Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 616: Thanh Cay… Là Vô Địch! 1





 
Phật Nhảy Tường phối thanh cay?
 
Đây là cái quái gì?
 
Mọi người nghe thấy lời nói của Huyền Minh đại sư, đều sững sờ tại chỗ.
Trên mặt mỗi người bọn họ đều hiện lên vẻ khó hiểu.
 
Phật Nhảy Tường không ít người đều biết, đó là món ăn chiêu bài trong quán ăn của Bộ lão bản.
Giá cả còn sang quý hơn đan dược bình thường.
Nhưng thanh cay kia là cái quái gì?
 
Còn phối với Phật Nhảy Tường? Vì sao cảm thấy có vẻ rất ghê gớm?
 
Đám người Nam Cung Vô Khuyết dưới lôi đài trừng lớn mắt, thần tình ngây ngốc.
Thanh cay… đó là cái gì vậy? Món ăn mới của Bộ lão bản?
 
Bộ lão bản vậy mà trong trận đấu nghiên cứu ra món ăn mới?
 
Huyền Minh đại sư vừa nói xong, toàn trường đều an tĩnh hồi lâu.
Không khí kia có vài phần cổ quái, mỗi người đều do dự nhìn lên lôi đài.
 
Năm trăm người xem bình phẩm cũng cau mày nhìn món ăn trước mặt bọn họ.

Một chén canh Phật Nhảy Tường đậm đà, một thanh cay…
 
Trong điểm là… một món ăn này con mẹ nó còn phân năm người một phần?
 
Ở đây có người cười lạnh tại chỗ, phất tay áo, tỏ vẻ bọn họ căn bản sẽ không ăn.
 
- Chỉ một phần như vậy, còn phải chia ra ăn, ngươi đây là đến diễn hài đi?
 
Có khán giả nhìn Bộ Phương, hỏi một câu như vậy.
 
Những người khác cũng phụ họa gật đầu.
 
Nhưng Bộ Phương cũng không quá để ý bọn họ, chỉ liếc mắt nhìn bọn họ một cái, cũng lười mở miệng.
 
Bộ Phương không mở miệng, Huyền Minh đại sư cũng mở miệng:
 
- Các ngươi làm bình phẩm, cần phải ăn, nếu không các ngươi làm sao cho điểm? Tìm các ngươi đến là vì công bằng của trận đấu, các ngươi chẳng lẽ còn muốn phá hư công bằng?
 
Huyền Minh đại sư mở miệng, những khán giả này tự nhiên cũng sẽ không phản bác gì, đều là trầm mặc không lên tiếng.
 
Giang Linh cười nhạo không thôi, cảnh tượng này nàng càng nhìn càng muốn cười.
 
Đầu bếp hắc mã gì, quả thực chỉ là một truyện cười.
 
- Một chén canh, một thanh cay… đây là tác phẩm chung kết của ngươi? Đây là món ăn ngươi dùng để đả bại ta?
 
Con ngươi Giang Linh sáng lên, nhìn Bộ Phương, nói.
 
- Ngươi cho rằng đan dược của ta cũng là đối thủ rác rưởi lúc trước của ngươi luyện chế sao? Ngươi lại dùng loại món ăn trông không thể bán được, cũng không có tính chất đặc biệt gì để so đấu? Vốn đối với ngươi có chút cảnh giác, hiện tại xem ra, đầu bếp này cũng chỉ là hư danh.
 
Giang Linh nói lạnh lùng, nàng càng nói, người xem xung quanh càng trầm mặc.
 
Bộ lão bản thật là quá đáng mà.
 
Dù sao cũng đã là tổng chung kết, cho dù không thể tạo ra món ăn kinh diễm như trong trận đấu vòng bán kết, thì ít nhất cũng phải làm ra món ăn khiến người ta cảm thấy mới mẻ chứ? Dùng một chén canh và một thanh cay… cái này sao thắng được?
 
Tuy canh là canh của Phật Nhảy Tường, nhưng trọng điểm của Phật Nhảy Tường vẫn là nguyên liệu nấu ăn.
Nguyên liệu nấu ăn tỏa hương bốn phía mới là tinh túy của Phật Nhảy Tường! Người nếm qua Phật Nhảy Tường đều biết, bọn họ ăn Phật Nhảy Tường, canh cũng rất trọng yếu, nhưng trọng yếu hơn vẫn là nguyên liệu món ăn bên trong.
Thịt linh thú này, linh dược này… Ngươi chỉ dùng canh rồi phối với một thanh cay không biết khẩu vị thế nào, đây không phải định thua hay sao.
 
Đối mặt với ánh mắt không tín nhiệm của toàn trường, Bộ Phương vẫn lạnh nhạt.
 
Thanh cay Phong Cuồng, đó là món ăn của hệ thống, món ăn tính công năng như Bạo Nổ Ramen, món ăn có thể tạo trận pháp mỹ thực.
 
Còn hơn Bạo Nổ Ramen, vị càng tuyệt, uy năng càng thuận tiện.
 
Tuy Bộ Phương chỉ đến tham gia trận đấu thử, nhưng hắn sử dụng thanh cay, cũng tuyệt đối có tin tưởng cực lớn với thanh cay.
 
Uy lực của thanh cay… căn bản không phải người thường có thể tưởng tượng được.
 
Có lẽ trước lúc ăn, ngươi hờ hững với nó, nhưng sau khi nếm thử, loại mùi vị và hương vị độc đáo này sẽ quanh quẩn trong đầu ngươi, khiến ngươi vĩnh viễn khó quên được.
 
Sau khi ngửi mùi hương cay ngọt của thanh cay, sẽ cảm giác như hòa tan trong khoang miệng, ăn không ngừng được.
 
Đây chỉ là thanh cay bình thường.
Bộ Phương không biết uy lực của thanh cay Phong Cuồng đáng sợ bao nhiêu, nhưng có thể khẳng định, xuất phẩm của hệ thống, tất nhiên là tinh phẩm!
 
Cho nên…
 
Bộ Phương chỉ có tâm tính đồng tình với những người khinh thường.
Những người này căn bản không biết bọn họ sắp phải đối mặt với cái gì.
 
- Tốt lắm, đừng nói nhiều nữa, bắt đầu đánh giá.
 
Huyền Minh đại sư hít sâu một hơi, ngừng nghị luận của mọi người, cũng ngừng khiêu khích châm chọc của Giang Linh với Bộ Phương.
 
Giang Linh thật tự tin, nàng cảm thấy quán quân lần này đã là vật trong tay nàng.
Một đầu bếp, căn bản không có uy hiếp gì, huống chi món ăn dự thi này, căn bản không có khả năng thắng được đan dược của nàng.
Vốn còn muốn đầu bếp kia tự mình nhận thua.
Nếu đối phương muốn chuốc lấy nhục nhã, vậy để hắn tự chịu đi…
 
Năm vị luyện đan đại sư đều liếc mắt nhìn nhau, trong mắt bọn họ cũng không có khinh thường trong tưởng tượng, ngược lại đều là vẻ mặt ngưng trọng.
Bọn họ rất rõ ràng trù nghệ của Bộ Phương đáng sợ bao nhiêu.
Nếu đã là trận chung kết, cho dù tâm lớn thế nào, cũng sẽ không lấy ra món ăn rác rưởi đến làm trò đùa.
 
- Cố Hạc đại sư… mời.
 

Huyền Minh đại sư nhìn thoáng qua Cố Hạc vẻ mặt đầy ý cười, cười nói.
 
Cố Hạc nhíu mi, gật đầu, hắn dùng đũa, định gắp lên thanh cay, nhưng còn chưa gắp đã bị Bộ Phương cắt ngang.
 
- Thanh cay này, mong lấy tay cầm ăn.
 
Bộ Phương nghiêm túc nói.
 
Tất cả mọi người đều sửng sốt, lại dùng tay cầm món ăn ăn sao?
 
Được… cầm ăn thì cầm ăn.
 
Cố Hạc đại sư liếc mắt nhìn Bộ Phương thật sâu, xoạch một tiếng, ném đi đôi đũa, hai ngón tay kẹp lấy thanh cay.
 
Một hương vị cay ngọt độc đáo truyền đến, màu thanh cay kia đỏ tươi, trên đó phủ tương ớt màu đỏ, tiên diễm vô cùng.
 
Thứ này thật có thể ăn sao?
 
Trong lòng Cố Hạc đại sư bỗng nhiên hơi không yên, vẫn luôn cảm thấy vật này có độc… không hề giống đồ ăn ngon gì.
 
- Yên tâm, ăn đi.
 
Bộ Phương nói.
 
Cố Hạc đại sư cạy ra hạt tiêu, cuối cùng mở miệng, cắn mạnh một ngụm thanh cay.
 
 
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.