Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 446: Các Ngươi Hoàn Toàn Không Biết Gì Về Sự Thật 1





- Đừng mà!
Trong lòng Nam Cung Vô Khuyết run lên, hai chân run rẩy, sợ U Minh Nữ phẫn nộ.
Nữ nhân này khi phẫn nộ, mười Nam Cung Uyển cũng không thể chịu đựng nổi lửa giận của đối phương! Cho nên Nam Cung Vô Khuyết bước ra, chắn trước mặt U Minh Nữ, dùng ánh mắt thành khẩn nhìn đối phương.
- Người ăn đi, không có việc gì, thích ăn thì ăn nhiều một chút, muội muội ta nói giỡn với người! Người xinh đẹp như vậy, muội muội ta làm sao có thể mắng chứ.
Muội ấy thích nhất làm bạn với người xinh đẹp.
Trên mặt Nam Cung Vô Khuyết lộ ra nụ cười nịnh nọt, chớp chớp mắt, dùng ánh mắt thập phần chân thành nhìn Tiểu U.
Miệng Tiểu U đầy dầu, trên mặt cũng không có biểu tình gì, liếc Nam Cung Vô Khuyết một cái, chán ghét nhíu mày, xoay đầu, tiếp tục vùi đầu vào vò sứ.
Trấn an xong Tiểu U, trong lòng Nam Cung Vô Khuyết mới thở phào nhẹ nhõm.
Nam Cung Uyển trừng lớn mắt, không thể tin nổi nhìn Nam Cung Vô Khuyết, tên hề này lại giúp đỡ người ngoài?
Ai nói giỡn chứ!
Nữ nhân này ăn Phật Nhảy Tường của ta? Một vạn nguyên tinh lận!

Ánh mắt như muốn phun lửa nhìn chằm chằm Nam Cung Vô Khuyết.
Nam Cung Vô Khuyết xoay đầu, cười khổ vạn phần xo,.a nắn gương mặt của Nam Cung Uyển.
- Người ta xinh đẹp như vậy, thích ăn thì nhường nàng ấy ăn đi, một phần kia của muội, ca ca ta mời!
Nam Cung Vô Khuyết cười nói.
- Lão Bộ a! Lại thêm một phần Phật Nhảy Tường.
Nam Cung Vô Khuyết nói xong, quay đầu nhìn Bộ Phương dựa ở cánh cửa xa xa, nói.
Bộ Phương gật đầu, xoay người đi vào trong phòng bếp.
Nếu hai nữ nhân không gây náo loạn gì, vậy thì thôi đi.
Nam Cung Uyển cũng không phải người không biết nói lí lẽ, nhưng trong lòng vẫn còn tức giận, ngồi về vị trí của mình.
Tiểu U ăn vui đến quên cả trời đất, càng ăn càng hăng say, cũng không để ý Nam Cung Uyển và Nam Cung Vô Khuyết.
- Nam Cung Vô Khuyết, trở về huynh không giải thích hợp lý với ta, cẩn thận ta đánh huynh!
Nam Cung Uyển thở phì phò vung vẫy nắm đấm, tức giận nói.
Giải thích hợp lý… ta sợ nói ra, dọa chết ngươi a! Trong lòng Nam Cung Vô Khuyết cười khổ.
Lòng còn sợ hãi nhìn Tiểu U ở xa xa, liếc mắt một cái, thở dài.
Chỉ sau chốc lát, Bộ Phương lại nấu thêm một phần Phật Nhảy Tường.
Nhưng lúc này, hắn không để Tiểu U bưng mà tự mình bưng vò sứ ra khỏi phòng bếp.
Sau khi đặt vò sứ trước mặt Nam Cung Uyển, cũng kéo ghế ra ngồi đối diện.
Quay đầu nhìn thoáng qua, Tiểu U đang cầm vò sứ đổ canh nồng vào miệng, khóe miệng giật mạnh.
Nam Cung Uyển giống như còn đang nổi nóng, thở phì phò ăn Phật Nhảy Tường.
Nhưng càng ăn, tức giận càng tan biến, hoàn toàn đắm chìm trong mỹ thực.
Nam Cung Vô Khuyết mới thở phào nhẹ nhõm, dựa lên ghế, nhìn hai người cười khổ.
Bộ Phương tỏ vẻ hứng thú nhìn hắn.
- Lão Bộ à, nói chuyện này với ngươi, khu vực tiểu điếm này của ngươi bởi vì mới khai phá gần đây, cho nên xem như là khu sản nghiệp mới phát triển của gia tộc Nam Cung.
Lâm gia và Trương gia gần đây đang nhằm vào Nam Cung Gia ta, cho nên sẽ khai đao với những sản nghiệp này, ta hy vọng ngươi cẩn thận một chút.
Nam Cung Vô Khuyết nói.
Bộ Phương ngẩn ngơ, gật đầu, dựa theo lời nói của Nam Cung Uyển, sẽ có người đến gây sự?
- Ồ… đã biết rồi.
Bộ Phương tỏ vẻ không hề gì trả lời, hắn hiện giờ không sợ nhất là có người đến gây sự.
Cho nên hắn hoàn toàn không đặt lời nói của Nam Cung Vô Khuyết vào lòng.
Chuyện tình hắn đau đầu nhất hiện giờ không phải là có người gây sự mà là làm sao khiến tiểu điếm dần có tiếng tăm.
Muốn danh tiếng của tiểu điếm truyền khắp cả Thiên Lam Thành, đây cũng không phải chuyện dễ dàng gì!
Thiên Lam Thành quá lớn rồi, lớn hơn Thanh Phong Đế Đô nhiều lắm, cho dù lúc trước ở Thanh Phong Đế Đô, danh tiếng của Phương Phương tiểu điếm cũng phải thông qua rất nhiều chuyện ngẫu nhiên phát sinh mới truyền ra ngoài.
Thậm chí có thể nói, ở cả Thanh Phong Đế Quốc, danh tiếng của Phương Phương tiểu điếm cũng không hiển hách như vậy.
Tới Thiên Lam Thành này, muốn nổi tiếng lại càng thêm khó khăn.

- Hỏi ngươi chuyện này.
Bộ Phương nhìn về phía Nam Cung Vô Khuyết, hắn cảm thấy Nam Cung Vô Khuyết là người thừa kế của một đại gia tộc, có lẽ hắn sẽ biết không ít biện pháp truyền bá danh tiếng.
- Chuyện gì?
Nam Cung Vô Khuyết ngẩn ra, ngờ vực nhìn Bộ Phương.
Chẳng lẽ lão Bộ muốn hắn mang đi nữ nhân đáng sợ này sao? Nếu thật như vậy, hắn không nói hai lời sẽ quay đầu bỏ đi, từ nay về sau không đến quán ăn Vân Lam nữa.
Hắn tin Bộ Phương sẽ không làm chuyện phát rồ như vậy.
Vấn đề của Bộ Phương cũng không phải chuyện này.
- Nếu ta muốn danh tiếng của tiểu điếm truyền khắp Thiên Lam Thành, ngươi có cách nào không?
Bộ Phương chân thành hỏi.
Bộ Phương mới vừa hỏi xong, Nam Cung Vô Khuyết đã lâm vào trầm tư.
Thùng…
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.