Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 709: Thế Cục Nghiêm Trọng 2





Không bao lâu đụng phải Dương Mỹ Cát đang buồn bực đứng ở cửa phòng bếp, Dương Mỹ Cát to lớn đứng chen trong cầu thang, làm cho không gian cũng trở nên nhỏ hẹp.
- Ngươi ở đây làm gì?
Bộ Phương nghi ngờ nhìn Dương Mỹ Cát.
- Ta muốn tiến vào phòng bếp, nhưng cục sắt này không để cho ta vào! Ta muốn làm cơm trứng chiên ăn cũng không được.
Dương Mỹ Cát thật sự rất buồn bực, quán ăn này dù gì cũng là nàng qua tay cho Bộ Phương, nhưng không ngờ cuối cùng ngay cả phòng bếp nàng cũng không vào được.
Trọng địa nhà bếp, dĩ nhiên không thể tùy tiện cho người ta đi vào.
Bộ Phương liếc mắt nhìn Dương Mỹ Cát, hắn vẫn nhớ rõ ngày trước Dương Mỹ Cát đã nấu ra cơm trứng chiên hoàn toàn không có mùi vị.
Tay nghề nấu ăn của nữ nhân này giống như nhà đầu Tiểu Nghệ, làm sao có thể để cho nàng tùy tiện đi vào phòng bếp?
- Được rồi, vào trong quán chờ đi, muốn ăn cái gì, gọi là được.
Bộ Phương nói.

Nói xong, hắn tiến vào trong phòng bếp.
Dương Mỹ Cát nhìn theo bóng lưng Bộ Phương tiến vào phòng bếp, trong lòng càng thêm buồn bực.
Tròng mắt màu tím của Tiểu Bạch lóe lên, nhìn nàng, làm cho nàng có chút sợ hãi.
Cảm thấy có chút nhàm chán Dương Mỹ Cát nhất thời xoay người rời đi, đi vào trong quán ăn, nàng tính toán mở cửa quán ăn, bắt đầu buôn bán.
Nhưng, khi nàng mới vừa mở cửa!
Đối mặt với nàng là những đôi mắt màu đỏ như máu, sát khí đáng sợ khiến cả người Dương Mỹ Cát cũng run lên.
Chuyện gì vậy? !
Dương Mỹ Cát ngây người, không biết xảy ra chuyện gì.
Ở cửa quán ăn tại sao lại xuất hiện nhiều người như vậy, hơn nữa bộ dạng của đám người kia đều là hung thần ác sát, dọa người, thật sự đáng sợ.
Bộ Phương cũng nghe thấy tiếng động rầm rĩ, vội vàng từ phòng bếp đi ra, cau mày nhìn đám người kia.
Làm sao hiện giờ lại có nhiều người tới vây bắt hắn như vậy.
Chẳng lẽ hôm qua lột sạch quần áo còn chưa đủ kinh sợ đám người kia sao?
Bộ Phương đứng ở cửa quán ăn, nhóm người nhìn chằm chằm Bộ Phương, đồng loạt gầm lên rống giận.
Trong không khí tràn ngập sự khủng hoảng và tuyệt vọng, điều này làm cho Bộ Phương càng thêm nghi ngờ.
- Cút ra khỏi Thiên Lam Thành!
- Giao nộp thủ phạm ra đây! Chính hắn là kẻ đã khiến Thiên Đan Thành và Thiên Diệu Thành bị tiêu diệt!
- Giao hắn ra Thiên Lam Thành chúng ta mới có thể giữ được!
!
Nhóm người kích động, so với hôm qua, lửa giận của đám người hiện giờ càng thêm nồng đậm!
Tiểu U và Tiểu Bạch không biết từ khi nào đã xuất hiện phía sau Bộ Phương.

Tròng mắt màu tím của Tiểu Bạch lóe lên.
Tiểu U nhìn đám người kia, trên khuôn mặt xinh đẹp tựa hồ hiện ra vẻ hưng phấn.
Chẳng lẽ nữ nhân này cảm thấy hưng phấn vì có thể lột sạch quần áo của bọn họ sao?
Bộ Phương cũng không nói nên lời trước vẻ mặt của Tiểu U!
Hơn nữa! chuyện lột sạch quần áo rõ ràng là công việc của Tiểu Bạch.
Đoàn người đông nghịt.
Nam Cung Vô Khuyết và Minh Vương từ trong đám người đi ra, cũng có chút kinh ngạc nhìn màn này, bọn họ đi tới bên cạnh Bộ Phương.
Nam Cung Vô Khuyết nghiêng đầu:
- Lão Bộ, ngươi có phải lại làm chuyện gì gây phẫn nộ không? Đám người kia tại sao lại tới tìm ngươi gây phiền toái?
Bộ Phương liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói:
- Ngươi đoán xem.
Ngươi đoán ta đoán không ra! Nam Cung Vô Khuyết liếc mắt, cũng biết Bộ Phương muốn hỏi vấn đề này.
Minh Vương nghiêng đầu dựa vào khung cửa bên cạnh, lắc lắc mái tóc màu đen của mình.
- Hôm qua bản vương còn lột quần áo chưa đã ghiền, đám người kia lại tự đưa mình tới cửa, xem ra Minh Vương lột sạch quần áo của bổn vương lại tái hiện giang hồ rồi.

Hắn vừa dứt lời.
Trong đám người lại vang dội náo động.
Đám người tách ra, mấy đạo nhân ảnh từ phía sau chậm rãi đi tới.
Nhìn thấy mấy đạo nhân ảnh này, Bộ Phương thoáng sững sờ.
Bởi vì! mấy người này Bộ Phương cũng có chút quen thuộc.
Ngoài lão đầu cầm đầu mặc áo choàng, Giang Linh tóc trắng và ma nữ An Sênh ngực lớn phía sau cũng là người quen.
Hai người này rõ ràng cho thấy lão giả kia cầm đầu!
Đã xảy ra chuyện gì?
 
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.