!”
Đoàn Giai Trạch: “….Ọe!!!”
——
Khu nghỉ dưỡng Linh Hữu sau nửa năm làm việc với cường độ cao nhất, sau đó còn phải tiến hành trang trí, lắp đặt các phương tiện đồng bộ.
Làm tổng cố vấn công trình, thất hỏa tinh quân Chu Phong để trang trí có phong cách cổ điển phong tình, anh ta còn xin với vườn trưởng, mua một vài đồ cổ về làm vật trang trí, bởi vì cảm thấy vật liệu hiện tại không có niên đại. Nếu anh ta có thể dùng pháp thuật, thì đã biến ra hơn hai trăm cái rồi.
Đoàn Giai Trạch nghiêm túc nói: “Không mua nổi đâu, tinh quân à, chúng ta không giàu như vậy.”
Làm gì có nhiều vốn lưu động như vậy, dù có thu hồi vốn thì bây giờ cũng có rất nhiều việc cần tới tiền, ngày ngày nối tiếp nhau, tiền lương cho công nhân cũng tốn một khoản lớn, còn đang không ngừng khảo sát tiến cử động vật mới.
Chu Phong thở dài, “Nếu chỉ như vậy thôi thì có khuyết điểm, thoạt nhìn không còn được hoàn mỹ như vậy nữa.”
“Thế nhưng có tinh quân anh ở đây, khách sạn đã rất thích hợp dừng chân rồi.” Đoàn Giai Trạch nịnh hót, “Em cảm thấy không cần nhiều đồ trang trí như vậy, mấy cái bình bình lọ lọ thời Thanh thời Tống gì đó, mình ra chợ mua hàng sỉ là được rồi.”
Chu Phong bất đắc dĩ gật đầu, một lúc sau mới nói: “Có thể tự nung không?”
Đoàn Giai Trạch ngạc nhiên nói: “Anh còn có kỹ thuật này à?”
Chu Phong nói rằng: “Tôi thì không, nhưng nhất định Tinh Vệ biết, thời của cổ đều tự mình nung bình…”
Đoàn Giai Trạch: “……….”
Đoàn Giai Trạch: “Anh ơi, đó là bình gốm, đâu có giống cái anh nói? Đây có phải cùng 1 thời đại đâu!”
Chu Phong chép miệng: “Tôi thấy cũng xêm xêm mà, có hai, ba ngàn năm chứ mấy.”
Đoàn Giai Trạch: “………..”
Đoàn Giai Trạch hạn hán lời, đưa hình ảnh ra cho Chu Phong xem: “Anh xem kĩ cái này đi, hai ba ngàn năm là rất dài đấy, ba ngàn năm trước chỗ chúng ta còn chưa có ai ở đâu.”
Chu Phong vừa nhìn, cảm thấy khác biệt quá lớn, anh ta gãi gãi đầu: “Nhưng hẳn nguyên lý nó vẫn như vậy đi, kệ đi, tôi bảo Tinh Vệ dành thời gian nghiên cứu một chút, phải rồi, gọi cả Thiện Tài tới, để cậu ta đốt.”
Chu Phong đã nói đến mức này, Đoàn Giai Trạch còn nói được gì nữa, anh đành phải nhận lời.
Anh nói, nếu như cần thì có thể liên lạc với các hầm đốt ở Đông Hải mượn chỗ. Thế nhưng Chu Phong rất cởi mở, anh ta thuyết phục Tinh Vệ, Thiện Tài lên núi xem xét là được.
Đoàn Giai Trạch sợ bọn họ đốt cả núi, nặng nề giao trọng trách tuyên truyền phòng chống cháy rừng vào tay Chu Phong.
…
Ngoài ra thì, có một chuyện rất tốt:
Dưới sự quan tâm của cục lâm nghiệp quốc gia, vườn thú Linh Hữu nhanh chóng hoàn thành các thủ tục xin cấp phép hành chính. Vốn là công việc cần mấy tháng, chỉ trong vòng hai tháng đã xong xuôi.
Sau khi cải tiến khu vực triển lãm vốn có, tăng cười thiết bị, khu triển lãm gấu trúc khánh thành với tốc độ cực nhanh.
Các du khách vốn còn đang nghĩ không biết họ muốn tiến cử động vật gì, kết quả sau khi nhìn xem cách trang hoàng, thế mà lại là —— khu triển lãm gấu trúc!
Nhất thời nhân dân thành phố Đông Hải sục sôi, gấu trúc tới Đông Hải rồi ư?
Sau khi có tin tức nội bộ chứng minh từ người trong vườn thú thành phố và cục lâm nghiệp thành phố, tin đồn bay đầy trời, còn có truyền thông địa phương tới vườn thú Linh Hữu tìm bằng chứng, cuối cùng xác thực: Đúng vậy, gấu trúc sắp tới Đông Hải rồi!
Không chỉ một con gấu trúc, mà có đến hai con gấu lận!
Một con gấu trúc tên Tống Bảo, được rất nhiều người yêu mến khi còn ở trung tâm, một con gấu trúc “mười ba tuổi” tên Hắc Toàn Phong. Hai con đều là đực.
Cư dân còn đỡ, bọn họ có người ở địa phương vốn có gấu trúc, dân ở Thục Địa, có người thì chỉ xem cho vui, gấu trúc ở đâu cũng như nhau.
Nhưng dân thành phố Đông Hải thì khác, mọi người đều rất nhiệt tình trước chuyện này, lập tức tạo nhóm với nhau, còn nói phải đón xe gấu trúc. Còn chuyện buồng triển lãm gấu trúc sẽ thu vé riêng.. Đây vốn không phải chuyện gì to tát.
Dưới sự quan tâm nhiệt tình của cư dân thành phố, vườn thú Linh Hữu còn đăng thông báo chính thức, quay video cho mọi người xem các thiết bị bên trong khu triển lãm gấu trúc, cũng nói rõ vì sao vườn trưởng xin được gấu trúc.
Đoàn Giai Trạch giải thích những “khó khăn” sau khi xin được gấu trúc một phen, cùng với vì sao may mắn nhận được Tống Bảo và Hắc Toàn Phong. Cuối cùng anh mỉm cười nói với màn ảnh: “Tôi tin rằng chỉ cần cố gắng, một ngày nào đó bạn cũng sẽ có gấu trúc.”
“…Vườn trưởng cứ thích đùa, một ngày nào đó cũng có được gấu trúc bằng niềm tin à.”
“Tôi đến mèo còn không có, nói gì là gấu trúc.”
“Tui dân Thục Địa đây, ở chỗ tui còn chưa phổ cập hóa gấu trúc, làm gì có chuyện gấu trúc chạy đầy đường, mấy thím lại ảo tưởng rồi.”
“Cười xót xa, nếu cố gắng mà có được gấu trúc, mị mở được trại chăn nuôi gấu trúc từ lâu rồi…”
..
Để tạo hiện trường giả, trước đó một thời gian Phan Toàn Phong được đưa tới khu bảo tồn gấu trúc, sau đó sẽ được đón về cùng với Tống Bảo.
Hắc Toàn Phong được Lâm Thủy quán và các ban ngành liên quan giúp đỡ ngụy tạo thân phận, bởi vì tuổi tác của nó mà mọi người cũng ngạc nhiên vì sao trước đây không ai chú ý tới, mặc dù có một vài fan trung thành của gấu trúc, nhưng cũng bị ghi chép “sửa đổi tên” làm cho mơ hồ, cho rằng trước đây nó là một con gấu trúc khá là mờ nhạt.
Thực ra con gấu trúc kia không lâu trước đây đã được thả ra tự nhiên, bởi vì kế hoạch này mà không công bố ra, liền đưa thân phận cho Hắc Toàn Phong, mọi người còn tưởng kế hoạch thả tự do đã lui lại.
Ngược lại với Hắc Toàn Phong, có rất nhiều người quan tâm tới Tống Bảo. Trước đó nó đã rất được chào đón trên mạng, cũng coi như là một con gấu trúc hơi hot trên mạng, lần này tới Linh Hữu “làm việc”, nhận được không ít lời dặn dò của các fans, bảo Linh Hữu nhất định phải chăm sóc cho Tống Bảo thật tốt.
Tống Bảo mới hai tuổi, được sinh ra vào tết Đoan Ngọ, nên được đặt tên là Tống Bảo.
Còn con gấu trúc Hắc Toàn Phong có vẻ rất mờ nhạt kia, không biết vì sao lại đặt tên này, nghe còn rất thô bạo, khiến một vài fans hỏi trên weibo vì sao nó lại tên là Hắc Toàn Phong.
Sau khi Linh Hữu thương lượng với trung tâm, bèn đăng một bức ảnh động lên, giải thích vấn đề này.
Một con gấu trúc tròn vo, lăn từ trên sườn dốc xuống, không biết có phải do hình thể quá mập hay không, tần suất nó lăn rất cao, như một làn gió xoáy.
Đồng thời, bởi vì Hắc Toàn Phong là một con gấu trúc trưởng thành, không tắm sạch được, khác với Tống Bảo đen trắng rõ ràng, phần lông trắng của nó đã bám màu, bởi vậy nên gọi nó là Hắc Toàn Phong chứ không phải Hắc Bạch Phong nghe rất có lý…
Hắc Toàn Phong lăn từ trên mỏm núi xuống đất ‘toang’ một cái nằm bẹp dưới đất, cơ thể cựa quậy mấy cái, cũng không bò dậy mà nằm ngửa ra đó, cái bụng nhô ra, còn giơ cái chân to bự từ từ gãi bụng mình.
Tuy rằng màu lông không sạch sẽ như gấu trúc con, nhưng động tác rất có linh tính.
“Đáng yêu quá đi!!” Tiểu Tô nâng mặt ho tô, “Trời ơi, con gấu trúc đáng yêu như vậy sắp tới chỗ chúng ta sao?”
Vừa mới nghĩ tới chuyện mỗi ngày đều được nhìn thấy Tống Bảo và Hắc Toàn Phong ngây thơ đáng yêu, Tiểu Tô cảm thấy vui ơi là vui!
Đoàn Giai Trạch ở bên cạnh cười ruồi, không lên tiếng.
Tiểu Tô từ ôm mặt chuyển sang ôm tim, “Ôi, lại nói đã mấy hôm rồi không thấy anh Phan Toàn Phong đâu, vườn trưởng ơi, đừng nói là ảnh đặt tên cho ảnh cho Hắc Toàn Phong đấy nhé? Tuy rằng cũng là gió xoáy, nhưng gió xoáy này đáng yêu hơn gió xoáy kia nhiều.”
Đoàn Giai Trạch: “Ừm…”
….
Để chào đón Tống Bảo và Hắc Toàn Phong tới, Đoàn Giai Trạch tự mình giám sát, nhân viên trong khu triển lãm dùng trúc Quân Âm và hoa quả tươi tạo thành “Bánh gato” một tầng.
Lúc bấy giờ, Tống Bảo và Hắc Toàn Phong đang trên đường từ khu bảo tồn gấu trúc tại Thục Địa tới thành phố Đông Hải. Đầu tiên chúng được đưa lên máy bay, sau đó từ khu bảo tồn tới tỉnh họ, rồi lên xe đặc chủng tới vườn thú Linh Hữu.
Đến khi đó, hai con gấu trúc ở trong khu triển lãm nghỉ dưỡng mấy ngày, sau đó mới chính thức gặp gỡ các cư dân địa phương.
Giờ nghỉ trưa, các động vật phái tới đều đứng vây quanh chiếc “bánh gato” siêu lớn gần bằng Côn Bằng, mặc dù họ không phải động vật, nhưng cũng khó tránh khỏi thấy ‘chua chua’..
Dù là Hữu Tô đó giờ nhân khí ngất ngưởng, cũng không được đãi ngộ như vậy mà.
Xem khu triển lãm gấu trúc này đi, đặt ở riêng một chỗ, thiết bị hàng đầu thì chớ, lại còn có thêm vài thiết bị chuyên môn khác, thậm chí trang trí trên tường cũng theo chủ đề gấu trúc.
Còn có một điều rất rõ ràng: Khu triển lãm gấu trúc thu vé vào cửa riêng.
Khu nuôi thả ở Linh Hữu thu phí giao thông, nhưng không cần mua vé vào cửa riêng, chỉ có thủy cung cực địa cần mà thôi. Thế nhưng ở đó có bao nhiêu động vật chứ, còn khu triển lãm gấu trúc này chỉ có hai con mà thôi.
Trước đây Phan Toàn Phong được đãi ngộ vượt trội, nhưng mãi đến lúc này, mọi người mới cảm nhận được sâu sắc sự chênh lệch này, mơ màng hiểu được tâm lý của đạo quân Lục Áp ngày trước.
Dù họ là đại thần, nhưng đãi ngộ lại chẳng bằng con gấu trắng đen kia.
Nhìn Lục Áp một chút, ấy thế mà đạo quân tâm lý thăng hoa, không ghen tị chút nào, thậm chí còn soi mói: “Đoàn Giai Trạch, ngươi nói với họ đi, mấy cây trúc kia khó coi quá, ảnh hưởng tới hình tượng của vườn thú, đổi mấy cây khác đi!”
Người này ấy à, từ đáy lòng coi mình là quản lý.. à không, người nhà quản lý rồi!!
(*) Thục Địa trong chương này là chỉ khu vực Tứ Xuyên. Ở TX có một khu bảo tồn gấu trúc (công viên gấu trúc) khá là nổi tiếng. Bộ này tác giả thường xuyên đặt tên địa danh xưa. Lại nói, ở VN ngày nay hay gọi Đông Hải là biển Hoa Đông, nghĩa là biển ở miền Đông Trung Hoa để tránh nhầm lẫn với biển Đông của mình.