Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 560: Tín Nhiệm Giữa Gà Và Người 1





 
Thiên Địa Huyền Hỏa, sinh trưởng giữa thiên địa, là thiên tài địa bảo thật sự, có uy năng vô cùng đáng sợ, là đan hỏa mơ ước của biết bao Luyện Đan Sư.
 
Nhưng Thiên Địa Huyền Hỏa ở Tiềm Long Đại Lục chỉ có hạn, người chân chính có được ngọn lửa này vẫn chiếm số ít.
 
Sâm La Minh Hỏa, là ngọn lửa tối đen như mực, mang theo nhiệt độ vô cùng cao, khi đốt cháy, không khí cũng phát ra tiếng xèo xèo.
 
Mao Thạch có Thiên Địa Huyền Hỏa, đây cũng là chỗ dựa để hắn có thể khiêu chiến với Mộ Bạch, cũng là lá bài tẩy của hắn, nhưng lần này, đối mặt với đầu bếp Bộ Phương, Mao Thạch không chút do dự lấy ra Thiên Địa Huyền Hỏa.
 
Hít sâu một hơi, ánh mắt Mao Thạch rơi xuống người Bộ Phương, vung tay lên, nhất thời ngọn lửa màu đen sôi trào, phảng phất như đang gầm thét, mãnh liệt bốc lên, sau đó tiến vào trong lò đan nặng nề.
 
Một tiếng nổ vang lên, phảng phất có tiếng vang vọng quanh quẩn.
 
Bên trong lò luyện đan ánh lửa nhất thời đại thịnh.
 
Từng gốc cây linh dược được hắn quăng vào bên trong lò luyện đan, bị Thiên Địa Huyền Hỏa màu đen cắn nuốt.
 
Tiếng hưng phấn vang dội không dứt.
 
Trong đôi mắt Mao Thạch mang theo vẻ lạnh lùng và thâm thúy, ánh mắt nhìn Bộ Phương một cái, sau đó hết sức chăm chú bắt đầu luyện chế đan dược.

 
Trận này! Hắn chỉ có thể thắng, không thể thua!
 
Tiếng ồn ào của khán giả từ từ chìm lắng, nhìn Mao Thạch bắt đầu nghiêm túc tranh tài, cũng không dám ồn ào.
 
Ánh mắt của những người còn lại rơi xuống trước bệ đồng của Bộ Phương.
 
Chẳng qua, sau khi thấy được động tác của Bộ Phương, tất cả mọi người đều ngạc nhiên!
 
Bộ Phương thả Bát Trân Kê ra, sau khi xoa đầu Bát Trân Kê, bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.
 
Bát Trân Kê co chân lại, chằm chằm nhìn Bộ Phương lần lượt lấy từng loại nguyên liệu nấu ăn từ trong túi không gian Hệ Thống, các loại linh dược vây quanh nó, linh khí dày đặc, khiến lông gà cũng dựng lên.
 
Một quả màu đỏ, rất tươi ngon, đây là linh dược cấp tám, linh khí vô cùng nồng đậm.
 
Còn có từng hạt khô màu đen, vỏ ngoài rất cứng rắn, tản ra mùi thuốc!
 
Những nguyên liệu nấu ăn này vây quanh Bát Trân Kê, khiến Bát Trân Kê có chút sững sờ !
 
Bỗng nhiên, cả người Bát Trân Kê chấn động, mắt nhỏ trợn to, nhìn trong tay Bộ Phương khói nhẹ lượn lờ, lấy ra một cái bát tô màu đen để lên trên bệ đồng.
 
Một màn chấn động này khiến Bát Trân Kê không khỏi khạc một tiếng.
 
Bộ Phương thâm thúy nhìn thoáng qua Bát Trân Kê, ánh mắt khiến Bát Trân Kê từ từ hoảng sợ, luôn cảm giác có chuyện gì không tốt sắp phát sinh.
 
- Đừng sợ, nháy mắt là xong.
 
Bộ Phương thấy bộ dáng của Bát Trân Kê, vươn tay ra, sờ sờ lên đầu Bát Trân Kê, để nó thả lỏng.
 
Bát Trân Kê được Bộ Phương vuốt ve cũng từ từ bình tĩnh lại, toàn thân thả lỏng, nheo mắt.
 
Ông!
 
Một đạo quang mang loé lên, Bát Trân Kê cảm thấy rùng mình.
 
Cái mỏ há to, kêu lên một tiếng!
 
Chính là nhìn thấy trong tay Bộ Phương cầm một con dao làm bếp vô cùng sắc bén, con dao kia tản ra một lực lượng khiến nó sợ hãi, cảm giác! vô cùng đáng sợ!
 
Bát Trân Kê biết, một khi nó bị con dao này chém trúng, có thể không cách nào phục hồi như cũ!
 
Con dao này! có độc!
 
Trong tay Bộ Phương cầm Long Cốt Thái Đao, cánh tay vừa động, nhất thời Long Cốt Thái Đao bắt đầu xoay chuyển, đao mang chiếu rọi.
 
- Gu gu gu.
 
Bát Trân Kê mở to mắt, cái gì gọi là tín nhiệm giữa gà và người chứ?
 
Ngươi lấy dao ra làm gì? Làm sao ngươi còn ác độc hơn con chó mập tối hôm qua!
 
Bát Trân Kê là một con gà không có mơ ước, nhưng sau một khắc nhìn thấy Long Cốt Thái Đao, nó thay đổi, nó trở nên có mơ ước.
 
Mơ ước của nó rất đơn giản, chính là không bị con dao kia chém trúng.
 
Cho nên nó ngẩng đầu lên, mào gà đung đưa trong gió, một bên cánh mở ra, đùi gà đạp một cái.
 
Nó bay!
 
Một bên cánh còn lại nâng đỡ thân thể mập ục ịch của nó, bay ra khỏi bệ đồng.
 
Gà bay sao!
 
Trong ánh mắt của rất nhiều người, con gà có ước mơ cất cánh!
 
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Bộ Phương, lông gà bay tán loạn, rơi xuống bệ đồng.
 
Trọng tài chính ngây người, khán giả ngây người, Bộ Phương cũng sững sờ !
 
Bộ Phương cầm Long Cốt Thái Đao cũng không biết nên làm gì.
 

- Tiểu Bát! Mau tới đây, đừng chạy!
 
Bộ Phương há miệng! Con gà không an phận này, thân hình từ sau bệ đồng đi ra, chậm rãi đi tới hướng Bát Trân Kê.
 
Bát Trân Kê giương cao đầu, quay lại dùng đôi mắt ti hí liếc nhìn Bộ Phương, lông gà rực rỡ phiêu đãng, kêu lên một tiếng, cánh gà kẹp vào người, chân gà bỏ chạy.
 
- Cái quỷ gì vậy? Xảy ra chuyện gì?
 
- Ta có phải đang xem một trận tranh tài giả không? Gà của đầu bếp bỏ chạy rồi?
 
- Thật là một con gà kiêu ngạo! Một con gà mẫu mực! Một con gà anh dũng!
 
!
 
Khán giả có chút dở khóc dở cười, cảm giác giống như đang xem một trận tranh tài giả dối.
 
Có người nào nghĩ tới hắc mã đầu bếp từ khi bắt đầu tranh tài đến nay, vẫn không xảy ra sơ sót lại xuất hiện sai lầm.
 
Con gà nguyên liệu của đầu bếp lại bỏ chạy.
 
Nhìn Bộ Phương cẩn thận đi tới hướng Bát Trân Kê, khán giả thật sự rất buồn cười!
 
 
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.