Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 571: Mao Thạch Cắn Đan Dược 2





 
Lão bộc lo lắng, vội vàng nói.
 
Tu La Thánh Nữ khẽ nhíu mày, ngón tay thon dài xẹt qua cái cằm trắng nõn của mình, trầm tư, cũng không trả lời lão bộc.
 
Tất cả khán giả tựa hồ đều phát hiện ra chỗ bất đồng, kinh ngạc nhìn về phía Mao Thạch trong võ đài.
 
- Đã xảy ra chuyện gì vậy?
 
- Không biết...!Hình như Mao Thạch xảy ra chuyện rồi?
 
- Các ngươi nhìn xem, vẻ mặt của mấy vị luyện đan đại sư...!có vẻ rất tức giận!
 
...
 
Khán giả xôn xao nghị luận, các Luyện Đan Sư vốn tính toán rời đi lại một lần nữa ngồi lại vị trí, hứng thú, bởi vì...!tựa hồ lại có trò hay để xem.
 
Cả người Mao Thạch cũng run rẩy, hắn hoảng sợ, trong lòng hắn như có trăm ngàn con ngựa băng qua, bởi vì hắn chột dạ.
 
Huyết Hoả Tu La Đan, hắn không dám nói ra loại đan dược tà ác này, một khi nói ra, thanh danh cả đời của Mao Thạch hắn sẽ hoàn toàn bị phá hủy.
 
Ở Đan Phủ, hắn sẽ biến thành đối tượng phỉ nhổ của tất cả mọi người.
 
Đặc biệt giờ phút này hình ảnh còn được thông qua trận pháp truyền tin đưa đến khắp Đan Phủ, điều này càng làm cho Mao Thạch cảm thấy run sợ.
 
Tuyệt đối không thể bại lộ!

 
Đánh chết cũng không thể nói!
 
- Cố...!Cố Hạc đại sư nói cái gì! Ta chỉ ăn một viên Tăng Khí Đan, ngươi cũng biết...!lúc trước tạc lò rồi một lần, chân khí không đủ dùng, cho nên muốn dùng Tăng Khí đan gia tăng một chút chân khí.
 
Sắc mặt Mao Thạch khó coi hồi đáp.
 
Nơi xa, Bộ Phương cũng nghi ngờ đứng lại, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không.
 
- Tăng Khí Đan màu đỏ sao? Lão hủ mặc dù lớn tuổi...!Nhưng vẫn chưa hoa mắt, Mao Thạch à...!Ngươi là đệ tử của lão Diệu, lão hủ cũng sẽ không làm gì ngươi, ngươi cứ nói thật đi, Diệu Thủ Hồi Xuân đại điển không cấm ăn đan dược.
 
Cố Hạc đại sư nheo mắt cười nói.
 
Nhưng nụ cười này cũng khiến trái tim Mao Thạch cảm thấy băng giá.
 
Diệu Quang đại sư cũng cau mày, hắn cũng phát hiện sự tình kỳ hoặc, nhất thời mặt lạnh nhìn Mao Thạch.
 
- Đại sư...!Ta thật sự chỉ ăn một viên Tăng Khí Đan! Ta...
 
Tâm thần Mao Thạch có chút hỗn loạn, ánh mắt lóe lên, khí huyết phập phồng.
 
- Càn rỡ! !
 
Ầm!
 
Một tiếng quát lên, đột nhiên trên võ đài nổ tung, tất cả mọi người đều bị sợ hết hồn.
 
Chỉ thấy gương mặt Diệu Quang đại sư âm trầm đến tối đen, chắp tay sau lưng, lạnh lùng nhìn Mao Thạch.
 
- Ngươi là đệ tử của ta, ở trong trận đấu cắn thuốc vốn đã đủ mất thể diện rồi, bây giờ hỏi ngươi là thuốc gì, ngươi lại ấp úng! Ngươi rốt cuộc có ý gì? ! Dám làm không dám chịu? Ngươi còn xứng đáng làm đệ tử của Diệu Quang ta sao?!
 
Tâm thần Mao Thạch chấn động, cả người lảo đảo lùi về sau mấy bước, trực tiếp phun ra một ngụm tiên huyết, trong lỗ mũi cũng thẩm thấu ra máu tươi.
 
Các vị đại sư nheo mắt, quả nhiên có vấn đề.
 
Thân thể Mao Thạch lại thiếu hụt nhiều như vậy!
 
Đây tuyệt đối không phải hậu quả do một viên Tăng Khí Đan có thể tạo thành!
 
Huyền Minh đại sư hừ lạnh một tiếng, mấy người bọn họ làm Thẩm Phán viên, dĩ nhiên không thể cho phép hành động không tuân theo quy định như vậy xuất hiện.
 
Một bước bước ra, giống như vượt qua không gian, Huyền Minh đại sư trực tiếp xuất hiện trước người Mao Thạch, một tay đặt trên cổ Mao Thạch.
 
Chân khí bắt đầu khởi động, thẩm thấu vào trong cơ thể Mao Thạch.
 
Cả người Mao Thạch run lên, xụi lơ ở trên mặt đất.
 
- Quả thực hồ đồ! Đây là đan dược gì chứ...!Đường đường là thân thể Nhị Văn Luyện Đan Sư lại thiếu hụt như vậy! Ngươi đang tìm đường chết sao!
 
Huyền Minh đại sư dò xét thân thể Mao Thạch, quả thực kinh hãi đến khó tin, sắc mặt khó coi quát lên.
 
Diệu Quang đại sư biến sắc, cũng đi lên trước dò xét.
 
- Nghiệt đồ! Ngươi rốt cuộc đã nuốt đan dược gì? Mau khai ra !
 
Biến cố này nằm ngoài dự liệu của mọi người, vẻ mặt người nào cũng sững sờ.
 
Bộ Phương cũng có chút ngây người.
 
Mao Thạch cắn thuốc? Hơn nữa nhìn bộ dáng tựa hồ còn không phải loại thuốc gì tốt...
 
Vào giờ khắc này, tiêu điểm chú ý của cả Đan Phủ tựa hồ đều rơi vào người Mao Thạch.
 
Cắn thuốc...!Đây vốn là một chủ đề rất nghiêm túc, hơn nữa hiện tại người sáng suốt đều có thể nhìn ra tình trạng thân thể của Mao Thạch tựa hồ có vấn đề, chuyện này nhất định có liên quan đến viên thuốc đó.
 
Mao Thạch...!tìm đường chết sao!
 
Rốt cuộc là hắn đã cắn đan dược gì!
 
- Mao Thạch! Mau nói thật, ngươi rốt cuộc đã ăn đan dược gì...!Ngươi có biết căn cơ của ngươi đã nửa phế, độc đan đang tàn hại ngươi, ngươi không nói rõ ràng, cho dù là vi sư cũng không thể nào cứu được ngươi!
 
Diệu Quang đại sư thật sự nổi giận, cũng có chút nóng nảy.
 
Mao Thạch giờ khắc này mới có chút sợ hãi...!Làm sao có thể? Huyết Hoả Tu Lan Đan lấy tu vi của hắn nên có thể chống chọi! Nhiều lắm là suy yếu một hai tháng!
 
Chẳng lẽ...!Mao Thạch tựa hồ nghĩ tới điều gì, con ngươi trợn to, thất thanh lẩm bẩm
 
- Chẳng lẽ đan dược kia không phải là Huyết Hoả Tu La Đan? Nhưng chuyện này cũng không thể...

 
- Huyết Hoả Tu La đan? Người của Tu La cổ thành? Ngươi lại dám dùng đan dược của Tu La cổ thành để bồi dưỡng! Ngươi...!tên nghiệt đồ này! !
 
Diệu Quang đại sư tức mức râu mép cũng muốn bay lên.
 
Loại đan dược thấp kém đó mà tên đồ đệ đầu óc ngu muội của hắn cũng dám dùng?
 
Bộ Phương xoa đầu Bát Trân Kê, có chút sững sờ.
 
Mao Thạch hình như thật sự đã sử dụng loại đan dược khó lường.
 
Bỗng nhiên, trong khán phòng vang lên tiếng xôn xao, một bóng người lưng còng đột nhiên từ trong khán phòng lăng không bay ra.
 
Trong nháy mắt, thân ảnh lưng còng đã xuất hiện trên võ đài, lơ lửng trên đỉnh đầu Bộ Phương.
 
Tất cả mọi người đều không khỏi kinh hãi, lại có đại sự sắp xảy ra?
 
Lão giả lưng còng lơ lửng trong hư không, ánh mắt như lôi đình rơi xuống người Bộ Phương.
 
Bộ Phương tựa hồ cũng linh cảm thấy, ngửa đầu lên, đối diện với ánh mắt của lão giả kia.
 
 
 
 
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.