Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 422: Tay Trái Một Chén Canh Tay Phải Một Ổ Bánh





Phốc xuy!
Mass phun ra một ngụm tiên huyết đỏ sẫm, hắn quỳ gối trên mặt đất, sắc mặt khó coi.
Mass hoảng sợ nhìn về phía bóng người kia, nam tử huyết sắc trên đỉnh tháp, cả người nam tử kia bị tiên huyết đỏ sẫm quấn quanh.
- Ngươi đang luyện hóa Tháp Tu La? Ngươi là người phương nào, sao dám động đến Tháp Tu La của Tu La Cổ Thành!
Trên ngực Mass thủng một lỗ to, tiên huyết chảy ra không ngừng, tiên huyết của hắn chảy ra thì không rơi xuống đất mà bay dựng lên, chui vào thân thể nam tử kia.
- Tu La Cổ Thành? Buồn cười, Tháp Tu La này do ta tìm được trong bí cảnh, là cơ duyên của ta, các ngươi muốn cướp cơ duyên của ta, còn muốn trách ta? Đúng là buồn cười.
 
Nam tử kia thản nhiên nói, trong giọng nói của hắn có vài phần uy nghiêm, ánh mắt sắc bén.
Giống như một cường giả ở vị trí cao.
Ánh mắt đối phương nhìn Mass giống như đang nhìn một người chết, ánh mắt kia làm Mass cảm thấy lạnh lẽo cả người.
 Thực lực của Mass rất mạnh, có ba gông xiềng chí tôn, thân phận này đủ để quét ngang mọi người trong bí cảnh.
Cho dù Luyện Đan Sư Huyền Bi Đại Sư ba vân đi nữa, cũng không đánh lại hắn.
Vì vậy hắn rất tự tin, chắc chắn có thể tìm được Tháp Tu La quay về.
Nhưng Mass không ngờ rằng, dù hắn tìm ra Tháp Tu La, nhưng lại không có năng lực đưa nó quay về.
Đồng bạn của hắn đã bí huyết nhân đáng sợ này chém giết, máu trên người bị rút sạch, hóa thành năng lượng cho kẻ kia.
Người này đúng là một ác ma!
Trong lòng Mass run lên, hắn nhìn huyết nhân, trong đầu nhớ đến một truyền thuyết trong thành, có người nói trên Tháp Tu La khắc một loại công pháp, hình như có thể tự luyện mình thành huyết nhân, sẽ có được lực lượng cường đại.
Nhưng công pháp đó không phải dành cho Nhân Loại tu luyện!
 
Đó là công pháp của ác ma!
 
Nếu Nhân Loại tu luyện, sẽ biến thành quái vật!
- Ta muốn rất nhiều tiên huyết! Ta đã ngửi được mùi tiên huyết gần đây.
Huyết nhân kia nói.

Giọng nói âm u làm Mass rét run cả người.
Kẻ kia đã biến thành quái vật!
 
- Ta sẽ để cho ngươi sống sót, nhưng ngươi phải giết tất cả người trên đảo cho ta!
 
- Ta cần máu tươi của bọn họ!
 
Trong ánh mắt của huyết nhân lóe lên tia sáng, ánh sáng kia vô cùng rực rỡ.
Một chiếc xúc tu đầy máu tươi bao trùm lên người Mass, chui vào trong người hắn, làm cho hắn đau đớn kịch liệt.
Loại cảm giác này, đúng là sống không bằng chết!
 
Một lúc sau, Mass chết lặng đứng dậy, khí tức mênh mông từ trên người hắn lan tràn ra, ba sợi gông xiềng chí tôn chập chờn sau lưng.
Huyết nhân đứng lẳng lặng trên đỉnh tháp, nhìn bóng người Mass biến mất, hắn cười nhẹ một tiếng sởn tóc gáy.
Ở dưới chân của hắn, cự tháp huyết sắc hơi xoay tròn, màu đỏ khắp trời.
Hắn đứng trên đỉnh tháp, nhìn vào bên trong, nơi đó có một quả trứng khổng lồ rực lửa.
Một loại khí tức huyền ảo từ trong quả trứng tuôn ra, thẩm thấu vào trong Tháp Tu La.
- Đợi Tháp Tu La hấp thu hết tinh hoa của trứng Phượng Hoàng, Tháp Tu La sẽ ngưng tụ tháp linh lần nữa! Biến thành thần khí chân chính!
- Đến lúc đó, chắc chắn Tháp Tu La sẽ đưa ta rời khỏi chỗ chết tiệt này!
….
- Oạch.
Tất cả mọi người nhịn không được khịt khịt mũi.
Bọn họ trợn mắt há mồm nhìn Bộ Phương cầm chén lớn ăn uống hết mình.
Ai cũng có cảm giác, suy nghĩ trong đầu trở nên hỗn loạn.
Bộ Phương ăn uống thơm ngon.
Thịt dê nhúng vào nước lèo vừa non mềm vừa ngọt, hơn nữa loại nước lèo này không hề tanh, hắn nhỏ thêm chút tương ớt vào, làm cho nước lèo đỏ tươi xinh đẹp.

Nhưng làm cho mọi người khiếp sợ là Bộ Phương không trực tiếp uống nước lèo, hắn lấy ổ bánh mì trên cây xuống, xé một miếng nhỏ, nhúng vào trong nước lèo rồi mới ăn.
Ăn như vậy có ngon không?
Tất cả mọi người đều tò mò.
Có ngon hay không thì chỉ có mình Bộ Phương biết.
Mặc dù bánh mỳ nhạt không mùi vị, nhưng nhúng vào nước lèo, trở nên thơm ngon khủng khiếp, bánh mỳ nhúng càng nhiều, mùi vị càng thơm.
Loại hương thơm vừa nồng của nước lèo, vừa thơm ngọt của bánh mỳ.
Ăn vào càng đưa cảm giác đến cực hạn.
Nước lèo hơi cay vì bỏ tương ớt, nóng hổi đưa vào miệng, cực kỳ thơm ngon.
Khi nhìn thấy những nguyên liệu nấu ăn này, bỗng nhiên hắn nhớ đến một món ăn.
 Ở kiếp trước, nó chính là lẩu dê.
Bộ Phương vui vẻ ăn ngon, làm cho những người xung quanh cảm thấy mơ hồ.
Dương Mỹ Cát và Huyền Bi Đại Sư ở phía sau, hưng phấn nhìn Bộ Phương đang ăn uống ngon lành, bọn họ cũng có cảm giác thèm ăn.
 Dương Mỹ Cát hiểu rõ tay nghề của Bộ Phương, nhìn thấy hắn ăn ngon như thế, nàng cũng muốn thử.
Ánh mắt của Huyền Bi Đại Sư trở nên nghiêm túc, hắn nhìn rõ quá trình Bộ Phương nấu ăn, với kinh nghiệm và ánh mắt của hắn, có thể thấy được trong quá trình nấu ăn Bộ  Phương đều dùng linh khí ổn định trong nồi, dùng linh khí áp chế nguyên liệu nấu ăn bên trong.
Đây cũng được xem là một kỹ xảo khó trong quá trình luyện đan.
- Thiếu niên này là một kỳ tài luyện đan!
Ánh mắt Huyền Bi Đại Sư tỏa sáng.
Hắn nghĩ mình nên nói chuyện với Bộ Phương một lúc, chức nghiệp Luyện Đan Sư cao thượng cực kỳ hoan nghênh hắn.
Dương Mỹ Cát đi đến bên cạnh Bộ Phương, tùy tiện ngồi xuống, muốn một chén.
Bộ Phương uống chút nước lèo cuối cùng, hắn cảm giác cả người ấm áp, thịt dê kia đúng là nguyên liệu nấu ăn tuyệt vời.

Hắn liếc nhìn Dương Mỹ Cát, thành thạo múc cho nàng một chén, mỗi một chén thịt cần nhúng qua ba lần trong nước lèo.
Mỗi lần nhúng thì thịt dê càng trở nên trong suốt.
Hắn đưa cho Dương Mỹ Cát một ổ bánh mỳ, nữ nhân kia vui sướng cầm bát đi qua bên cạnh.
Sau khi ăn xong, trong lòng Bộ Phương mới nổi lên nghi ngờ.
Vì sao trên đảo nhỏ lại có nhiều nguyên liệu nấu ăn đến vậy? Hơn nữa nguyên liệu lại có chất lượng cực kỳ tốt!
Giống như đám heo, còn có con dê vàng kia.
Còn đám trái cây kỳ quái, quả bánh mỳ, cây bánh mỳ, quả sô cô la…
Xuất hiện mà không có nguyên nhân nào.
 
Bộ Phương có thể cảm nhận được, trong những nguyên liệu nấu ăn kia đều ẩn chứa một loại năng lượng giống nhau, chẳng lẽ loại năng lượng kia đã làm cho những nguyên liệu nấu ăn kia trở nên đặc biệt sao?
Vậy thì loại năng lượng này chảy ra từ đâu?
Bỗng nhiên Bộ Phương cảm thấy ngạc nhiên.
Đương nhiên, hắn ngạc nhiên không phải vì nó kỳ diệu, mà vì hắn đang nghĩ, nếu như có thể làm cho những nguyên liệu nấu ăn bình thường trở nên đặc biệt, chắc chắn loại năng lượng kia cũng là một loại nguyên liệu nấu ăn cao cấp hơn.
Bộ Phương là người bác ai, chỉ cần là nguyên liệu nấu ăn thì hắn đều yêu.
Ăn ngon quá!
 
Dương Cát Mỹ bên cạnh muốn trừng lồi con mắt, thịt dê thơm ngon đến mức nàng muốn nuốt luôn cả đầu lưỡi.
Ăn thêm bánh mỳ chấm nước lèo, đúng là mỹ vị trong nhân gian.
Dương Mỹ Cát cũng ăn làm cho mọi người càng tò mò hơn.
Thật sự ăn ngon đến thế sao? 
Các vị cường giả ngứa ngáy trong lòng.
Nhưng bọn họ còn bận tâm mặt mũi.
 Diệp Thành Đại Hoang Tông, người này đeo một thạch kiếm trên lưng, lúc nào cũng ra vẻ uy nghiêm.
Cường giả Khôi Tông âm trầm, không nhúc nhích tí nào.
Mộc Trầm Phong chơi tóc mai của hắn, hừ một tiếng ngạo kiều, không quan tâm.
 
Tiêu Trường Vận thì lại cười meo meo đi đến trước mặt Bộ Phương, muốn xin một chén lẩu dê.
Bộ Phương không từ chối, nhìn trong nồi còn nhiều, mà hắn thì không ăn hết.

Tiêu Trường Vận dùng ánh mắt kỳ dị nhìn chằm chằm chén lớn trong tay, hắn hít sâu một hơi, mùi thơm xông vào mũi, làm cho hắn nhịn không được nuốt ngụm nước bọt.
Hắn học theo Bộ Phương, xé bánh mỳ nhúng vào trong nước lèo, đợi bánh mỳ chuyển màu, mới bỏ vào miệng.
- Ừm!
Tiêu Trường Vận trừng to mắt, ngạc nhiên không ngừng!
Mùi vị thật ngon!
Ngay cả ích cốc đan cũng không thể sánh bằng.
Trong chớp mắt, đám người phía sau xôn xao hết lên.
Xem ra thật sự ăn ngon!
Ngay cả Tiêu Trường Vận Phong Lôi Các cũng ăn, vậy vì sao bọn họ không nếm thử? Món đó ăn ngon đến vậy sao? 
Trong chớp mắt, nồi nước lèo thịt dê của Bộ Phương bị chia xong, còn bánh mỳ thì đám người tự mình đi hái trên cây.
Vì vậy, bỗng nhiên phong cảnh trên toàn bộ đảo nhỏ thay đổi.
Từ khung cảnh xơ xác tiêu điều biến thành hình ảnh quỷ dị.
Rất nhiều cường giả, tay trái cầm chén nước lèo, tay phải cầm ổ bánh mì, ngồi chồm hổm dưới đất, ăn vui vẻ ngon lành.
Ùng ùng!
Trong một cái hố sâu, một bóng người mặc huyết bào rách nát từ trong dung nham chậm rãi bò ra.
Ở phía sau, quái vật do nham thạch nóng chảy khống chế cũng bắt đầu bò ra ngoài.
Trong ánh mắt Mass hiện lên sự phức tạp, máu chảy trong người đau đớn, sau đó khống chế hành vi của hắn.
Hắn bị huyết nhân khống chế, huyết nhân Tháp Tu La rất dễ dàng khống chế cường giả Tu La Cổ Thành.
- Vậy thì giết chóc đi!
Mass nói thầm, nhưng sự thật là trong lòng hắn không có cách nào để từ chối, hắn không thể khống chế sát ý trên người mình.
Hắn đi ra khỏi miệng núi lửa.
Trong lòng hơi cảm ứng, Mass vội vàng đi về phía trước.
Khí tức mênh mông tràn ngập trên người, hắn đứng ngạo nghễ ở trên trời cao.
Nhưng khi nhìn thấy nhiều cường giả bên dưới, sát ý ngập trời trong lòng Mass bị nghẹn.
Sắc mặt hắn cứng đờ.
Những người này ở đây làm cái gì vậy?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.