Nặc Sâm Đức

Chương 25:




Giang Đông Tiểu Kiều cởi ngựa chạy đi, lại quay đầu về, đứng ngay chỗ
An Tư Đông A quái. Cô sợ hắn nhìn ra thủ pháp mình vụng về rồi cười
QWE, liền đứng yên không nhúc nhích.
[ phụ cận ][ Giang Đông Tiểu Kiều ]: ơ, đây không phải là cao thủ QWE
của Alliance chúng ta sao? Sao lại chạy tới Barrens này, chẳng lẽ định
xoạt sách nấu ăn mỹ vị phong xà? Không phải chứ, ngài cũng thiếu tiền
đến vậy à?
[ phụ cận ][QWE]: tự tôi muốn học, không được sao?
[ phụ cận ][ Giang Đông Tiểu Kiều ]: cần gì phải sống khổ như vậy,
sao không kêu mấy con tôm tép nhỏ như chúng tôi giúp ngàiì, ngài cần
gì vì chút tiền lẻ này mà động tay động chân? Mua một cuốn trong AH①
không phải xong sao?
Cũng đúng, trong túi có mấy ngàn kim, ở chỗ này hì hà hì hục xoạt một
cuốn sách có hơn một trăm kim , hình như có chút không nói được gì.
Chỉ là, tự tay đánh một cuốn trả lại cho cậu ấy, ý nghĩa không giống
nhau. Thuận tiện còn có thể trải nghiệm cảm giác A quái, nhất cử lưỡng
tiện, cớ sao không làm? ╮(╯_╰)╭
[ phụ cận ][QWE]: tôi thích, mày quản được sao?
Trên trời rớt xuống một cây cờ lớn màu xanh.
“Giang Đông Tiểu Kiều muốn mời bạn tiến hành quyết đấu, có đồng ý hay không?”
Nhìn trận đấu giữa Giang Đông Tiểu Kiều và Cao Thương Kiện,kỹ thuật
PK của hắn cũng không kém. An Tư Đông vốn không am hiểu PK, kỹ năng
mage một chữ cũng không biết, dĩ nhiên sẽ không thể tặng không cho hắn
giày xéo, đến lúc đó không phải vứt luôn mặt mũi của QWE sao, vì vậy
không chút do dự cự tuyệt.
“Giang Đông Tiểu Kiều muốn mời bạn tiến hành quyết đấu, có đồng ý hay không?”
Cự tuyệt nữa.
“Giang Đông Tiểu Kiều muốn mời bạn tiến hành quyết đấu, có đồng ý hay không?”
Có phiền hay không đâu, không biết cái gì gọi cự tuyệt à?
[ phụ cận ][ Giang Đông Tiểu Kiều ]: hắc, ngài không phải được xưng
là cao thủ PK hang đầu của Alliance ư, sao lại làm con rùa rụt đầu
rồi? Quyết đấu mà thôi, cũng sẽ không chết người, làm gì mà sợ vậy.
Cô dĩ nhiên không ngu như vậy, bị hắn nói kích mấy câu lại động thủ
với hắn sao, đến lúc đó thua không phải càng làm cho đối phương đắc ý?
Qua loa vài câu chiếm chút tiện nghi mà thôi, không ai thiệt?
[ phụ cận ][QWE]: tôi không đánh với mày.
[ phụ cận ][ Giang Đông Tiểu Kiều ]: không thua nổi à?
[ phụ cận ][QWE]: quá mất mặt.
Bỏ lại những lời này, cô lạnh lùng cao quý cưỡi cọp đi khỏi, tìm chỗ
nhiều quái chút, nỏ lại Giang Đông Tiểu Kiều đứng đó tự mắng tự nghe.
Thì ra chỉnh người là cảm giác tuyệt diệu như thế (原来装 B 的感觉如此美妙, ) ,
khó trách nhiều người làm không biết mệt. Cảm ơn thiết kế của hệ
thống, cảm ơn Blizzard Anh Minh Thần Võ, để cho cùng phe không thể
cưỡng ép PK, cuối cùng không để cho hình tường chói lọi cao lớn trâu
bò của bạn QWE phá hủy trong tay cô. ╮(╯_╰)╭
Mới vừa cảm ơn xong, một giây sau cô liền đổi ý ………. trong tầm mắt
xuất hiện hai cái hồng danh đi tới gần, nhìn là biết không phải tới
giết quái.
Nhanh chóng áo bạo giải quyết xong mấy quái nhỏ thoát khỏi tình
trạng chiến đấu, vật phẩm cũng không lượm, cô là tuấn kiết vô cùng
thức thời chuẩn bị lên ngựa chạy trốn.
Ngựa còn chưa gọi ra, một cái gậy đánh cô bất tỉnh rồi, có một rogue
chạy tới bên cạnh. Hai người khác cũng chạy như bay tới đây gia nhập
chiến đấu, các loại chiêu bay loạn lên con người nhỏ bé kia, máu từ từ
giảm xuống. Cô chỉ kịp lúc click một chiêu bên Alliance duy nhất trong
thanh kỹ năng nhìn có chút quen mắt mà thôi, thả thêm áo bạo lên hai
tên cận chiến làm mất chút máu, Gnome đáng thương giống như miếng thịt
nướng bị người ta lật qua lật lại.
Ba người kia vây quanh xác chết gnome không chịu đi, rõ ràng là muốn
thủ thi. Một mage, một rogue, một warrior, hai tên trước nhìn có chút
quen mắt ……….. giống như là hai tên giết QWE vào lễ tình nhân năm
ngoái.
An Tư Đông biết mình đánh không lại ba người này, nhìn người trong
bang đều ở trong phó bản, cũng không muốn gọi người qua giúp. Đợi một
lát, rogue đi, mage và warrior vẫn ở bên cạnh coi chừng. Cô phóng ra
hồn đến nghĩa trang, nhìn thi thể cách nghĩa trang rất xa , định nhờ
cô em thiên sứ ở nghĩa trang giúp mình sống lại rồi dung phù về thành.
Còn chưa click phù, liền tiến vào trạng thái chiến đấu, rogue lén hiện
thân. Quá âm hiểm, đoán được cô muốn sống lại, còn len lén đứng cạnh
nghĩa trang chờ!
Trong vòng 10 phút sau khi sống lại, tất cả thuộc tính giảm 75%, hoàn
toàn là một phế vật. Lần này rogue không dung kỹ năng khống chế nữa,
chỉ tập trung chém cô, máu sau khi sống lại có một nữa nhanh chóng mất
hết biến thành thi thể, cô lại chết trong nghĩa trang .
Mage và warrior cũng chạy tới, ba người nhàn hạ dạo quanh gnome , còn
cố ý nói chuyện ở kênh lân cận, cho dù có thấy đó cũng là ngôn ngữ
người thú, nhìn cũng không hiểu nói gì. Lần này hay rồi, sống lại cũng
không được rồi, đợi lát nữa bọn họ mệt rồi có hay không đây.
Chờ thì chờ, hai bên cùng đợi coi ai dời lâu hơn, cô chờ, một người
đấu ba, coi như không bị thiệt.
Cô thu nhỏ game, lướt web, mới biết tỷ lệ rớt sách mỹ vị phong xà chỉ
có 1/ 10.000 đến 4/10.000, mà trước giờ cô lại muốn tìm cái vật phảm
có tỉ lệ rớt thấp nhất này, khó trách khó xoạt như vậy. Như thế khó có
được, ngược lại cô cần muốn xoạt ra một cuốn trả lại cho Khúc Duy Ân.
Len lén bỏ vào acc cậu ấy không nói cậu ấy biết, ngày nào đó cậu ấy
đột nhiên phát hiện mình làm được món mỹ vị phong xà, chẳng phải là
rất thú vị sao?
Lúc này có người gõ cửa, cô bò dậy đi mở cửa, là Trâu Du. Trong tay
anh cầm một chén dâu tây: “Nhớ trong tủ lạnh còn có cái này, đem qua
đưa cho em.”
“A, cám ơn.” Cô nhận lấy chén.
Một tay anh chặn cửa: “Không mời anh vào chơi à?”
Cô chỉ biết nhường đường cho anh vào. Trở lại trước máy vi tính xem
một chút, ba người bên horde vẫn còn kiên nhẫn chờ bên xác chết, Trâu
Du bước tới, cô đành phải thoát game.
Thoát ở dã ngoại phải đợi 20 giây. Trâu Du đi tới, nhìn thấy màn hình
cô là trắng đen, hỏi: “Sao em lại chết rồi, có horde giết em à? Cần
anh qua giúp không?”
“A, không cần.” Cô click “Lập tức thoát” , tắt Client version, “Sớm
quen rồi, để họ chờ, vừa đúng em cũng chuẩn bị thoát rồi.”
Trâu Du ngồi vào bên cạnh cô: “Thì ra em muốn về gấp ra muồn lên game
chơi nha. Đông Đông, game thì lúc nào mà không chơi được, hai đứa mình
lâu rồi không gặp, em không thể đi với anh sao?” Giọng nói có chút
buồn bã.
“Ách, không có . . . . . .” Cô gãi gãi đầu, “Hôm nay đi dạo có chút
mệt, em lên chơi chút à. . . . . . Cái đó, anh ăn dâu tây không.” Đẩy
chén dâu tây qua bên anh để lấy lòng.
Anh chơi xấu: “Em đút anh ăn.”
Được rồi, đối với yêu cầu này với bạn gái hình như không được xem là
quá đáng. . . . . . Cô lặng lẽ nhặt một trái dâu tây nhét vào miệng
anh…….. anh lại liếm ngón tay cô a a a!
Cô nhìn cái bàn phím và con chuột kia, hình như xài rất lâu rồi, còn
là loại vài người xài chung, nghe nói mật độ vi khuẩn trên bàn phím
gấp 5 lần bồn cầu n. . . . . . Xem ra Trâu Du tương đối thua thiệt
hơn, thôi vậy.
Cô lặng lẽ đem tay chùi vào quần, tiếp tục bình tĩnh nhìn màn hình vi
tính, mở ra trang web nhìn tin tức và khí tượng. Mới vừa mở ra, nhảy
ra một cửa sổ quảng cáo: “Mười ngày tăng thêm 5-8 cm, để bạn trải
nghiệm cảm giác hoàn toàn bất đồng!” Trên tấm hình là áo hai đôi nam
nữ bị cỡi hết một nửa.
囧! Tại sao trang web thông tin khí tượng cũng nhảy ra loại quảng cáo
này? Cô vội xóa, không nhịn được liếc Trâu Du một cái, anh cũng đang
nhìn cô, hai mắt u ám, như có ý ngĩa sâu xa. Cô vội xoay mặt lại, ngồi
nghiêm chỉnh nhìn thông tin khí tượng.
Gia cụ trong phòng không đủ lắm. Bàn đọc sách sát đầu giường, cái ghế
không thấy, An Tư Đông ngồi trên giường dùng vi tính, giờ Trâu Du ngồi
bên người cô, cho nên chính là ………..hai người ngồi song song trên
giường, cô ngồi trong, anh ngồi ngoài, anh không đứng lên cô sẽ không
có cách nào đi ra ngoài.
Đêm hôm khuya khoắc, cô nam quả nữ, anh còn có hành động lời nói mập
mờ, có phải nên trục khách thì hay hơn không?
Đang muốn mở miệng, Trâu Du lại nói trước: “Thật ra thì tôi rất cảm
ơn game này, nếu không phải nó, anh cũng không quen em. Em còn nhớ
chúng ta lần đầu tiên gặp nhau ở đâu không?”
“Dạ, ở Redridge Mountains.” Bị một tên là Ái Mộ Thê bên horde khi dễ,
sau còn được QWE tới giúp cô báo thù, hại được cậu ấy bị Ái Mộ Thê
lấy acc nhỏ mắng nhiếc. . . . . .
“Khi đó anh chỉ là . . . . . Anh cũng không ngờ tới anh sẽ thích em,
em sẽ trở thành bạn gái anh. . . . . . Thời gian trôi qua rất vui vẻ,
chỉ chớp mắt liền đã qua một năm”
“Đúng vậy a, rất vui vẻ. . . . . .” Cô ngơ ngác nói.
“Khi đó có thể ngày ngày ở chung với em, thật tốt. . . . . .” Giọng
anh từ từ nhỏ, tay trái ôm vai cô, “Đông Đông, tách ra có mấy tháng,
em có nhớ anh không?”
“À? Em. . . . . .”
Không đợi cô trả lời, anh lại tiếp khàn giọng nói: “Mỗi ngày anh đều
nhớ em, muốn ôm ngươi, giờ cuối cùng cũng thành sự thật. . . . . .”
Anh nghiêng người sang , tay phải cũng nắm chặt vai côi, đem cô ôm
vào ngực. Mặt anh bị che hơn phân nửa, chỉ thấy một đôi mắt sáng ngời,
làm người ta không dám nhìn gần. Cô cảm nhận được ý đồ của anh, theo
bản năng muốn đi lui về phía sau, sau lưng lại có một cái tay chặn đầu
cô lại, anh liền che lên.
Cô cả người cũng cứng ngắc, muốn tránh, cái tay sau ót kia dịu dàng
lại có lực, giữ chặt, như cánh tay anh, rõ ràng ôm không chặt, nhưng
không cách nào thoát ra. Cô chỉ có thể cắn chặt hàm răng, mặc anh truê
chọc trên môi, không chuyện buông ra.
Ngay lúc này, cô lại còn nhớ tới chuyện đầu lưỡi anh mới vừa liếm qua
ngón tay của cô, ngón tay của cô mới vừa sờ qua bàn phím có mật độ vi
khuẩn gấp 5 lần bồn cầu. . . . . . Mà bây giờ đây lưỡi kia làm hàm
răng cô gián tiếp liếm qua cái chỗ có mật độ vi khuẩn gấp 5 lần bồn
cầu, rợn cả tóc gáy.
Tay sau ót hình như có chút buông lỏng, cô vội lui về phía sau, thế
nhưng anh lại thuận thế theo tới. thân thể mất căng bằng bị anh áp đảo
ở trên gối.
A a a đây là tình trạng gì! Có chút vượt qua phạm vi tiếp nhận của cô!
Cô từ chối rồi, người con trai kia không chịu nhúc nhích. Sức lực
giữa trai và gái kém nhau quá nhiều, anh mặc dù gầy, nhưng anh chỉ
dùng một cái tay liền dễ dàng đè hai tay cô lại. Trong đầu loạn lên cô
lại nhớ tới một đêm rất lâu nào đó, cô từng mơ qua một chuyện tương tự
như vậy, có một con trai cao to cường tráng ấn cô lên tường cường hôn,
cũng dùng một tay chặn hai tay cô lên đỉnh đầu, tay còn lại đưa vào
trong áo ôm eo cô. . . . . .
Ngang eo đột nhiên thấy hơi lãnh, T-shirt bị vén lên rồi, một tay
lạnh trượt theo eo cô sơ soạn, giống như có một con rắn nhỏ trượt trên
người làm cô nổi cả da gà. Anh cuối cùng cũng bỏ qua chuyện ngấu
nghiến hàm răng cô, ngược lại tấn công vào cô.
Cô lạnh lùng nói: “Trâu Du, buông em ra.”
Anh ra vẻ không nghe, chỉ nghe thấy hô hấp càng ngày càng nặng, ở bên
tai cô lầm bầm lời tình tứ mê loạn: “Đông Đông, Đông Đông của anh. . .
. . . Mỗi tối anh đều nhịn không được nhớ tới em, tưởng tượng được ôm
em như vậy , tưởng có được em. . . . . . Cho anh, có được hay không?”
Cho em gái anh, dĩ nhiên không được! Hai người dính sát nhau, cô có
thể cảm nhận được biến hóa dù rất nhỏ trong cơ thể anh, động tác cũng
không dịu dàng như vừa rồi. Cô ra sức giãy giụa, phát hiện anh cũng
lại dung sức, cổ tay cô như bị kiềm sắt đè lại, xiết tới nổi làm tay
cô rất đau.
“Trâu Du, anh có buông hay không?” Cô có chút giận.
“Sẽ không.” Anh hôn xương quai xanh của cô, thậm chí dùng răng không
nặng không nhẹ cắn xuống.
Lông trên người cô dựng hết cả lên. Cái tay ngang eo kia được voi đòi
tiên, dò ra sau lưng, chính xác tìm cái khóa áo lót. Ngực đột nhiên
được buông lỏng, áo lót bị mở ra rồi, cái tay kia liền chuyển ra phía
trước, sờ soạn ngực cô .
Cô ghê tởm, giãy lại giãy không ra, nâng đầu gối hung hăng đạp anh
một cước, thừa dịp anh bị đau cong người, dùng cả tay chân đẩy anh ta
ra, nhảy vội khỏi giường, trốn trong góc cách xa anh ta nhất.
Trước kia xem tiểu thuyết ngôn tình thấy nam chính bá vương ngạch
thượng cung khi nữ chính không tình nguyện, cô còn thấy phải mặt đỏ
tim đập, cảm thấy vô cùng kích thích, nhưng chuyện như vậy thật sự xảy
ra ở trên người mình, cảm giác kia, cảm giác ghê tởm nói không rõ
được. Ngôn tình tiểu thuyết quả nhiên không thể coi là thật, giống như
Khúc Duy Ân nói vậy, Diệp Công thích rồng, con rồng thật sự tới trước
mặt bạn thì không đó không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Mới vừa rồi co
rất có ý muốn giúp anh ta đoạn tử tuyệt tôn .
Một cước kia đạp cũng đủ nặng, Trâu Du đau đến sắc mặt cũng vặn vẹo,
càng thêm âm trầm dọa người, trong mắt hừng hực không biết là dục hỏa
hay là lửa giận: “An Tư Đông, tôi là bạn trai cô, cô đây là ý tứ gì?”
Giọng điệu của cô dĩ nhiên cũng không khá hơn chút nào: “Tôi đã nói
không muốn chính là không muốn, nếu anh coi tôi là banh gái anh thì
cũng nên tôn trọng tôi.”
“Cô có phải hay không vẫn nghĩ. . . . . .” Tâm trạng anh ta có chút
mất khống chế, rống lên một nửa, nửa câu sau cứng rắn nhịn xuống, khom
lưng ngồi trên mép giường, hai tay vịn trán hít sâu ổn định tâm
trạng.
An Tư Đông đứng bên tường, cài lại áo lót rồi chỉnh trang lại quần
áo, đề phòng mà nhìn chằm chằm vào anh ta. Hôm nay Trâu Du để cho cô
có chút cảm thấy xa lạ, cô có chút hối hận về chuyến đi Hongkong này.
Cuối cùng vẫn là anh chịu thua trước, lúc ngẩng đầu lên lại khôi phục
dáng vẻ dịu dàng: “Thật xin lỗi, Đông Đông, anh mới vừa rồi có chút
thất lễ. . . . . .”
Anh đứng lên đi về phía cô, cô lập tức lui về sau một bước: “Anh đừng tới đây!”
“Được được được, anh không qua.” Anh giơ hai tay lên, lui về bên
giường ngồi xuống, “Đông Đông, em đừng sợ, anh không phải cố ý, chỉ là
quá lâu không gặp em, nhất thời có chút không kìm chế được. . . . . .
Anh không ngờ tới em lại phản ứng mạnh như vậy. Anh không phải loại
người như vậy, em biết mà.”
Anh là hạng người gì, cô tưởng mình hiểu rất rõ, nhưng giờ thì cô
không biết nữa. Có lẽ chỉ là cô một bên tình nguyện đem tính cách Vạn
Thiên treo lên người anh mà thôi?
Cô buồn buồn nói: “Tôi nghĩ mình nên tới khách sạn thì hay hơn.”
Anh vội nói: “Giờ đã trễ thế này, khó tìm khách sạn lắm, hơn nữa tiền
khách sạn ở Hongkong cao như vậy. Hôm nay là anh không đúng, em yên
tâm, từ giờ trở đi, không được phép của anh, anh tuyệt không bước vào
gian phòng này nửa bước, được chưa? Em khóa trái cửa chống trộm lại,
anh có chìa khóa cũng mở không được, phải hay không? Phòng trọ này hầu
hết là sinh viên hongkong, ít nhất còn an toàn hơn mấy phòng trọ bên
ngoài.”
Mặc dù cô không tin anh ra lắm, nhưng còn cảm thấy anh ta sẽ không
tới mức nạy cửa chống trộm đọt nhập vào phòng gây án.”Vậy anh về trước
đi, không còn sớm, tôi muốn ngủ.”
“Anh nghỉ một lát đã.” Anh khom người cười khổ, “Cái đạp vừa rồi của
em thật là độc rồi, giờ anh tin em không phải Lâm muội muội rồi.”
Lửa giận của cô cũng bớt đi hơn phân nửa, cảm giác mình hình như ra
chân không nhẹ, cũng đừng có thật sự đạp cho anh ta bị thương.”Xin
lỗi, em chỉ là . . . . . Ba mẹ em rất bảo thủ , nếu em trước khi kết
hôn mà cũng con trai xảy ra quan hệ, bọn họ nhất định sẽ cắt đứt chân
chó của em.”
“Anh biết em là một cô gái tốt, là lỗi của anh, anh quá vô dụng, ôm
em một cái liền không khống chế được mình. . . . . .” Anh cười đến rất
bất đắc dĩ, “Về sau cho anh mượn mười lá gan cũng không dám, anh còn
muốn còn sống nhìn thấy con mình, còn đặt tên cho con là Trâu Kiệt
Luân nữa.”
Giờ cô nghe cái chuyện cười này cũng cười không nổi.
Ngồi một lát, Trâu Du nói: “Đúng rồi, sáng mai anh phải tới trường
họp, anh muốn mượn lap một chút, được không? Khoảng hơn mười giờ có
thể lấy về, đến lúc đó cùng em đi chơi. Hôm nay em đi không ít rồi,
mai ngủ nướng một chút cho khỏe.”
“A, được.” Cô nhớ mình còn lưu mấy linh kiện này nọ trong máy, đi qua
bàn. Trâu Du rất thức thời từ mép giường đứng lên, tránh ra, để cho cô
tiện việc. Cô xóa hết những văn kiện của mình, đóng vi tính trả lại
cho anh.
Trâu Du ra tới cửa thì cô mở miệng nói: “Sáng mai anh chuyên tâm đi
họp đi, tự tôi đi quảng trường Thời Đại dạo phố là được rồi, bạn cùng
phòng nhờ tôi mua chút mỹ phẩm.”
“Mua mỹ phẩm anh không giúp được rồi, chỉ có thể góp chút sức lực
xách túi dùm em.” Anh có lẽ cũng cảm thấy tối nay huyên náo hơi lúng
túng, tách ra để làm dịu tương đối khá, “Một mình em biết đường
không?”
“Gướng cảm của em khá tốt, lại có bản đồ, nhận dạng đường không thành vấn đề.”
Anh chế nhạo nói: “Vậy sao? Ban đầu còn không biết là ai vây trong
Gnomeregan không được cửa ra cuối cùng không thể làm gì khác hơn là
dung phù trở về thành nữa.”
Lần đó không phải là bởi vì thật không tìm được đường, mà là có người
ở bên ngoài vẫn thúc giục, thúc đến cô tâm phù khí táo. . . . . .”Anh
không phải cũng không tìm được đường sao? Em đi lần thứ hai là biết
chỗ liền, làm hết mấy nhiệm vụ trong đó, boss cũng đánh luôn.”
“Sau em lại đi? sao không có gọi anh?”
Ách. . . . . . Lần thứ hai là đi với QWE. . . . . .
An Tư Đông có chút buồn bực. Gần đây cô nhớ tới ba chữ này hơi nhiều nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.