Nã Nhị Thập Nhất Tiên Giới

Chương 38: Hạ Cường 2




Y Sư trước khi gục xuống vẫn nắm chặt một nhành tử đẳng tím thẫm trong tay không chịu buông, miệng lầm bầm những âm thanh gì đó mà không ai hiểu được. Khách phòng từ một giường bệnh chuyển thành hai giường bệnh, nhưng một kẻ mới ngồi dậy một kẻ đã nằm xuống, sốt miên man. Hư Vô cấp tốc phái Thần Y tới khám xét. Sau một hồi chẩn mạch Thần Y trấn an Hư Vô:
"Tiểu thư đừng lo lắng quá, tiểu tử này dù bị đả thương nhưng có năng lực tự phục hồi rất tốt, dù bây giờ đang sốt hơi cao một chút, dùng thuốc ta sắc một vài ngày nữa là sẽ thuyên giảm. Giờ ta sẽ hồi phủ để chuẩn bị."
"Cảm phiền Thần Y." - Hư Vô kính cẩn đáp.
Thần Y gật đầu nhẹ rồi lùi vài bước, quay lưng bước đi.
Hư Vô ngoảnh đầu lại thấy Thanh Danh đã thức dậy từ khi nào, đang hỏi chuyện Khương Diệp và Phát Nghệ nhưng cũng chẳng thu lại được tin tức nào. Phỏng đoán ban đầu là Thượng Y đã đương đầu với một toán thổ phỉ trong núi nên bị tấn công. Nhưng giả thuyết này nghe cũng chẳng mấy lọt tai bởi võ công của Thượng Y dù không phải đệ nhất thiên hạ nhưng cũng đâu có tầm thường, ấy vậy mà bị đánh đến miên man như thế này. Ngoài ra, những vết cắt trên người cũng rất kỳ lạ, lớn nhỏ không đều, có vẻ như là từ nhiều loại vũ khí khác nhau.
Hư Vô rót một chén mạn trà mời Thanh Danh uống cho lại giọng rồi trấn an:
"Mọi người đừng quá lo lắng, Thần Y của phủ ta đã nói tính mạng của Y Sư không gặp nguy hiểm đâu. An dưỡng một vài hôm sẽ hạ sốt thôi."
"Hư Vô, người có cho người điều tra ra hành tung gì của hung thủ không?"
"Hiện tại chỉ mới biết bọn họ giao đấu với nhau ở Kim Tàng Lâm, tính toán ban đầu có có lẽ có tới năm bảy tên vì bước chân in lên cỏ rất dày đặc, hiện vẫn cho người truy đuổi theo dấu chân."
"Ha. Lại cái rừng chết dẫm đấy." - Khương Diệp khịt khịt mũi vài cái rồi cong môi lên cảm thán. Phát Nghệ mới lấy làm lạ bèn hỏi
"Ủa chỉ là một khu rừng mà sao thái độ của ngươi gay gắt vậy?"
"Chuyện cũng phải vài năm trước rồi. Nói lại ta vẫn còn cay. Cách đây rất lâu, một đám tiên môn thế gia ỷ đông rồi vu oan giá họa cho ta ở cánh rừng đó, bảo ta là kẻ ám hại Thanh Danh tông chủ. Thanh Danh người còn nhớ?"
Thanh Danh gật nhẹ đầu.
"Mà chuyện cũng đã lâu chưa bao giờ nói lại. Thanh Danh, khi ấy người có nhớ ra mặt hung thủ không?"
"Quả thực là sau ngần ấy năm ta vẫn chẳng thể nhớ ra. Chỉ là lâu lâu vết ác trớ trên người ta lại khá đau. Nhất là khi..." - Thanh Danh lấp lửng
"Khi?" - Hư Vô hỏi tiếp
"Gặp Cường Bích." - Giọng y bỗng lơi đi một nhịp. Thật ra điều này trước đây y cũng không mấy khi để ý, nhưng với tình cảnh hiện tại thì lại là một chuyện hoàn toàn khác.
"Ác trớ? Ác trớ của người có hình thù gì vậy?" - Khương Diệp nắm nhẹ tay, mặt hơi biến sắc
"Vì ở sau lưng ta nên ta cũng chưa bao giờ nhìn kỹ, mọi người nhìn thử xem." - Thanh Danh cởi bỏ tấm áo lụa, để lộ ra tấm lưng trần trắng nõn như một tấm da giấy mịn, những bó cơ rắn nổi lên tuy không hẳn là cuồn cuộn nhưng cũng mang một cảm giác rất thu hút. Tuy vậy tấm lưng bạch ngọc ấy lại bị in hình một vết ác trớ đỏ bầm tụ cả gân máu. Khương Diệp đưa tay lên, vận khí công, vết ác trớ trên tay nàng sáng đỏ cả lên. Cùng lúc ấy vết ác trớ trên lưng Thanh Danh cũng như bắt nhịp được mà chuyển sắc hồng rực. Cả hai bỗng lan ra, tự kéo thêm những đường nét uốn lượn sóng đôi giống như một bông hoa lửa. Nhưng vết ác trớ của Thanh Danh đã hoá thành những vệt nham thạch ăn sâu và da thịt y, rồi bốc lửa phầm phập.
Khương Diệp và Khương Diệp cảm giác được cơn đau nhức ập tới, lông mày xô xệch, trán lấm tấm mồ hôi. Khi cơn đau đạt tới cực điểm, Khương Diệp thu khí về, nhất thời không làm chủ được mà ngồi thụp xuống, thở dốc. Thanh Danh mặt mũi cũng tái xanh, xung quanh y không hiểu vì sao lại bao một màn sương mỏng mờ đục lảng bảng.
"Hư Vô, người nhìn xem, hình trên tay ta và của Thanh Danh tông chủ hình như có nét tương đồng..."
Thanh Danh nhìn vào tay Khương Diệp, giọng nói thất kinh:
"Lân ngự hoả sen đài. Bí thuật của Mạnh Thị."
Khương Diệp cười khẩy một cái:
"Cũng đâu cần phải bất nhờ đến thế."
—-
Hải Lâm phủ người người dập dìu váy áo đi ra đi vào. Những chùm cầu mẫu đơn đỏ thắm kết thừ ngọc ngà kim sa được treo đồng loạt từ cổng dưới chân núi kéo dài thẳng tắp một đường đến thượng phủ trên ngọn núi tít tắp trên cao. Bên trong những đoá cầu hoa ấy là thần hỏa chú của Mạnh Thị có thể thắp sáng vĩnh viễn. Ánh hoàng hôn tím rực lóng lánh trên nền biển xanh thẳm nhẹ nhàng điểm xuyết bởi những đốm sáng lung linh khiến Hải Lâm Phủ như một nét chấm phá diệu kì giữa thiên nhiên tráng lệ. Tuy vậy cái giá để duy trì loại pháp lực này cũng không hề rẻ, người thực hiện trú sẽ phải hi sinh một bộ phận bất kỳ trên cơ thể mình và ngồi liên tục ở một vị trí trung tâm. Kẻ hiện đang thực hiện nghi lễ là một vị tiểu Các chủ của Mạnh thị, tuổi đời có lẽ chỉ mới mười chín đôi mươi, không dám làm trái lời tông chủ tương lai nên đành cắn răng hi sinh mất một chiếc tai của mình mà ngồi như pho tượng ở đó. Kẻ ngoài nhìn vào chỉ nhìn thấy sự hoa lệ của đèn đăng mà nào biết tới sự ác nghiệt của nó.
Hôm nay Cường Bích mở một yến tiệc nhỏ để thiết đãi các vị chủ Tướng chủ Các của Lê Lý thị. Ngồi trên bậc cao nhất của điện là nguyên Tông Chủ Lê Thiệu Vu Sơn và phu nhân Lý Giang Tịch Y. Tông Chủ tuổi tuy đã cao nhưng sắc mặt vẫn rất hồng hào, đuôi mắt kéo dài sáng quắc như diều hâu uy sát. Trái ngược với Tông Chủ, phu nhân là một nét đẹp đằm thắm dịu dàng tựa một đóa lay ơn trong ban mai. Thật ra trước đây phu nhân mang họ Liên, tuy nhiên theo tục của Lê Lý, mọi con rể con dâu khi gà vào nhà sẽ phải đổi sang họ Lý bởi đây là mong ước của Lý Duyệt Lương, phu nhân của Lê Dực tiên đốc với mục đích bảo toàn cho gia tộc của bà. Về Tịch Y phu nhân mà nói, dù là trước mặt ai phu nhân cũng nở một nụ cười hiền thục, ấm áp tựa vầng thái thương chiếu vào tâm can kẻ đó. Chỉ tiếc rằng từ trước đến nay phu nhân chưa từng cười với Thanh Danh bao giờ. Nhị tiểu thư vốn không ưa huyên náo cho nên tiệc hôm nay không tham dự, điều này khiến cho bao nam nhân lắc đầu tiếc hùi hụi bởi lẽ nhan sắc của tiểu thư vẫn luôn được đồn thổi trong thiên hạ kỳ mỹ, nghiêng nước nghiêng thành. Nhưng chẳng hiểu sao, dù đã quá tuổi cập kê từ lâu, tiểu thư cũng chẳng chịu xuất giá. Cường Bích Tôn đặc biệt chuẩn bị một bàn tiệc xếp cạnh tông chủ, nhưng nếu nhìn từ chính tâm, thì kẻ ngồi giữa mới là hắn.
Chẳng hiểu hắn nghe ma xui quỷ khiến ở đâu mà hôm nay không vận hoả mao bào như thường lên, thay vào đó là áo bào lông vũ hồng hạc kết vằn vện hoạ tiết những đám lá đen thui dệt từ lông đại bàng. Giữa mùa hè mặc áo lông đã kệch cỡm, màu hồng nóng mắt toát ra từ bộ áo lông của hắn còn nhức nhối gấp bội. Nhưng tuyệt nhiên hắn vẫn nở một nụ cười sáng phát ra hào quang nhằm thể hiện sự hãnh diện về diện mạo của mình. Cứ gặp một vài kẻ hắn lại trưng nụ cười quỷ quyệt kì quái và hỏi họ liệu bộ lông hắn đang vận trên mình có đẹp đẽ hay không.
Đương nhiên, đáp lại hắn chỉ là những tiếng cười khan vô hồn, những ánh mắt cong cớn như đuôi trăng khuyết tháng bảy cô hồn, những lời khen có cánh mà lại sáo rỗng. Bất quá khi nghe những lời có cánh ấy hắn lại bật cười nắc nẻ sảng khoái. Đến mức chính Lạc Ba cũng thấy hơi rùng mình bởi sự cao hứng của hắn mà bỗng chợt lùi lại về sau vài bước...và rồi chạy biến đi đâu đấy.
Những kẻ ánh mắt trăng lưỡi liềm nằm ngang lần lượt rủ rê nhau tìm một góc để an toạ, các nhóm bè phái lũ lượt tìm thấy nhau rồi tụ lại như những khóm bồ công anh, trông thì đông đúc đấy, nhưng sớm thôi, một ngọn gió nhẹ lướt qua cũng đủ tan tác chim muông.
Cường Bích tôn oai dũng phất vệt áo hồng đen của hắn rồi chễm chệ ngồi xuống bàn, uống cạn một bình Hồ Đài Tửu, hắng giọng một vài cái, ý muốn mọi người chú ý về mình. Tuy nhiên độ chục cái hắng giọng đầu tiên chẳng kẻ nào có thể nghe thấy bởi ở dưới người người nhà nhà đều lo bàn chuyện của mình, hắn thì ở tít trên đài cao, đương nhiên là tiếng hắng giọng chỉ như gió thoảng mây bay. Tông Chủ hiểu ý hắn liền vẫy tay gọi tổng đốc lại gần rồi hất hàm sang phía Cường Bích đang tự ho hắng như một kẻ mắc bệnh lao. Tổng Đốc lấy ra một chiếc tù và bằng gỗ, chuôi đính sừng nai, cao nửa thước, rộng bằng một đứa trẻ con bốn năm tuổi. Ông hít một hơi thật sâu, tưởng chừng như chiếc bụng phải rộng ra thêm một vòng, được một lúc thì thổi thật mạnh vào chiếc tù và. Âm từ chiếc tù và phát ra không phải âm thanh thông thường như bất kẻ chiếc tù và nào khác mà nó là tiếng bão gầm, tiếng biển thét, tiếng núi rừng xào xạc hoà quyện làm một, quá đỗi thần kỳ. Ngay tức khắc chẳng còn kẻ nào ở phía dưới dám mở miệng ra trò chuyện, ngay tức khắc đồng loạt hướng mình về phía cao đài, cúi rạp mình xuống hô lớn:
"Thượng Thượng Hải Lâm, Quy Nhân Quy Thần."
Nhìn thấy muôn vàn vị chủ Các chủ Tường quỳ rạp xuống chân mình, bỗng từ đâu trong lòng Cường Bích lại dâng lên một cơn thống khoái khó tả, hắn bật cười lớn, ôm bụng, gập cả người vào run bật lên rồi ngồi bịch xuống ghế, tu một hơi hết sạch bình rượu trên bàn rồi lại đứng dậy. Tiếp sau đấy, trái ngược với những hành động kỳ lạ vừa rồi, hắn lại hành xử rất điềm tĩnh và bình thường. Đầu tiên hắn đặt đấm tay lên ngực phải, quay người về phía Tông Chủ và Phu Nhân, quỳ hai gối xuống, kính cẩn hành lễ, trong lễ nghi của Mạnh thị, đây là nghi lễ bày tỏ lòng kính trọng cao nhất, thường chỉ hành lễ như vậy với bậc phụ mẫu và Tông Chủ.
"Tông Chủ xưa nay hết mực dạy dỗ con như con ruột, phu nhân nuôi nấng con như người trong nhà, hai người đối với con mà nói chỉ có nghĩa nặng tình thân chứ không kém. Sắp tới tương lai bất luận có gian chông thế nào con cũng không phụ lòng tin yêu của hai người. Hôm nay con có chút quà mọn muốn gửi tới hai vị coi như mừng dịp Lê Lý ta hóa dữ thành lành, bảo hộ được an nguy cho dân chúng. Nhưng con xin phép đến khi hết tiệc sẽ dâng quà lên để bàn dân thiên hạ có thể chiêm ngưỡng."
Cường Bích nói lớn tựa như muốn tất thảy tẩm điện phải nghe thấy lời hắn nói rồi hắn nhìn vào mắt Vu Sơn Tông Chủ. Ông chỉ đáp lại bằng một cái gật đầu nhẹ rồi lảng tránh ánh mắt ấy đi, khuôn cắt không còn một giọt máu, hơi thở ông trở nên yếu ớt. Vu Sơn Tông Chủ nói muốn hồi phủ nghỉ ngơi do tuổi cao sức yếu không hợp nơi náo nhiệt. Ông vừa định đứng dậy Cường Bích đã nhấn mạnh ông xuống ghế, cong môi lên nói:
"Vu Sơn đại thúc, con biết thúc ngại nơi đông người nhưng thúc có thể nể mặt các vị ở đây mà nán lại đôi chút để dùng bữa ngày hôm nay không."
Chẳng cần nghe câu trả lời của Vu Sơn Tông Chủ thế nào hắn đã quay ngoắt đi, ném lại một sợi dây xích làm bằng hồng tinh linh thạch, một loại đá luyện từ oán vong của Mạnh thị, vào ghế của Vu Sơn Tông Chủ. Sợi xích nhanh chóng biến thành một dải bùa ấn trói chặt Tông Chủ lại, hằn lên da thịt của ông những vết đốt bỏng rực. Nếu là bình thường thì mấy loại bùa chú vặt vãnh này đối với Vu Sơn Tông Chủ mà nói chỉ là trò trẻ con, nhưng chẳng ai biết nay công lực của ông chỉ còn đủ để duy trì sự sống. Loại bùa này nếu càng dùng lực phản kháng thì sẽ càng mãnh liệt hút lấy sinh khí của nạn nhân, vậy nên Vu Sơn Tông Chủ chỉ còn cách ngồi im phăng phắc như một pho tượng đá.
Những kẻ ở phía dưới một phần đã hơi ngấm men say, một phần do khoảng khách xa mà cũng chẳng nhìn rõ ở trên đài cao đang xảy ra chuyện gì. Đàn tấu kèn thổi vui tươi rực rỡ, cảm giác như thanh âm bay lượn kéo theo những chùm màu rực rỡ. Nền nhạc cứ mỗi lúc một nhanh, tiếng cười nói cũng vồn vã hơn, cập dập hơn, giả tạo hơn, mệt mỏi hơn. Ai cũng ngả nghiêng trong cơn say của ánh sáng, mỹ thực và âm nhạc. Vạn vật ngả nghiêng theo những nhịp điệu lúc nhanh lúc chậm, lúc lên cao lúc xuống thấp.
Theo thời gian các vị chủ tướng chủ các đã hoàn toàn bị nhấn chìm trong cơn say, trong mắt họ chỉ còn là lung linh huyền ảo đèn đăng, những suy nghĩ bị giấu kín cũng dần dần được khai phá. Họ vỗ vai cười nói, gõ bát gõ đũa, bàn tán về tương lai của cái thành đô này. Kẻ thì không ngại ngùng khai ra mình đã vốn theo Mạnh thị từ lâu, tự nhận là thức thời hiểu thế. Kẻ thì chửi rủa Thanh Danh thấy hoạn nạn là mất tăm, chẳng được cái tích sự gì cho Lê Lý. Kẻ thì lại trầm ngâm, kẻ lại nhăn nó nặn ra một nụ cười chẳng ra ma chẳng ra quỷ, nụ cười kết hợp từ những rối ren trong lòng mà phần lớn là lo âu. Dù có thế nào đi nữa bọn họ cũng đều biết trong lòng thời thế đổi thay thì cái chức trên đầu họ đây cũng chỉ còn mỏng manh như một sợi chỉ thôi. Ai khôn khéo ắt an yên.
Cường Bích cười khề khà, ôm trong lòng một vũ nữ quần áo xô xệch ánh mắt đong đưa gọi mời, xung quanh hắn là vài ba vũ nữ khác cũng ra sức sủng nịnh hầu hạ. Hắn không tiếc tay ném ra vàng bạc châu báu đưa ra nhiều yêu cầu kỳ quái khác nhau cho toán nữ nhân này. Ban đầu chỉ là những việc nhỏ như rót rượu, đút thức ăn cho hắn, về sau có thêm vài ba cái chạm sờ soạng. Những vũ nữ này gì thì gì cũng là sắc nước hương trời, đều thuộc đoàn vũ sư danh vọng nhất nhì Nã giới chứ không phải hạng gái lầu xanh. Nhưng thứ rượu mà hắn ban cho họ uống khiến đầu óc tê liệt mụ mị, dần dần đều quỳ rạp dưới chân hắn.
Cường Bích Tôn cứ lần lượt ra lệnh, các vũ nữ cứ lần lượt dăm dắp nghe theo sau những tiếng cười hả dạ của hắn.
"Quỳ xuống đây."
"Bò lại đây cho ta."
"Sủa đi."
"Đúng rồi. Sủa to hơn nữa."
"Mau nhặt cái xương kia về đây cho ta. Nhớ là phải bằng miệng."
"Cô. Mau cắn sư tỷ của cô đi...đúng rồi...vào cổ họng."
"Còn cô, tự ngồi đó mà giật tóc ra đến trụi lốc đầu đi rồi nhai hết đống tóc đó cho ta."
Rồi dần dần họ lao vào nhau như một đám kền kền tự hủy diệt chính bầy đàn của mình. Ánh mắt họ trắng dã chẳng còn chút linh thức. Kẻ thì nhồm nhoàm những cọng tóc còn nguyên mảnh da đầu vẫn còn đỏ hỏn rơi xuống thảm xanh ngọc, kẻ thì lăn qua lăn lại như một con cún con liếm giày của chủ nhân. Kẻ thì mút mát đến từng thớ thịt cuối cùng cùng cọng xương hàm của một nữ nhân ánh mắt lờ đờ, nụ cười méo mó, cánh tay đã không còn liền trên cơ thể, nhưng có vẻ như nàng ta cũng chẳng còn thể nhận thức được điều ấy nữa. Tiếng nhai nhóp nhép, tem tép cứ đều tăm tắm nghe thật ngon lành.
Cường Bích Tôn nhìn từng vũ nữ bắt đầu thực hiện những hành động vô nhân tính mà vỗ đùi cười lên thích thú. Hắn đứng dậy tiến tới chỗ những vũ nữ, nhìn vào cô gái nay chỉ còn vẹn nguyên một nửa da thịt, xiêm y tả tơi, bế xốc lên rồi ném vào nơi hắn ngồi. Hắn lao vào nàng ta như muốn ăn tươi nuốt sống.
Những kẻ ở dưới thấp vẫn chẳng biết trên kia đang xảy ra chuyện gì bởi một tấm rèm đã được hạ xuống che đi những thứ xấu xa ở trên cao.
"Lạc Ba, đến lúc nâng tầm buổi yến tiệc này lên rồi. A Tinh đã dậy chưa?"
"Thiếu chủ mới tỉnh dậy, đang chuẩn bị y phục ở phía sau. Một lát nữa sẽ ra ngay." - Lạc Ba tiến đến cạnh vũ nữ đang nhai nhồm nhoàm thịt sống, bẻ cổ nàng ta ngoặt ra phía sau, chăm chú ngắm nghía rồi nói - " y da, vũ nữ này có nước da thật, tiếc là ta không lột ra mà đắp vào mặt mình được. Cường Bích mau cho ta thêm ngân lượng để ta mua đồ dưỡng nhan đi."
"Hừm. Không phải mới thưởng cho nhà ngươi cả trăm lạng vàng ngày hôm qua để ngươi mua xiêm y còn gì?"
Lạc Ba mở chiếc quạt phiến làm từ đá hồng lựu, chuôi quạt khảm bằng Kim Trường Thủy, kim loại cứng nhất nhì trong Nã Giới, hắn uyển chuyển phật nhẹ nhàng vài ba cái, không gian tỏa ra một mùi hương mị hoặc như nụ cười hắn vẫn hay nở trên môi.
"Trời ạ vài ba xu lẻ ấy có nhằm nhò gì so với số châu báu ngài lấy từ cái phủ này đi chứ." - Rồi hắn cười khẩy một cái.
"Thích làm gì thì làm. Ta không quản, miễn sao việc ta giao cho ngươi phải hoàn thành đúng hạn là được." - Cường Bích hít hà vũ nữ ở trên tay, liếʍ ɭáρ những phần thịt tươi máu tanh trên phần ngực tả tơi vết cắn của nàng.
"Hừ. Ta nào có làm ngài thất vọng bao giờ đâu?" - Lạc Ba dẩu cái mỏ lên mắt liếc qua một bên tỏ vẻ hờn dỗi.
"Thái độ bát nháo của ngươi ta còn lạ gì. Thôi, gọi A Tinh lên đây. Ta muốn xong tiệc sớm còn nghỉ ngơi. Ngày mai ta có nhiều việc cần lo."
Cường Bích vừa dứt lời, một thiếu niên áo đen từ sảnh phía sau bước ra. So với lần đi cùng Lạc Ba trở về Gia Định, cậu ta đã trở nên trưởng thành, đạo mạo hơn bội phần, cũng trầm ổn hơn nhiều, duy chỉ có vóc dáng là không thay đổi mấy, có lẽ chỉ nhỉnh lên được một vài phân. Cậu bước tới đâu, màu sắc ở nơi ấy sẽ bị hút cạn đi, chỉ để lại một màu xám ngoét u sầu tựa một nắm tro tàn phất phơ trên một tảng đá đã nghìn năm tuổi chẳng ai nhớ tên.
"A Tinh, đã đói bụng chưa? Muốn ăn tối chưa nào?" - Cường Bích nhấp môi vào chén rượu ngọc, hơi chao đảo hỏi xa hỏi gần
Thiếu niên chỉ cười nhẹ rồi gật đầu, tay xoay xoay chiếc bút thư pháp với tốc độ chóng mặt. Chiếc bút này có hai đầu kết từ làm từ lông bạch phụng và hắc dã lang, thân khảm từ ngọc thạch anh tóc tiên, dài ba tấc tay, chạy dọc thân bút là một cặp rắn đầu sừng một mắt.
Cậu đánh mắt từ trên cao nhìn xuống, tròng mắt hóa từ đen láy sâu hoắm tựa một vực thẳm ngun ngút sang màu đỏ u muội của du͙ƈ vọиɠ, cơ mặt xô vào với nhau nặn ra một nụ cười quỷ dị chẳng ra người chẳng ra ma. Cậu giảm tốc độ xoay của chiếc bút trên tay. Rồi bắt đầu vẽ lên không khí những đường nét chẳng ai có thể hiểu được
Nét thứ nhất
Đèn đăng trong toàn điện chuyển thành sắc đỏ của trăng máu.
Nét thứ hai
Những đốm lửa đỏ bốc lên ngùn ngụt rồi tụ lại thành một quả cầu sáng ảo ảo
Nét thứ ba
Quả cầu ấy phình to với tốc độ chóng mặt rồi nuốt lấy cả Hải Lâm phủ
Từ dưới Quy Lâm thành ngước nhìn lên, người ta chỉ thấy một viên trứng cá hồi khổng lồ phát quang trong màn đêm u tịch, ngọn núi dựng thành dựng lũy bên trong ẩn hiện lờ mờ giống như một màn sương khói siêu thực.
Nhưng đấy chỉ là nếu người ta nhìn thấy mà thôi. Người trần mắt thịt sẽ chỉ nhìn thấy Hải Lâm phủ sắc màu đèn đăng, nhạc vui sáo hội, tiếng người cười nói ca hát vui hoan.
Trước mặt A Tinh giờ đây là một bức bích họa lơ lửng trên không, tái hiện cảnh đại điện sáng bừng tươi vui, ai nấy cũng nét mặt rạng rỡ khom lưng chúc mừng Cường Bích ở trên đài cao.
Cậu chấm nét nét cuối cùng tại nụ cười của Cường Bích. Cũng là lúc hắn nở nụ cười mãn nguyện ấy trên môi, người ở ngoài hay trong tranh đều giống nhau như tạc tượng, không lệch một li.
Duy chỉ có khung cảnh còn lại là khác xa.
Ở dưới đài kia nào có dân chúng, nào có Chủ Các, Chủ Tướng vui vẻ cười nói, những nam thanh nữ tú đĩnh đạc dập dờn.
Chỉ còn thấy những sinh vật lõα ɭồ đang chìm trong cơn hoan lạc cào xé nhau, tự ăn tươi nuốt sống lấy nhau. Họ đang chìm trong những ảo mộng du͙ƈ vọиɠ sâu xa thầm kín nhất nhưng được nhân lên gấp vạn lần, lấn chiếm tâm trí, nhận thức và những phần nhân tính cuối cùng còn sót lại bên trong mỗi con người.
Cường Bích ghé sang phía Vu Sơn Tông chủ và phu nhân vẫn còn giữ được tỉnh táo, lễ phép nói:
"Con đặc biệt dành tặng món quà này cho hai người. Mong cả hai hãy tận hưởng nó." - Rồi hắn cười phá lên một cách thích thú.
Vu Sơn tông chủ muốn nhắm chặt đôi mắt nhưng lại bị Cường Bích sai người banh to ra ép ông phải chứng kiến bằng hết những ô uế này. Phu nhân không thể chịu được đả kích này, bà ngay lập tức đập chiếc bát sứ trên tay ra, đâm thẳng vào cổ họng, tự kết liễu đời mình.
Vu Sơn tông chủ vận chút khí công còn sót lại của mình, tự mình đả thương lục phủ ngũ tạng để cho bản thân ra đi dần dần trong đau đớn. Khi trút hơi thở cuối cùng, ông mấp máy hai tiếng:"Thanh Danh...", đôi mắt ứa máu chảy thành hai dòng thẳng tắp.
Cường Bích nhếch mép cưới, đứng dậy, phẩy áo quay đi. Không quên dặn dò A Tinh:
"Cứ thỏa thích đi." - rồi hắn đi xuống, theo sau là Lạc Ba.
Tất cả dần dần biến thành những chiếc xác khô, linh khí đều bay về cây bút trên tay A Tinh. Khi mọi chuyện xong xuôi, y liếm cây bút một cách ngon lành rồi cũng rời đi.
Ngày hôm nay có lẽ Hải Lâm phủ đã chết rồi.
---
Thanh Danh giật mình tỉnh giấc giữa đêm khuya bởi chiếc gương trên tủ đầu giường chẳng rõ nguyên do đã vỡ làm đôi nằm sõng soài trên mặt đất. Y cảm như có ai đó vừa mới cào cấu lồng ngực y, cố đánh thức y dậy. Nhưng có lẽ đó chỉ là mộng mị hư ảo mà thôi. Bất chợt y nhớ đến nhị tỷ, trong lòng dấy lên những lo âu khó giải thích, rồi y rùng mình một cái, cái ớn lạnh này chưa một lần trong đời y cảm thấy, nó giống như hàng trăm nghìn chiếc kim băng đâm vào trái tim y vậy. Y mới định thần một
chút thì đã nghe thấy ngoài cửa là tiếng người nói xì xào.
"Hư Vô, giờ phải báo cho Thanh Danh tông chủ ngay lập tức" - Tiếng Khương Diệp sốt sắng và pha chút sợ sệt.
"Chuyện đã đến nước này...có muốn thúc giục cũng chẳng thể giải quyết được gì. Cứ để huynh ấy ngủ thêm một đêm yên bình nữa đi."
----
Y nhân áo đen thở hổn hển, hắn vẫn còn chưa hoàn hồn bởi những việc hắn vừa nhìn thấy. Thụy Khuê sao lại xa đến vậy, người ngược thủy hành châu như hắn đi xa vốn vẫn là điều bình thường, hắn chưa từng khao khát về đến nhà như lúc này. Hắn cũng chưa từng nếm mùi sợ hãi, nhưng bây giờ chân tay hắn run rẩy đến mức còn không thể thi triển được khinh công đơn giản nhất. Vó ngựa nhọc nhằn chạy trên những triền cỏ xanh mướt của thảo nguyên ngoại biên Kim Tàng Lâm trải giọt mồ hôi người hồi hương.
"Hư Vô...người không biết chuyện gì đang xảy đên đâu. Sắp muộn rồi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.