Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 496: Ngươi Cũng Là Người Đáng Chết 1





 
Chiến thuyền Thiên Đan Thành.
 
Trong đại sảnh cổ kính có mấy cái bàn, An Sênh khoanh chân thon dài dựa vào trên ghế, ngón tay trắng nõn đang kẹp một viên đan dược màu xanh biếc, đang không ngừng thưởng thức, ánh mắt nheo lại, tựa hồ có chút xuất thần.
 
- Bộ Phương...!Một đầu bếp? Vị đầu bếp duy nhất của Diệu Thủ Hồi Xuân đại điển, kẻ thù của Luyện Đan Sư...
 
Nàng lẩm bẩm, mỗi lần thì thầm, tròng mắt đều sẽ rực sáng thêm mấy phần.
 
Hôm qua, sau khi Đoạn Vân biết được đối thủ của nàng tên là Bộ Phương, liền có chút thất thố, lại càng nghiêm túc nói cho nàng biết, lần này nàng có thể gặp nguy hiểm.
 
Đối với chuyện này nàng cũng cảm thấy có chút khó tin, bởi vì với quan hệ giữa Đoạn Vân và nàng, hẳn rất rõ ràng thực lực của nàng, cho dù ở Thiên Đan Thành, tài nghệ của nàng cũng có thể xếp vào top 10, nhưng...!Đoạn Vân lại không xem trọng nàng.
 
Chẳng lẽ đầu bếp kia lợi hại như vậy sao?
 
Cho nên sau khi tạm biệt Đoạn Vân, An Sênh lập tức phái người đi tìm hiểu tin tức về đầu bếp Bộ Phương.
 
Cạch.
 
Ngón tay kẹp viên đan dược đưa lên, tiến tới đôi môi đỏ mọng, hàm răng mở ra, nhẹ nhàng cắn nát viên đan dược.
 
Đan dược vào bụng, liền khiến cho khuôn mặt trắng nõn của ma nữ An Sênh hiện ra vẻ hồng hào, càng thêm mê người.
 
Chung quanh có không ít Luyện Đan Sư lén để ý đến nàng, nhìn thấy một màn như vậy cũng không nhịn được liếm liếm môi.
 
Không hổ là ma nữ An Sênh ...!Quả nhiên vô cùng xinh đẹp.

 
Ăn Tích Cốc đan cũng có thể mang lại cảm giác khiến người ta tâm động.
 
- Quán ăn Vân Lam...!Có chút thú vị, trận chiến nào cũng để quảng cáo quán ăn này, bổn tiểu thư cũng muốn xem, món ăn của quán ăn này có cái gì kỳ lạ.
 
An Sênh cười nhẹ, nụ cười kia khiến cho những người đang chú ý đến nàng giật nảy mình, hoàn toàn mất trí nhớ.
 
...
 
Quán ăn Vân Lam.
 
Ở cửa quán ăn, Nam Cung Vô Khuyết lôi một cái cái ghế, học theo bộ dạng của Bộ Phương nằm dựa vào ghế, thích thú phơi nắng.
 
Bởi vì đang trong thời gian buôn bán, cho nên Bộ Phương đang trong bếp nấu nướng.
 
Thực khách chung quanh cũng ném ánh mắt kỳ dị nhìn hắn, Nam Cung Vô Khuyết ...!Danh hiệu này ở Thiên Lam Thành có thể nói là như sấm bên tai, Nam Cung gia hiện giờ có thể xem là đương gia làm chủ, không ngờ loại tồn tại này cũng chạy đến nhà hàng nhỏ bé này phơi mặt trời...
 
Không phải rất kỳ quái sao?
 
Sắc mặt Tiểu U không chút thay đổi ghi chép các món ăn thực khách đã gọi, sau đó lại báo tên món ăn cho Bộ Phương.
 
Hiện giờ nhiệm vụ này của nàng ngày càng dễ dàng, thuận lợi.
 
Dĩ nhiên, nàng cũng vì có thể ăn được món ăn Bộ Phương nấu nướng, nàng cảm thấy nếu như nàng không làm chuyện này, Bộ Phương tuyệt đối sẽ dừng nấu cơm Long Huyết hàng ngày cho nàng.
 
Tên kia chắc chắn...!làm được điều đó!
 
Nam Cung Vô Khuyết hiện giờ đã bớt sợ Tiểu U đi rất nhièu, lại có thể an ổn nằm trong tiểu điếm.
 
Nam Cung Uyển đang ngồi ở vị trí ăn một phần Phật Nhảy Tường.
 
Hôm nay là Nam Cung Vô Khuyết mời khách, bởi vì Nam Cung Uyển đã bị loại bỏ ở cuộc thi vòng loại của Diệu Thủ Hồi Xuân đại điển, tâm tình xuống thấp, cho nên Nam Cung Vô Khuyết mới vỗ ngực nói mời khách.
 
Với sự tiến hành của Diệu Thủ Hồi Xuân đại điển, Bộ Phương làm ra nhiều quảng cáo như vậy, danh khí của quán ăn Vân Lam ở Thiên Lam Thành cũng đã không nhỏ.
 
Không ít người đều chạy tới quán ăn một bữa, để cảm thụ đầu bếp có thể làm cho không ít Luyện Đan Sư cũng gãy kích mạnh như thế nào.
 
Ban đầu ở dưới võ đài, nhìn Bộ Phương nấu nướng món ăn thơm lừng, trong lòng bọn họ đều cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, nóng lòng muốn thưởng thức một bữ.
 
Nhưng khổ nỗi không có cơ hội, hôm nay có cơ hội, dĩ nhiên muốn chạy tới thử một lần.
 
Mặc dù rất nhiều món ăn Bộ Phương nấu nướng ở trên võ đài, trong tiểu điếm cũng không có, nhưng sau khi bọn họ thưởng thức những món ăn khác, cũng hoàn toàn bị chinh phục.
 
Sự hấp dẫn của thức ăn ngon, há lại có thể so sánh với Tích Cốc Đan khô khốc vô vị mà dân chúng Đan phủ ăn hàng ngày.
 
Tích Cốc Đan rất tiện lợi, nhưng theo Bộ Phương thấy, nhu cầu mọi người hàng ngày thưởng thức thức ăn ngon..., tuyệt đối không thể thiếu.
 
Nhân sinh nếu như thiếu thức ăn ngon...!chẳng phải sẽ thiếu đi bao nhiêu niềm vui thú.
 
Xèo xèo!
 
Lật xào, lắc nồi, mùi thơm xông ra ngào ngạt.
 
Dùng thìa đảo đều, múc miếng thịt kho tàu còn hồng hào ra khỏi nồi, đổ vào đĩa sứ, hơi nóng bốc lên, dưới ánh sáng chiếu rọi, những miếng thịt kho tàu giống như vô số viên bảo thạch hồng sắc.
 
Đặt thịt kho tàu ở cửa sổ, ra hiệu cho Tiểu U bưng thịt đi.
 
Hiện giờ Tiểu U cũng không ăn vụng nữa, dù sao những thức ăn này nàng cũng đã ăn vụng quá nhiều, không còn cảm giác mới mẻ.
 
Đặt món ăn trước mặt thực khách, chân mày Tiểu U bỗng nhiên nhíu lại, quay khuôn mặt xinh đẹp nhìn về phía ngoài cửa.
 
Một bóng người mặc hắc bào, chậm rãi từ đàng xa đi tới, trên người âm khí vô cùng, mỗi bước đi đều khiến âm khí sâu thêm mấy phần.
 
Thực khách xếp hàng chung quanh cảm giác được trên người hắc bào nhân này tản ra khí tức đáng sợ cũng có chút kiêng kỵ.
 
Người này đeo một chiếc quan tài đồng xanh, trông khá bí ẩn.
 
- Quán ăn Vân Lam...
 
Đi vào trong tiểu điếm, dưới áo choàng đen của người này lóe ra một đạo quang mang màu đỏ tươi, khàn giọng thì thào nói.
 
Nam Cung Vô Khuyết đang nằm trên ghế, nheo mắt phơi nắng, bỗng nhiên cảm thấy một trận âm lãnh, khiến cho hắn bất giác rùng mình ớn lạnh.
 
Mở mắt ra liền nhìn thấy hắc nhân ma quái.
 
Ánh mắt của hắn bắn tới, ánh mắt của hắc bào nhân cũng chuyển qua.
 
- Xếp hàng đi người anh em! Ở chỗ lão Bộ, mọi người không được phép chen ngang...
 
Nam Cung Vô Khuyết nhíu mày, nói.

 
Ánh mắt màu đỏ tươi của hắc bào nhân thờ ơ liếc nhìn Bộ Phương, lạnh lùng mở miệng nói:
 
- Xếp hàng...!trong từ điển của ta không có hai chữ xếp hàng.
 
- Đừng...!Ta thật sự có hảo tâm mới nhắc nhở ngươi, ta sợ ngươi một lát nữa sẽ hối hận!
 
Nam Cung Vô Khuyết vội vàng nói.
 
Chẳng qua khí tức của Hắc bào nhân lay động, bước ra một bước, áp lực kinh thiên động địa
 
Chiếc quan tài đồng xanh sau lưng đột nhiên trồi lên, đập tới hướng Nam Cung Vô Khuyết.
 
Cái quỷ gì vậy? ! Không nói đã đánh? Thật sự xem Nam Cung gia gia là trò đùa hay sao?
 
Nam Cung Vô Khuyết cũng đã nhíu mày, sau khi trải qua biến cố của gia tộc Nam Cung, mặc dù Nam Cung Vô Khuyết ngoài mặt nhìn vẫn rất hài hước, nhưng thực tế...!Cả người hắn đã thay đổi không ít.
 
Đông!
 
Quan tài đồng xanh hung hăng đập lên mặt đất, Nam Cung Vô Khuyết bắn ra, thối lui mấy bước.
 
- A? Có chút thú vị...!mặt đất này chẳng lẽ có trận pháp thủ hộ sao? Lại không bị bạo liệt...
 
 
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.