Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 415: Lái Thuyền U Minh Từ Minh Khư





Trên linh thuyền không có nhiều chữ viết, chủ yếu là giới thiệu về bí cảnh Vân Hải.
Nhưng trong đó cũng có một số tin tức mà Bộ Phương quan tâm, dù sao lần này Bộ Phương đi vào bí cảnh Vân Hải là vì muốn sưu tầm nguyên liệu làm món Thiên Phẩm Phật Khiêu Tường.
Cũng vì muốn hoàn thành nhiệm vụ được hệ thống ban bố ngẫu nhiên, tìm ra “ Hóa Long Cốt Thảo thập giai”
Giá trị linh dược thập giai không cần phải nói, đồng thời, linh dược thập giai Hóa Long Cốt Thảo cũng là một loại linh dược cực kỳ quý giá.
Vốn dĩ Phương Nguyên không có manh mối gì, nhưng không ngờ sau khi hắn đi vào bí cảnh, lại cách xa Nam Cung Vô Khuyết đến vậy.
Nhưng lên linh thuyền lại lấy được tin tức, mọi thứ xem như ổn thỏa.
Trên linh thuyền có viết, ngồi lên linh thuyền, đi một đường về phía trước, phải đi từ từ vào chỗ sâu trong bí cảnh Vân Hải, tìm chỗ có nhiều đảo nhỏ.
Ở trong bí cảnh Vân Hải, có nhiều đảo nhỏ, có nơi là đảo chết, nhưng cũng có nhiều đảo có nguyên liệu nấu ăn và linh dược quý giá.
Đây cũng là chỗ thần kỳ, hấp dẫn người khác đến khám phá của bí cảnh Vân Hải.
Mà trên linh thuyền có ghi chép đến một hòn đảo, mà gọi nó là một vườn thuốc cũng không quá đáng, trên đảo nhỏ mọc đầy linh dược.
 Trong biển rộng vô ngần, linh thuyền di chuyển chậm rãi, ở cuối đuôi thuyền, có bọt khí liên tục bay ra.
Không biết ai đã luyện chế linh thuyền này để lên đảo nhỏ, còn khắc trận pháp bên trong, chỉ cần Bộ Phương thôi động chân khí, vậy thì trận pháp trên thuyền sẽ phóng ra sóng khí.
Những khí lãng này thôi động làm linh thuyền di chuyển.
Bộ Phương ngồi xếp bằng trên chiếc linh thuyền không lớn này, hắn trừng hai mắt nhìn về phía trước.
Hắn đang tìm hòn đảo dược liệu được ghi chép trên linh thuyền.
Dựa theo sự hiểu biết của hắn, loại linh dược quý giá như Hóa Long Cốt Thảo, rất có khả năng ở trong vườn thuốc đó, chỉ cần hắn tìm ra vườn thuốc là có thể tìm ra được Hóa Cốt Long Thảo.
Linh thuyền bay đi tốc độ nhanh, hắn cách đảo nhỏ gần nhất ngày càng xa, cuối cùng hoàn toàn không nhìn thấy.
Nam Cung Vô Khuyết cảm giác cả người mình như muốn nát, cực kỳ đau đớn.
Hắn chật vật mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trên một boong thuyền.
Boong thuyền? Hắn đang ở trên thuyền sao?
Nam Cung Vô Khuyết nhớ đến cảnh tượng cuối cùng mình ngất đi là thấy một chiếc thuyền đen thui, có lẽ hắn đã leo lên được trên thuyền.

Nam Cung Vô Khuyết hít sâu một hơi, cố nén đau đớn đứng dậy, bắt đầu nhìn bốn phía xung quanh.
 Đúng là đang ở trên một chiếc thuyền kim loại, thân thuyền đen kịt, không có chút hoa văn nào, không biết được luyện chế ra từ tài liệu gì.
 
Cực kỳ lạnh lẽo, làm cho hắn cảm nhận được cỗ khí tức âm u.
Mọi nơi đều hiện lên sự quỷ dị.
Nam Cung Vô Khuyết chậm rãi đi bộ trên thuyền, hắn cần biết thuyền này còn có ai, nó muốn đi đến đâu?
Rào rào.
Nước biển đánh lên thân thuyền, tạo ra tiếng vang đinh tai nhức óc, nhưng trên thuyền vẫn cực kỳ ổn định, Nam Cung Vô Khuyết bước đi trên thuyền giống như đang đi trên đất bằng.
 Cảm giác rợn người.
Nam Cung Vô Khuyết kiên trì chui vào, không biết vì sao, hắn cảm thấy hứng thú với chiếc thuyền này.
Vừa vào phòng nhỏ, vẫn một màu đen kịt.
Chiếc thuyền này cực kỳ lớn, lớn hơn linh thuyền rất nhiều.
Giống như một ngọn núi di chuyển trên biển.
Áp lực mà trầm trọng.
Hắn giơ tay, một tia đan hỏa bùng lên, chiếu sáng bốn phía.
Nhưng lúc nhìn rõ mọi thứ, trong lòng Nam Cung Vô Khuyết run lên bần bật, bởi vì hắn phát hiện trong khoang thuyền này toàn là xác chết.
Có lẽ đã khá lâu rồi, quần áo trên những xác chết đó đã hóa thành bụi phấn.
Vì sao trong khoang thuyền lại có nhiều xác chết đến vậy?
Nam Cung Vô Khuyết có cảm giác lông tơ dựng đứng.
Hắn cẩn thận đánh giá bốn phía, trong lòng luôn cảm thấy lo sợ bất an.
- Ôi trời ơi! Sao ở đây âm trầm như thế, đừng đến, ta đây còn có bò viên đấy! 
Trong lòng Nam Cung Vô Khuyết cảm thấy tê dại, liên tục lầm bầm trong miệng, hắn lấy bò viên Bộ lão bản nấu, bò viên nóng hổi, tỏa ra ánh sáng mơ hồ.

Bỗng nhiên, Nam Cung Vô Khuyết nhìn thấy một tấm bia đá ở xa xa, bia đá kia nằm trong buồng nhỏ giữa thuyền.
Nam Cung Vô Khuyết đi đến, trợn to hai mắt nhìn tấm bia đá kia.
- U Minh Thuyền?!
Nam Cung Vô Khuyết đọc cái tên trên tấm bia đá, trong lòng lạnh lẽo.
 
Vô hình vô ảnh trôi ở trong mây, mỗi một lần xuất hiện đại diện cho ý nghĩa tai nạn, tử vong và giết chóc.
Đây là một chiếc thuyền bị nguyền rủa.
Một chiếc thuyền đen làm lòng người sợ hãi.
Nam Cung Vô Khuyết khóc không ra nước mắt, hình như hắn đặc biệt xui xẻo, vốn tưởng là tìm được đường sống, ai ngờ lại đụng phải U Minh Thuyền trăm năm khó gặp.
Ùng ùng!
Ngay khi Nam Cung Vô Khuyết đang day dứt, bỗng nhiên cửa khoang thuyền đóng sầm lại, ầm ầm, bị phong tỏa, tạo ra tiếng vang đinh tai nhức óc.
Trong lòng Nam Cung Vô Khuyết cả kinh, hắn bay nhanh ra khỏi buồng nhỏ.
Nhưng hắn nhanh chóng phát hiện ra, phía sau không có đường.
Trong bóng tối, hình như có tiếng sột soạt vang lên, làm cho tóc gáy dựng đứng.
Trên Vân Hải, sương mù bay lên.
Bộ Phương ngồi xếp bằng trong linh thuyền, bằng bàn tay lên, trên tay có sương mù trắng phiêu đãng, những sương mù kia bao phủ biển rộng, làm cho mọi thứ trở nên mờ mịt.
Sương mù như một tấm màn che, làm cho tầm mắt bị hạn chế.
Hình như có một chiếc thuyền từ bên trái chậm rãi chạy qua.
Thuyền đó cực kỳ lớn, rộng rãi, nhưng lại làm người ta có cảm giác đè nén.
Đó là một chiếc thuyền màu xanh đen.
Dưới sương mù, thân thuyền lúc ẩn lúc hiện như u minh, chậm rãi trôi đi.

Bộ Phương híp mắt nhìn chiếc thuyền đang chậm rãi trôi qua trước mắt, cuối cùng từ từ biến mất trong sương mù.
Bộ Phương hít sâu một hơi, trong lòng khẽ động, lẽ nào chiếc thuyền này chính là U Minh Thuyền trong truyền thuyết.
Chiếc thuyền đi ra từ Minh Khư, đại biểu cho tử vong và xui xẻo?
Cái tên Minh Khư cũng khá quen thuộc, Bộ Phương nhíu mày, nhưng hắn không nhớ ra.
Nhìn chiếc thuyền từ từ biến mất, Bộ Phương chỉ cảm thấy có nơi nào đó kỳ quái.
Tiếp tục đi về phía trước.
 
Sương mù lượn lờ, một hòn đảo nhỏ mơ hồ hiện ra.
Đó là một hòn đảo rất rộng, ít nhất là rộng hơn hòn đảo trước đó Bộ Phương thấy.
 
Linh thuyền chậm rãi lái vào, cuối cùng dừng ở trên bờ.
Bộ Phương muốn bỏ linh thuyền vào trong không gian hệ thống, nhưng hắn phát hiện không được.
 
 Bộ Phương không còn cách nào khác, chỉ có thể để linh thuyền ở bên bờ.
Hắn tự mình đi về phía đảo nhỏ.
Đảo này nguy nga bàng bạc, giống như nhìn không thấy cuối, ngược lại làm cho người nhìn cảm giác áp bách.
Về phần đây có phải đảo dược điền không, Bộ Phương không biết, nhưng hắn vẫn muốn đi vào trong điều tra một lần.
Nếu đây là đảo dược điền, vậy thì tốt nhất.
Nhưng thấy hòn đảo này toàn đá, có lẽ không phải là hòn đảo có dược điền rồi.
Làm gì có linh dược nào mọc trên đá, không có gì tẩm bổ, sao linh dược có thể lớn lên được?
Bộ Phương ra khỏi thuyền nhỏ, đôi mắt Tiểu Bạch cũng lóe lên ánh sáng tím, đi theo phía sau, Tiểu Da ghé trên vai, tất cả đều bình yên như vậy.
Nhìn thấy một con đường âm u, Bộ Phương bước chân đi vào.
Thật ra Bộ Phương không biết, ở xung quanh đảo nhỏ này có không ít linh thuyền đỗ lại.
Rất nhiều người đều đi theo đường nhỏ vào bên trong đảo, bọn họ sẽ nhanh chóng gặp mặt.
Đi thật lâu trên đường nhỏ, Bộ Phương đi vào một nơi tối tăm, trong bóng tối có gió lạnh thổi qua, nhưng không lâu sau, hắn nhìn thấy một cánh cửa sáng ngời.

Đạp cửa bước vào, đập vào mắt hắn là ánh sáng chói loá.
Bộ Phương nhìn hình ảnh trước mắt, đôi mắt co rụt lại, hít một ngụm khí lạnh.
Bởi vì ở trước mắt hắn, xuất hiện một con linh thú mà Bộ Phương quen thuộc.
Lúc đầu, ở mỏ Nguyên Tinh Huyễn Hư Linh Trạch, hắn từng gặp một con Nguyên Tinh Thú giống thế này.
Chỉ là con Nguyên Tinh Thú trước mắt to lớn và đáng sợ hơn những con Nguyên Tinh Thú từng gặp, bọn chúng tỏa uy áp làm cho lòng người run rẩy.
Một con, hai con, ba con.
Vậy mà có ba con Nguyên Tinh Thú có khí tức cường hãn.
Hơn nữa xung quanh còn có nhiều khí tức Nguyên Tinh Thú hơi yếu đang ẩn nấp.
 Đây là một không gian lõm lớn, sau khi Bộ Phương nhìn thấy những con Nguyên Tinh Thú kia thì bừng tỉnh đại ngộ.
Hoá ra hòn đảo nhỏ này cất giấu một mỏ nguyên tinh lớn.
Ở giữa đảo nhỏ là ba Nguyên Tinh Thú khổng lồ bảo vệ, cộng thêm ba viên Tinh Nguyên toả ánh sáng tím tận trời.
Ba viên Tinh Nguyên tràn đầy mê hoặc, hấp dẫn ánh mắt người.
Oanh oanh oanh!!
- Tinh Nguyên thật lớn! Chắc chắn trong Tinh Nguyên này có bảo bối!
- Tinh nguyên là của ta! Mở ra cho ta!
- Nguyên khí nồng nặc như vậy, chắc chắn trong Tinh Nguyên có kỳ trân tuyệt thế!
 
Một trận rít gào hưng phấn, vang vọng tiếng gào ầm ĩ, đinh tai nhức óc.
Bộ Phương ngẩn ra, xung quanh hắn có không ít lối vào, có nhiều bóng người từ trong đó bay ra.
Khí tức của những người đó cực kỳ đáng sợ.
Uy áp chằng chịt tràn ngập ra!
Thật không ngờ rằng, xung quanh mình lại có nhiều cường giả Thần Cảnh như vậy xuất hiện.
Uy áp thiên địa lan toả.
Nguyên Tinh Thú ngủ say cũng mở mắt ra.
Ánh sáng màu đỏ tươi phun trào.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.