Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 437: Bộ Phương Ta… Đói Rồi





Bụi mù nổi lên cuồn cuộn, gió thổi qua, thổi lăn lộn đá vụn trên mặt đất.
Trong đại viện gia tộc Nam Cung, chân khí mãnh liệt dao động, dẫn tới gió thổi phất qua thập phần phong duệ, quất lên mặt người, tạo ra cảm giác đau đớn.
Trên mặt đất gồ ghề, chuyên thạch vỡ tan, rải rác thành hàng.
Nam Cung Vô Khuyết thở phì phò, hai sợi gông xiềng sau lưng hắn lay động, tản ra hơi thở mạnh mẽ, mái tóc lửa đỏ bay bổng như ngọn lửa thật sự.
Chậm rãi bước đi, đá bay đá vụn trên mặt đất.
Trên mặt đất xa xa, trũng xuống một hố sâu, thân hình của Nam Cung Huyền Hổ nằm trên mặt đất, ánh mắt cả người hơi dại ra, hơi thở uể oải nhìn vòm trời.
- Ta nói rồi… lần này ta đến tính sổ.
Ba huynh đệ các ngươi, gây loạn gia tộc Nam Cung ta, tội không thể tha thứ, hẳn là phải đón nhận kết cục của chính mình!
Nam Cung Vô Khuyết thở hổn hển, lạnh lùng nói.
Mặc dù có lúc hắn là tên hề nhưng khi nghiêm túc, vẫn là có vài phần uy nghiêm.
Nâng Nam Cung Huyền Hổ đứng dậy từ trong đống phế tích, hai mắt Nam Cung Vô Khuyết lạnh như băng nhìn hắn.
Khóe miệng Nam Cung Huyền Hổ đầy máu, cả người hơi chật vật, bỗng nhiên cười phá lên.
Vừa cười vừa ho ra máu.
- Nam Cung Vô Khuyết… ngươi cho là ngươi đoạt lại gia tộc Nam Cung thì mọi chuyện đã xong rồi sao?
Bên trong đôi mắt của Nam Cung Huyền Hổ hiện lên vẻ điên cuồng.
- Vô ích thôi, đã không còn Nam Cung Vọng Thiên, đã không còn ba huynh đệ chúng ta… Gia tộc Nam Cung ở Thiên Lam Thành này sẽ rất nhanh bị Trương gia và Lâm gia ăn đến xương cốt không còn… Kết cục của ngươi cũng không tốt hơn ta chút nào.
Nam Cung Huyền Hổ cười to điên cuồng.
Sắc mặt Nam Cung Vô Khuyết âm trầm, thở ra một hơi thật sâu.
Một quyền nện Nam Cung Huyền Hổ lên mặt đất, đánh bay hắn ra ngoài, hung hăng va chạm lên mặt đất, máu tươi bắn ra tung tóe.
- Đừng lo lắng, gia tộc Nam Cung sẽ không xuống dốc trong tay ta.
Nam Cung Vô Khuyết nói chắc như đinh đóng cột.
Sau đó ánh mắt nhìn sang đám thủ vệ đang sợ hãi bên cạnh.
- Từ đây trở đi, ta chính là tộc trưởng của gia tộc Nam Cung, tất cả mọi người đều phải nghe theo ta…
Nam Cung Vô Khuyết nói.

Đám thủ vệ này làm sao dám phản bác.
Ba huynh đệ Nam Cung Huyền Hạc chết cũng đã chết, bị thương cũng đã bị thương, hiện giờ chỉ còn lại Nam Cung Huyền Hổ đã bị phế đi.
Đám thủ vệ bọn họ, tự nhiên lựa chọn ủng hộ Nam Cung Vô Khuyết.
- Tốt lắm! Nhốt lão cẩu này vào trong đại lao, đợi ta phát dương quang đại gia tộc Nam Cung, lại để cho lão cẩu này nhìn xem thử.
Trong lòng nhóm thủ vệ run lên, đều đáp ứng, ùa lên, muốn áp giải Nam Cung Huyền Hổ đã bị Nam Cung Vô Khuyết phế bỏ tu vi vào trong đại lao.
Nam Cung Vô Khuyết xoa ngực mình, sắc mặt vặn vẹo vài phần, híp mắt, nhìn về phía xa xa.
Giống như lời Nam Cung Huyền Hổ nói, gia tộc Nam Cung mất đi nhiều cường giả, muốn sống yên ở Thiên Lam Thành, thật quá khó khăn.
Hai gia tộc Lâm gia, Trương gia… tuyệt đối sẽ không bỏ qua miếng thịt béo Nam Cung Gia này.
Hơn nữa không chỉ như thế… ở trong bí cảnh, đã chết nhiều đệ tử thế lực hàng đầu như vậy.
Địa Hoang Tông, Phong Lôi Các, Khôi Tông, các thế lực cường địa sẽ phái cường giả đến Thiên Lam Thành.
Mà gia tộc Nam Cung có được Truyền Tống Trận của bí cảnh, khẳng định phải đứng mũi chịu sào, chịu đựng lửa giận của những thế lực.
Thật đúng là khiến người ta đau đầu.
…….
Tiểu U vươn bàn tay thon dài, bưng lên chén cơm chiên trứng thơm nức bốn phía, hơi nóng cuồn cuộn.
- Bưng món này cho thực khách gọi món.
Bộ Phương nhìn Tiểu U, nói.
Tiểu U gật đầu, nhưng ánh mắt không dời khỏi cơm chiên trứng.
Khuôn mặt tinh xảo vô cùng của nàng tiến đến gần chén cơm chiên trứng, hơi nóng phả lên mặt nàng, khiến sắc mặt tái nhợt của nàng hiện lên một tầng đỏ ửng.
Sau đó nữ nhân này vươn đầu lưỡi, đầu lưỡi liếm lên cơm chiên trứng, nhất thời hạt cơm nóng bỏng rơi vào miệng nàng.
Mùi hương nồng của cơm chiên trứng đột nhiên tràn ngập trong miệng Tiểu U, mùi hương  kia khiến hai mắt nàng sáng lên quang hoa.
Quả thật là ngon!
Tiểu U liếm môi, ánh mắt càng sáng.

Bộ Phương nhìn xuyên qua cửa sổ, cạn lời nhìn Tiểu U liếm từng ngụm cơm chiên trứng, khóe miệng giật mạnh.
Quả nhiên… nữ nhân này làm người phục vụ thật không đáng tin cậy.
Khi Tiểu U bưng dĩa thanh hoa đến trước mặt thực khách, thực khách kia thật ngây dại.
Thực khách kia nhìn cơm chiên trứng mình gọi, còn lại không đến một phần ba, xoay đầu nhìn Tiểu U.
Hai mắt nữ nhân xinh đẹp kia tỏa sáng, theo dõi dĩa sứ thanh hoa trước mặt hắn, khóe miệng còn dính đầy cơm.
Có cần như vậy không…
Thực khách khóc không ra nước mắt, nhưng nghĩ đến uy thế khủng bố của nữ nhân kia, nhất thời giận mà không dám nói gì.
- Mỹ nữ… phần cơm chiên trứng còn lại cho ngươi, ngươi mang phần mới cho ta đi.
Thực khách nhịn đau nói.
Một chén cơm chiên trứng, mười nguyên tinh a! Còn đắt hơn đan dược bình thường!
Tiểu U nghe lời nói của thực khách này, kinh ngạc liếc mắt nhìn người này, phát hiện chân thành trong mắt đối phương.
Không nói hai lời, cầm lên dĩa sứ thanh hoa, bốc hết cơm chiên trứng còn lại vào miệng.
Tuy tinh khí trong cơm chiên trứng rất ít nhưng thật ngon.
Ngon giống như cơm Long Huyết.
Cho nên giữa thiên tài địa bảo và cơm Long Huyết, nàng lựa chọn vế sau.
Hiện giờ có một phần món ngon mỹ vị như vậy đặt trước mặt nàng, nàng đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Sau khi ăn xong cơm chiên trứng, Tiểu U vừa lòng lau đôi môi đỏ mọng của mình.
Đôi môi kiều diễm kia dính đầy dầu, lóe sáng dưới ánh sáng, có hơi mị hoặc.
Không ít thực khách nhìn đến ngây người.
- Tiểu U, ngươi lại đây.
Thanh âm lạnh nhạt của Bộ Phương vang lên từ trong phòng bếp, hắn dựa lên khung cửa sổ phòng bếp, bất đắc dĩ nhìn Tiểu U.
Giống như đứa nhỏ ăn vụng kẹo bị phát hiện, Tiểu U bỗng nhiên hơi bối rối.
Nhưng Bộ Phương cũng không nói nhiều, chỉ giải thích việc cần chú ý khi bưng thức ăn, trọng điểm nhất là không được ăn vụng.
Tiểu U hẳn đã ăn no rồi, cao lãnh gật đầu.
Kế tiếp, đồ ăn còn thừa lại đều thật chuẩn xác bưng lên trên bàn mỗi vị thực khách, như thế thật khiến Bộ Phương vừa lòng.
Tiểu U sau khi thích ứng với vai diễn của mình, giống như cũng hơi thích công việc này, rất nhanh trở nên nghiêm túc.
Tuy mỗi lần bưng thức ăn đều không nhịn được liếm môi, theo bản năng muốn ăn vụng.
Đối với Tiểu U, đây thật sự là một loại tra tấn.
Nếu Âu Dương Tiểu Nghệ nhìn thấy trạng thái của Tiểu U, khẳng định sẽ thật vui mừng đồng tình.
Ai lúc đầu không phải như thế.
Buôn bán một ngày rất nhanh hoàn thành.
Khi vị thực khách cuối cùng rời khỏi tiểu điếm, Bộ Phương đóng cửa thanh đồng lại.
Kéo ghế dựa ngồi xuống, nghỉ ngơi trong chốc lát.
Tiểu U đi chân trần, chạy loạn khắp tiểu điếm, giống như tò mò sự vật trong tiểu điếm.
Sau khi chơi đùa nửa ngày, nữ nhân này lập tức ngoan ngoãn tìm vị trí ngồi xuống, chớp đôi mắt đen kịt, nhìn chằm chằm Bộ Phương.
- Bộ Phương… ta đói rồi.
Tiểu U nói.
Bộ Phương ngẩn ngơ, Cẩu gia không biết khi nào chạy đến bên người Bộ Phương, nhíu mắt, nói:
- Cẩu gia cũng đói bụng.
Con chó béo này không phải mới vừa ngủ sao? Không động đậy gì cũng đói bụng… là chó hay là heo đây!
Bộ Phương hơi cạn lời.
Đứng lên, đi vào trong phòng bếp.
U Minh Nữ đứng lên, đi phía sau Bộ Phương.
Nhưng thời điểm chuẩn bị vào trong phòng bếp, bị Bộ Phương cự tuyệt.
- Phòng bếp trọng địa, cấm tiến vào, d9ia59 phương khác ngươi đều có thể đi, chỉ phòng bếp không được.

Bộ Phương nghiêm nghị nói.
U Minh Nữ như hiểu như không gật đầu, tỏ vẻ không sao, chỉ cần có ăn, hết thảy đều dễ nói.
Cho nên, U Minh Nữ lần nữa ngồi xuống vị trí của mình.
Bộ Phương vào trong phòng bếp, lấy ra gạo Long Huyết, thông thạo nấu một phần cơm Long Huyết thêm tinh nguyên tử tủy, cùng với một phần Long Thịt Túy Bài Cốt có thêm tinh nguyên tử tủy.
Sau khi nấu xong, Bộ Phương cầm dĩa sứ, đi ra phòng bếp.
Cẩu gia và U Minh Nữ chờ không nổi nữa, một người một chó, vậy mà có cùng biểu tình nhìn Bộ Phương.
- Đây là của Tiểu U.
Bộ Phương đặt cơm Long Huyết trước mặt U Minh Nữ.
- Đây là của Tiểu Hắc.
Long Thịt Túy Bài Cốt được đặt trước mặt Cẩu gia.
Mùi hương và hơi nóng nồng đậm khuếch tán, ẩn ẩn lượn lờ, càng thêm nồng đậm dưới ngọn đèn.
Cẩu gia đã sớm không chịu nổi, vùi mặt vào ăn.
Chỉ ăn một miếng thịt, Cẩu gia đã không nhịn được nheo mắt, cái đuôi chó không ngừng lắc lư, cảm nhận tư vị Túy Bài Cốt nồng đậm trong miệng, rất hạnh phúc! Quả nhiên, vẫn là Túy Bài Cốt của tiểu tử Bộ Phương này là tuyệt nhất! Đã lâu như vậy mới được ăn Túy Bài Cốt mỹ vị!
U Minh Nữ bốc cơm Long Huyết cho vào trong miệng.
Bộ Phương nhìn thẳng nhíu mày.
Đi vào trong phòng bếp lấy ra một muỗng thanh hoa, đưa cho Tiểu U, ý bảo nàng ăn đi.
Tiểu U nhìn chằm chằm cái muỗng nửa ngày, cuối cùng ném cái muỗng sang một bên, tiếp tục bốc cơm cho vào miệng, ăn vui đến quên cả trời đất, miệng dính đầy dầu.
Không có chút hình tượng mỹ nữ nào.
Đương nhiên… bộ dáng vẫn còn tốt hơn Cẩu gia kia nhiều.
Bộ Phương hơi bất đắc dĩ, xem ra về sau phải dạy U Minh Nữ dùng muỗng cũng là chuyện tình gian khổ.
Bẹp bẹp.
Bên trong tiểu điếm, đèn đuốc sáng trưng, Cẩu gia và U Minh Nữ ăn mỹ thực đến quên cả trời đất, ăn bẹp bẹp không ngừng, thanh  âm nhai nuốt quanh quẩn bốn phía.
Màn đêm bao phủ, hai ánh trăng rằm vắt ngang, hào quang nhu hòa giống như tấm lụa mỏng.
Ôn nhu như nước, khiến người ta cảm thấy tâm tình tương hòa.
- Tiểu tử Bộ Phương, trù nghệ của ngươi có tiến bộ a! Túy Bài Cốt này… Uông! Nữ oa này đừng giành Túy Bài Cốt của Cẩu gia!
- Chỉ ăn một miếng, nếm thử tư vi.
Thanh thanh lãnh của U Minh Nữ vang lên.
- Uông! Muốn đánh nhau sao? Ăn một khối như đã nói đâu? Nữ oa này… muốn làm bậy sao?
Bộ Phương nhìn Tiều Hắc che chắn bát sứ thanh hoa của mình và U Minh Nữ nhìn chằm chằm bát sứ trong tay Cẩu gia, hai mắt tỏa sáng, khóe miệng giật giật… các ngươi vui vẻ là tốt rồi.
Mà kế tiếp, khiến hắn đau đầu chính là vấn đề chỗ ngủ của U Minh Nữ.
----------oOo----------.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.