Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 357:




Rắc rắc.
Tiếng động này vang vọng trong mỏ nguyên tinh lớn trống trải, mặt ngoài của tinh nguyên vỡ ra một lỗ thủng.
Sau đó, chỗ tinh nguyên bị vỡ phát ra tiếng xạo xạo.
Trong hang động rất yên tĩnh, âm thanh này dường như vang vọng ở bên tai của mỗi người vậy.
Mông Bộ Phương ngồi ngay ngắn ở trên nồi Huyền Vũ, nhét hàu biển nóng hôi hổi vào trong miệng, thở ra mùi hàu thơm lừng, nhìn tinh nguyên tản ra chùm sáng màu vàng kia.
Mà mong đợi hồi lâu, trong tinh nguyên này lại thò ra một... móng chó nhỏ nhắn.
Móng chó?
Trong tinh nguyên làm sao có thể thò ra một chân chó được?
Bộ Phương hơi sửng sốt, cảm giác đường não của mình hình như có chút không đủ dùng, không phải đã nói trong tinh nguyên này là nguyên liệu nấu ăn sao...
Lẽ nào... móng chó này chính là nguyên liệu nấu ăn?
Móng chó hấp à? Lẽ nào lần này hệ thống lại có thể an bài thịt chó? Ông trời ơi!
Bộ Phương đột nhiên cảm thấy có chút hưng phấn.
Chỉ có điều trong lòng hắn vẫn còn chút nghi ngờ, bởi vì hắn thấy móng chó kia có chút quen thuộc, hình như.. là móng của con chó lười biếng không biết đã chạy tới chỗ nào.
Trên mặt cường giả Hải tộc lộ vẻ hưng phấn, hắn đặc biệt chờ mong thứ ở trong tinh nguyên tích này.
Bởi vì hắn tin tưởng trăm phần trăm, trong tinh nguyên này là… Tôm tổ đang ngủ say nhất định có thể dẫn dắt Hải tộc bọn họ đi tới vùng biển rộng lớn hơn!
Nhưng khi xuất hiện ở trong mắt hắn là móng chó thò ra từ trong tinh nguyên này, vẻ hưng phấn trên mặt hắn hoàn toàn cứng đờ, tất cả ảo tưởng tốt đẹp đều vô tình bị phá tan.
- Cái này... sao Tôm tổ lại mọc lông vậy?
Thần cảnh Hải tộc ngơ ngác thì thầm. Dáng vẻ của Tôm tổ này dường như có chút kỳ lạ, long chó màu đen kia là cái quỷ gì?
Nhưng kinh hãi nhất phải kể tới Phong chấp sự.
Bởi vì hắn cách tinh nguyên này gần nhất, hơn nữa tinh nguyên cũng là do hắn mở ra, cho nên hắn chờ mong mãnh liệt với thứ trong tinh nguyên nhất.
Trong lòng hắn vẫn luôn cảm thấy trong tinh nguyên này chắc hẳn ẩn chứa một thanh thần khí thượng cổ.
Tiềm Long Đại Lục cí lịch sử lâu đời,
Những thần khí được cất giấu trong tinh nguyên cũng không phải là chuyện lạ.
Ở trong một vài phòng đấu giá tinh nguyên của đại lục cao cấp đã sớm có người mở ra thần khí quý giá trong tinh nguyên.
Tinh nguyên này tạo ra thanh thế lớn như thế, lại có thể hấp thu linh khí trong hang động, tinh nguyên lợi hại như vậy lại chứa thần khí gì đó, không phải rất hợp lý sao?
Nhưng... một cái móng chó đột nhiên từ trong tinh nguyên thò ra như vậy là có ý gì?
Lẽ nào hắn tốn sức nửa ngày, thậm chí không tiếc thiêu đốt chân nguyên để mở ra tinh nguyên lại cất giấu một con chó đen sao?
Đã nói rõ là thần khí mà?
Có câu hi vọng càng lớn, thất vọng lại càng lớn.
Giờ phút này Phong chấp sự lại có cảm giác này, hắn cảm giác trái tim của mình dường như bị móng cho trước mắt vô tình nắm lấy, hít thở cũng có chút khó khăn, trong mắt đầy vẻ khó tin và điên cuồng.
- Không có khả năng! Nhất định là con chó đen ngươi... đem giấu thần khí rồi!
Phong chấp sự tức tới phát cuồng, lưỡi đao chân khí trong tay chợt cắt xuống, chém phần vỏ tinh nguyên còn lại.
Rắc rắc.
Tinh nguyên nghiền nát và rơi xuống từng mảnh, lộ ra toàn cảnh vật thể được che giấu phía trong tinh nguyên.
Sau khi nhìn thấy rõ tất cả, Phong chấp sự và Thần cảnh Hải tộc thật sự muốn nôn ra máu.
Bởi vì trong tinh nguyên này thật sự che giấu một con chó đen, hơn nữa còn là một con chó đen mập.
Chó đen giơ móng lên, mắt chó hơi híp lại giống như uống say, trên mặt chó lộ vẻ mơ màng.
Thỉnh thoảng còn ợ một cái, phát ra tinh khí nồng đậm.
Phong chấp sự tức đến nôn ra máu.
Hắn chợt phát hiện con chó đen này thật quen thuộc!
Đây không phải là con chó mà hắn nhìn thấy ở phía ngoài hầm mỏ kia sao? Ban đầu còn tưởng mình hoa mắt... Không ngờ cũng không phải vậy.
Mà lúc trước hắn nhìn thấy con chó đen này, lại đủ để nói rõ con chó đen này cũng không phải là thứ vốn ở trong tinh nguyên.
- Con chó đen nhà ngươi! Rốt cuộc giấu đồ trong tinh nguyên đi đâu rồi! Phong chấp sự tức giận đến phát cuồng, ngực chợt phập phồng lên xuống, trực tiếp nhấc Tiểu Hắc lên trước mắt mình, trợn mắt rít gào.
Trên gương mặt Bộ Phương đầy vẻ kỳ lạ, cắn hàu biển, nhai rau ráu.
Tiểu Hắc xuất hiện ở trong tinh nguyên? Vậy đồ vốn ở trong tinh nguyên đâu? Bị con chó béo này ăn mất rồi à?
Trong lòng Bộ Phương nghĩ.
Bỗng nhiên, sắc mặt của hắn cứng đờ, mắt nhìn Tiểu Hắc cũng từ từ trợn trừng.
- Tiểu Hắc lại có thể ở trong tinh nguyên này... vậy... nguyên liệu nấu ăn trong tinh nguyên đấu? Sẽ không bị con chó này ăn mất rồi chứ? Nhiệm vụ tạm thời của ta đấy!!
Trong lòng Bộ Phương dường như có sấm sét đánh xuống, thoáng cái lại biến sắc.
Mắt chó của Tiểu Hắc không ngừng nheo lại, hình như muốn ngủ.
Ăn no liền ngủ, quả nhiên phù hợp với phong cách của con chó lười biếng này.
Mắt cá chết của cường giả Hải tộc trợn trừng, trong tinh nguyên không phải là Tôm tổ, mà là một con chó?
Vậy Tôm tổ? Bị con chó này ăn rồi?
Không thể nào... Tôm tổ là tồn tại tới mức nào? Làm sao có thể bị một con chó ăn mất được. Lại nói... Chó cũng không thích ăn hải sản mà.
Vậy... Cường giả Hải tộc híp mắt một cái.
Nếu trong tinh nguyên gây ra thanh thế lớn lại không phải Tôm tổ, vậy Tôm tổ có khả năng ở trong hai tinh nguyên còn lại không?
Vừa nghĩ tới điều này.
Thần cảnh Hải tộc lập tức phồng má, nước biển phun mạnh ra ngoài.
Thân hình hắn đột nhiên bắn nhanh về phía hai tinh nguyên còn lại, muốn lấy được hai tinh nguyên kia vào trong tay.
Trong lòng Phong chấp sự sửng sốt, không hiểu vì sao Thần cảnh Hải tộc này đột nhiên nhiệt thiết như thế.
Nhưng nhìn thấy mục tiêu của đối phương, trong lòng hắn cũng thoáng động, lẽ nào trong tinh nguyên khác còn có bảo bối?
Khẳng định là vậy, bằng không Thần cảnh Hải tộc này sẽ không sốt ruột như vậy!
Nghĩ tới đây, Phong chấp sự lập tức có chút nóng lòng không chờ được, muốn chém giết cướp đoạt. Hắn bỏ ra nhiều như vậy, nếu ngay cả một tinh nguyên cũng không cướp được, vậy hắn tuyệt đối sẽ úp mặt vào tường nhà vệ sinh khóc ròng.
Nhưng lúc hắn định ném con chó mập trong tay xuống.
Con chó đen đang buồn ngủ lại mở mắt ra, thản nhiên liếc nhìn cường giả Hải tộc đang nhanh chóng lao đi.
Móng chó nhỏ nhắn giơ lên, lập tức có ảo ảnh của một móng chó hiện ra.
Ầm!!
Cường giả Hải tộc đang lao nhanh như tên bắn trong lúc bất ngờ không kịp đề phòng, trực tiếp bị móng vuốt này đánh cho phải lùi lại hai bước.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Cường giả Hải tộc trợn trừng mắt, nhìn về phía con chó đen kia và gầm thét một tiếng.
Đinh ba lập tức hiện lên, chợt vung lên, vẻ sắc bén dâng trào, một con rồng nước rít gào lao về phía ảo ảnh móng chó, muốn phá tan ảo ảnh này.
Con chó đen nhà ngươi ăn bảo bối trong một miếng tinh nguyên, còn muốn ngăn cản chúng ta thu hai tinh nguyên khác à!
Trên thế gian làm sao có thể có con chó đen thối không biết xấu hổ như vậy chứ?!
- Những tinh nguyên đều là của Cẩu gia, ai cho phép ngươi đi cướp?
Giọng nam ôn hòa đầy từ tính phát ra từ trong miệng của Cẩu gia.
Tròng mắt Phong chấp sự co lại, tay cầm lấy Cẩu gia như bị bỏng, chợt rụt về.
Cẩu gia vẫn lơ lửng ở trong không trung.
Nó giơ một móng chó lên, miệng chó hé ra, lộ ra nụ cười nghiền ngẫm đầy vẻ nhân tính hóa.
Con rồng nước rít gào lao đến, hình như muốn phá tan ảo ảnh móng chó này.
Nhưng Cẩu gia bình tĩnh vung móng chó lên, con rồng nước này lập tức bị đập cho nổ nát.
Móng chó giơ lên, Thần cảnh Hải tộc trực tiếp bị đập cho bắn ngược trở lại giống như một quả bóng cao su vậy, hung hăng đụng vào trên vách mỏ đá.
Cả hang động đều rung lên, vô số mảnh nguyên tinh rơi xuống.
Bộ Phương nhét hàu biển vào trong miệng, nhìn Cẩu gia nổi tính hung bạo, trong giây lát không nói được câu nào.
Phong chấp sự bị dọa cho giật mình.
Hắn không ngờ được con chó đen từ trong tinh nguyên chạy ra lại có thể mạnh như vậy!
Cường giả Hải tộc Thần Thể cảnh lại có thể bị một vỗ đánh bay?
Phong chấp sự hít sâu một hơi, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào Cẩu gia.
- Nếu các hạ đã thu được một miếng tinh nguyên, vậy chẳng lẽ còn muốn nuốt tinh nguyên còn lại à? Làm vậy có phải quá tham lam không?
Bởi vì thiêu đốt chân nguyên, thân hình Phong chấp sự có chân khí cuồn cuộn phun ra.
Từ trên người của hắn phóng ra uy áp thiên địa dồi dào, ép về phía con chó.
Dù nói thế nào đi nữa cũng phải tranh thủ lấy một miếng tinh nguyên chứ?
Cẩu gia ngáp một cái, buồn ngủ không chịu được, mắt chó sắp không mở nổi nữa rồi.
Hắn lười để ý tới Phong chấp sự người gây sự ở trước mặt hắn, quay đầu nhìn về phía Bộ Phương.
- tiểu tử Bộ Phương, ngươi tới đây không phải vì tinh nguyên này sao? Mang hết về đi... Nhanh hoàn thành nhiệm vụ để Cẩu gia còn về ngủ, thứ kia ăn ngon thì ăn ngon, ăn xong lại làm chó mệt rã rời, thật sự là...
Bộ Phương cảm thấy bất đắc dĩ, ăn ngon thì ăn ngon... Lẽ nào con chó béo này thật sự ăn nguyên liệu nấu ăn?
Nhưng bây giờ cũng không phải là lúc suy nghĩ nhiều như vậy, Bộ Phương điểm đầu ngón chân ở trên nồi Huyền Vũ, chợt bắn ra.
Nồi Huyền Vũ cũng quay tròn, thu nhỏ lại, bay trở về trong tay Bộ Phương.
Tê tê tê!
Nồi Huyền Vũ vừa hé ra Bề Bề Chí Tôn bị úp trong đó lập tức giương nanh múa vuốt lao ra, đầy phẫn nộ, muốn xé nát Bộ Phương!
Cẩu gia hí mắt chó, móng chó vỗ một cái.
Bịch một tiếng, Bề Bề Chí Tôn cảm giác thịt của mình cũng muốn tách khỏi vỏ.
Nó bay ra, đập mạnh xuống mặt đất phía xa, vô số cái chân động đậy, trong giây lát sốc, không biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
- Hải sản từ đâu tới... Cẩu gia ghét nhất là hải sản.
Cẩu gia nhắn mũi chó, thì thầm một tiếng.
Bộ Phương không để ý đến Bề Bề Chí Tôn phía sau bị đánh bay, thân hình rơi vào trước hai tinh nguyên kia.
Phong chấp sự trừng mắt. Con chó đen và loài người này là cùng một phe à?!
Đáng chết! Hắn bị gài bẫy sao?
Lại có người dám tính kế người Đại Hoang Tông hắn!
Phong chấp sự càng thêm phẫn nộ, chân nguyên trên thân lại bắt đầu hừng hực thiêu đốt.
Không thể tha thứ được!
Hào quang màu vàng đất chợt bắn ra, giống như một con rồng đất quấn quanh thân thể của hắn, cơ thể Phong chấp sự chợt phồng lên, khí tức dâng trào.
- Cút cho ta!!
Phong chấp sự rít gào, một quyền đột nhiên đập xuống, đột phá âm chướng, ầm ầm nện ở trên thân Cẩu gia.
Mắt chó của Cẩu gia đang nhập nhèm chợt ngẩn người, bịch một tiếng liền bị đập bay vào trên vách đá của hang động.
Bụi bặm cuồn cuộn bốc lên.
Bộ Phương liếc mắt nhìn Cẩu gia bị đập bay, mí mắt khẽ giật.
Mở miệng phun ra một ngọn lửa màu vàng.
Ngọn lửa kia nhảy nhót ở phía trên bàn tay của hắn, ở dưới tác dụng của ý niệm, hóa thành một lưỡi đao lửa.
Phong chấp sự nhìn thấy ngọn lửa này, khí tức bị kìm hãm trong phút chốc chợt tăng vọt, phát ra tiếng rít gào càng thêm cuồng bạo.
- Thiên Địa Huyền Hỏa của Vạn Thú Viêm?! Ngươi chính là loài người cướp đi Vạn Thú Viêm?!
Bộ Phương nhíu mày, không để ý đến Phong chấp sự, giơ tay chém xuống, một miếng tinh nguyên trong tay bị cắt vỡ.
Lần đầu tiên cắt tinh nguyên, trong lòng thật sự vẫn có một chút kích động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.