Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 365:




Cả người Bắc Cung Minh lõa lồ bay ra ngoài, hắn tỉnh táo lại từ trong mơ màng, trong đôi mắt nhất thời mạnh mẽ xuất hiện vẻ bi phẫn.
Lại là nồi đen! Con mẹ nó lại là cái nồi đen kia!
Chẳng lẽ nồi đen này thật có thù oán gì với hắn sao?
Cảm giác được một trận ưu thương phảng phất, Bắc Cung Minh che chắn hạ thân, đứng lên, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào tiểu điếm.
Hắn đường đường là một cường giả Chí Tôn, đệ tử nội môn của Địa Hoang Tông, thế lực hàng đầu của Tiềm Long Đại Lục, vậy mà bị người trong tiểu điếm tại một địa phương hẻo lánh này lột sạch quần áo, ném ra ngoài.
Nếu chuyện này truyền ra ngoài, hắn còn có thể tiếp tục lăn lộn trên đại lục này nữa sao?
Sau một lúc nghiến răng nghiến lợi, Bắc Cung Minh liền lặng lẽ rời đi.
Hắn cũng không có biện pháp gì đối phó với tiểu điếm này. Lão bản tiểu điếm kia có một cái nồi đen trời sinh khắc chế hắn. Cho nên tiếp tục đánh nữa cũng chỉ có thể tự mình chịu thiệt mà thôi, vẫn là nên đợi Phong chấp sự tới đây rồi, đến lúc đó liền có thể giải quyết tiểu điếm này thật dễ dàng!
Trong lòng Bắc Cung Minh âm thầm hừ lạnh, che kín hạ thân, chán nản biến mất trong Đế Đô.
Trở lại tửu lâu, Bắc Cung Minh lập tức thay một kiện trường sam, thở ra một hơi thật sâu. Trong lòng ngày càng khó chịu đối với Bộ Phương. Hắn thề hắn nhất định phải để cho tên mặt than kia cũng cảm thụ một lần tư vị bị lột sạch quần áo!
Bắc Cung Minh mặc xong quần áo, bắt đầu từ trong không gian linh khí lấy ra một tấm ngọc phù. Tấm vũ phù này ánh lên màu vàng đất, là Truyền Âm Phù của Địa Hoang Tông.
Hắn có thể thông qua tấm ngọc phù này truyền lại tin tức cho Phong chấp sự cũng có một tấm ngọc phù tương tự.
Chỉ là sau khi hắn gửi đi tin tức cũng không hề nhận được tin tức hồi đáp nào từ Phong chấp sự. Điều này khiến cho trong lòng hắn bỗng nhiên dậy lên bất an.
Trái tim mang theo nỗi lo sợ bất an, Bắc Cung Minh không ngừng đi qua đi lại trong phòng mình, vô lực chờ đợi tin tức của Phong chấp sự.
Bỗng nhiên, ngọc phù đặt trên bàn kia liền có phản ứng, tản mát ra vầng sáng màu vàng đất dày đặc.
Bắc Cung Minh nhất thời mừng rỡ, một tay cầm lấy ngọc phù kia.
Một dòng hào quang phát ra từ trong ngọc phù, sắc mặt của Bắc Cung Minh cũng lập tức cứng đờ.
Bởi vì ảnh ảo hiện ra từ ngọc phù cũng không phải là Phong chấp sự…
Thanh niên kia mày kiếm mắt sáng, tuấn lãng vô cùng, nhưng khí chất cũng mang theo chút bất cần đời, trong đôi mắt chứa đựng vẻ trêu tức và nét ngạo nghễ tài trí hơn người.
- Lương… Khai? Như thế nào lại là ngươi!
Đôi mắt của Bắc Cung Minh co rụt lại, không thể tin nổi mở miệng nói.
- Thật không ngờ là tên rác rưởi ngươi đứng ở nơi thí luyện này a… Thật đúng lúc, ta hiện tại cũng muốn đến nơi thí luyện, ngươi mau tới đây đón ta qua đó đi.
Khóe miệng Lương Khai nhếch lên, lộ ra vẻ nghiền ngẫm, nhìn bộ dáng của hắn, dường như là có quen biết với Bắc Cung Minh.
Trên mặt Bắc Cung Minh hiện lên nét uất giận:
- Ta dựa vào cái gì phải đi đón ngươi! Ta đang chờ đợi Phong chấp sự… có chuyện quan trọng cần làm!
Chờ đợi Phong chấp sự?
Vẻ mặt Lương Khai càng thêm nghiền ngẫm, nhìn thấy vẻ mặt phẫn nộ kia của Bắc Cung Minh, trào phúng nói:
- Vừa mới nhận được tin tức, Phong chấp sự trong lúc tranh đoạt bảo bối quặng mỏ nguyên tinh, bị cường giả Hải Tộc chém chết. Hiện giờ hắn đã ngã xuống rồi, ngươi còn có chuyện quan trọng gì sao?
Bắc Cung Minh ngẩn ngơ, cả người nhất thời hồn bay phách tán.
Lương Khai cũng không có tâm tình gì thưởng thức nét mặt hồn bay phách lạc lúc này của Bắc Cung Minh, sắc mặt lạnh lùng, hờ hững quát:
- Hiện tại lập tức đi đến Thập Vạn Đại Xuyên cho ta. Nghe nói ngươi đang giám thị dân bản địa cướp đi Vạn Thú Viêm kia đúng không? Vừa lúc mang bản công tử đến đó mau.
- Ngươi không có tư cách nói không, bởi vì bản công tử hiện tại đang mệnh lệnh ngươi.
……..
Bộ Phương sau khi ra lệnh Tiểu Bạch ném văng Bắc Cung Minh kia ra ngoài thì không tiếp tục để ý đến chuyện này nữa.
Hắn lập tức đi vào trong phòng bếp, mặc dục bào trên người, một thân nhẹ nhàng khoan khái.
Tiêu Tiểu Long giờ phút này đang ở trong phòng bếp, nắm hai thanh thái đao, nhanh nhẹn xử lý nguyên liệu nấu ăn. Song đao của tiểu tử này múa may xác thật cũng không tồi.
Thời điểm nhìn thấy Bộ Phương, Tiêu Tiểu Long nhất thời dừng lại động tác trong tay, hưng phấn không thôi.
- Bộ lão bản, người đã trở lại rồi!
- Tiếp tục luyện tập nữa đi, đừng có ngừng lại, đợi lát nữa cho ngươi nếm thử một thứ tốt!
Bộ Phương lạnh nhạt nói với Tiêu Tiểu Long, thuận tiện để hắn tiếp tục luyện tập đao công.
Có phần thưởng gì sao?
Ánh mắt Tiêu Tiểu Long nhất thời trộm sáng lên, trên gương mặt trắng nõn không khỏi hiện ra một vùng đỏ ửng.
“Chẳng lẽ Bộ lão bản đã học được món ăn mới gì rồi?”
Nghĩ đến có thể thưởng thức món ăn mới của Bộ lão bản, Tiêu Tiểu Long nhất thời chờ mong vạn phần, động lực dâng trào.
Bộ Phương đi đến phía trước bàn nấu ăn của mình, tuy thật lâu không dùng đến, nhưng bàn nấu ăn này vẫn không không nhiễm một hạt bụi nào.
Bộ Phương hoài niệm hít sâu một hơi.
Vẫn là bàn nấu ăn trong phòng bếp của mình nhìn thuận mắt.
Bộ Phương vung tay, liền cầm lấy thanh thái đao loại nặng trong tay, thái đao chuyển động theo khống chế của Bộ Phương. Sau khi múa may vài đường đao, Bộ Phương liền hung hăng đâm thẳng thanh thái đao lên bàn nấu ăn.
Tâm niệm khẽ động liền bắt đầu nghiên cứu phương thức nấu món Bạo Nổ Ramen kia.
Bất quá trình tự nấu món Bạo Nổ Ramen này kỳ thật rất đơn giản, đơn giản đến mức sắc mặt của Bộ Phương lúc này cũng trở nên có hơi cổ quái.
Bởi vì nguyên liệu nấu ăn cần có thật là quá ít rồi.
Chỉ mì sợi, canh suông cùng với mấy cọng hành lá… a, còn có tương ớt cay nồng.
Bộ Phương nhíu mày, phát hiện món ăn này thật là có chút đơn giản quá
Sờ sờ cằm, Bộ Phương suy tư trong chốc lát, chẳng lẽ trong đây còn có huyền cơ gì sao?
Chỉ là suy nghĩ nửa ngày cũng không có phát hiện ra huyền cơ gì. Cho nên Bộ Phương trực tiếp ra tay nấu ăn.
Đầu tiên là phải nhào bột, làm mì sợi. Chuyện này đối với Bộ Phương cũng tương đối khó khăn. Bởi vì Bộ Phương kiếp trước cũng chưa từng làm mì tay như vậy.
Bột rất nhanh đã nhào xong, lai lịch của bột mì này dựa theo miêu tả của hệ thống, trông có vẻ không tầm thường.
Vung tay vỗ vỗ, một cục bột được nhào bóng loáng bay bổng trên hư không, giống như một quả cầu không ngừng xoay tròn.
Nhũng hạt bột trắng xóa bay tung tóe khắp cục bột, không ngừng kết dính lại.
Bộ Phương vỗ vỗ tay, nhất thời bụi bay lên, ánh mắt hắn cũng càng lúc càng sáng lên.
Vung ngón tay đâm lên cục bột đang xoay tròn, thuận tay sờ nắn, nhất thời cả một cục bột bị Bộ Phương kéo thành dây dài.
Bộ Phương tiến hành bước kế tiếp, tay cầm dây bột không ngừng múa may.
Trong lúc nhất thời, cả dây bột kia bay múa xung quanh người Bộ Phương, không ngừng biến dài ra, không ngừng bị kéo ra thành sợi mỏng từ trong cục bột.
Sợi bột càng lúc càng nhiều, Bộ Phương cử động tay càng thêm khó khăn. Sau đó, mấy sợi bột bay bổng chung quanh Bộ Phương gần như hóa thành cảnh tượng đàn bướm vỗ cánh bay múa.
Tiêu Tiểu Long đã sớm ngẩn người đánh rơi song đao trên tay, hai mắt tràn ngập thán phục nhìn chăm chú Bộ Phương đang kéo mì.
Bộ lão bản quả nhiên không giống người thường, ngay cả kéo mì cũng đặc biệt như vậy.
Khi chút bột cuối cùng cũng hóa thành sợi mì, bàn tay khác của Bộ Phương nhanh chóng vung ra, bắt lấy chút bột cuối cùng kia, vung lên cao. Tất cả sợi mì đều giống như vạn kiếm quy tông, bay xuống ào ào, như từng sợi len chỉnh tề, đan xen, xếp trên bàn tay Bộ Phương. Như là từng sợi tóc mỏng manh dùng lược chải suông.
Mì sợi chính là được hoàn thành như vậy.
Hoàn thành xong mì sợi, Bộ Phương bắc đầu chuẩn bị xử lý canh loãng.
Huyền Vũ Oa bay ra, xoay tròn trong hư không.
Mặt Bộ Phương đỏ lên, mở miệng, phun ra một đoàn ngọn lửa màu vàng sáng chói. Ngọn lửa kia chui vào trong đáy nồi, bùng cháy hừng hực lên.
Chỉ sau chốc lát, trong Huyền Vũ Oa phân tán ra hơi nóng dày đặc.
Bộ Phương đổ nước băng xuyên tan chảy của Băng Cực Chi Địa, do hệ thống cung cấp vào trong nồi.
Ọc ọc ọc!
Một cỗ linh khí dày đặc bốc lên từ trong nồi, tạo thành lớp sương mù che mắt Bộ Phương.
Khá thật, loại nước này quả thật không tầm thường.
Bộ Phương tán thưởng một câu, gia tăng nhiệt độ của Vạn Thú Viêm. Chỉ là trong mấy hơi thở, nước trong nồi liền sôi trào mạnh mẽ.
Bộ Phương cho mì sợi vào trong, nước sôi ùng ục tràn ngập hết mì sợi.
Nhìn thoáng qua từng cọng mì sợi đang trôi nổi trong nồi nước sôi, trong tay Bộ Phương hiện ra một lọ tương ớt cay nồng đỏ tươi.
Nhìn chằm chằm tương ớt này, Bộ Phương do dự trong chốc lát. Sau khi thuận tay mở nắp, từ trong lọ tương ớt liền chui ra một viên cầu màu đỏ tươi.
Viên cầu này vừa xuất hiện, vị cay liền lan tràn ra, khiến Bộ Phương không nhịn được nhíu mày.
Tõm…
Viên tương ớt rơi vào trong nồi, trong phút chốc, nước trong nồi biến thành màu đỏ.
Vị cay cuồn cuộn.
- Ôi… có phải cho vào nhiều quá rồi không. Quên đi, dù sao cũng phải để cho Tiêu Tiểu Long nếm thử trước.
Bộ Phương nói thầm một câu.
Tập trung tuyệt đối vào nồi Huyền Vũ Oa, bắt đầu cảm thụ biến hóa của nguyên liệu nấu ăn bên trong nồi.
Chỉ là rất nhanh, hắn có chút ngạc nhiên. Bởi vì nguyên liệu nấu ăn trong nồi chỉ là mì, như vậy có thể ngon thế nào được… Chuyện này cũng khiến Bộ Phương có chút mờ mịt.
Ầm!
Khóe miệng Bộ Phương giật giật, vung tay lên, nhất thời mì sợi trong nồi kia phóng lên cao.
Lấy ra một cái bát sứ, mì sợi nóng hôi hổi kia bắt đầu từ trên trời rơi vào trong bát.
Mùi thơm tràn ngập ra, khiến Bộ Phương tán thưởng gật đầu.
Đổ nước canh loãng nóng hổi, hơi đỏ vào trong bát, lại thêm mấy miếng hành lá. Một bát Bạo Nổ Ramen vừa nhìn qua đã gây thèm thuồng hoàn thành.
“Món ăn thật đơn giản mộc mạc làm sao!” Bộ Phương tán thưởng một câu, tay nghề của hắn càng ngày càng thành thục rồi.
Ánh mắt của Tiêu Tiểu Long từ xa đã sáng ngời, hoàn thành rồi sao?
Chỉ thấy khóe miệng Bộ Phương nhếch lên, vẫy vẫy tay với Tiêu Tiểu Long.
Tiêu Tiểu Long nhất thời hưng phấn vạn phần, lắc mông đi đến trước mặt Bộ Phương.
- Đây là thu hoạch chuyến đi này của ta, Bạo Nổ Ramen. Nếm thử đi, hương vị hẳn là… không tồi.
Bộ Phương hờ hững nói.
Sắc mặt Tiêu Tiểu Long vui vẻ, nhìn màu sắc của mì sợi này giống như rất không tệ a. Canh loãng thì đỏ hồng, mùi hương nồng tỏa ra bốn phía, vị cay thoang thoảng xông vào mũi, khiến Tiêu Tiểu Long không nhịn được chảy nước bọt.
- Ta đây cũng không khách khí nữa.
Tiêu Tiểu Long cười nói.
Lấy ra một đôi đũa trúc, liền gắp lấy một đũa mì sợi nóng hôi hổi, đã bị nước canh nhuộm thành màu đỏ.
Sợi mì này trông giống một sợi thun, vừa vớt lên còn có chút co giãn, đàn hồi.
Tuy không cho thêm vào nguyên liệu phối hợp gì, nhưng chỉ cần mùi hương của tự thân sợi mì thì đã vô cùng nồng đậm. Mấy phần hành lá khiến cho vẻ ngoài của sợi mì càng thêm mê người rõ ràng.
Không hỗ là Bộ lão bản!
Tiêu Tiểu Long tán thưởng.
Sụt sụt!
Hé miệng, Tiêu Tiểu Long hút sụt một tiếng, mì sợi liền chui vào trong miệng hắn.
Vẻ mặt Tiêu Tiểu Long đầy ý cười và hưng phấn, hắn đặt đôi đũa xuống cẩn thận nhai nuốt, muốn tìm hiểu mùi vị của loại mì sợi này trong khoang miệng.
Chỉ là hắn càng nhai nuốt, ý cười trên mặt cũng dần dần biến mất.
Sắc mặt chết lặng.
Mày không khỏi nhăn lại.
- A!
Tiêu Tiểu Long nuốt sợi mì vào, thở mạnh liên tục, cả khuôn mặt lúc này đều đỏ bừng, môi cũng trở nên đỏ hồng yêu diễm.
Giống như mới phun ra một ngụm lửa, Tiêu Tiểu Long không thể tin nổi nhìn nhìn Bộ Phương.
- Bộ lão bản! Ngươi đây là muốn mưu sát a!
- Cho dù ta ở trong tiểu điếm của ngươi đôi lúc nhàn hạ một hai lần, nhưng cũng không cần trừng phạt ta như vậy chứ? Nếu muốn trừng phạt ta ngươi cứ việc nói thẳng ra, cũng phải cho ta chuẩn bị tâm lý một chút!
- Nước… Nước đâu…
Nhìn thấy bộ dáng kia của Tiêu Tiểu Long, Bộ Phương nhất thời sửng sốt, ngẩn ngơ, bưng lên bát ramen trên bàn, đưa cho Tiêu Tiểu Long.
Cả người Tiêu Tiểu Long giờ phút này cũng có chút hỗn loạn, làm sao còn biết Bộ Phương đưa cho mình là gì.
Vừa bưng bát lên liền đổ vào trong miệng.
Uống một ngụm, thanh âm ùng ục vang lên.
Hắn run rẩy buông thả bát trong tay ra, quay đầu nhìn Bộ Phương, nước mắt trong suốt chậm rãi chảy xuống từ trong đôi mắt bi thương của hắn.
- Bộ lão bản… ta sai rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.