Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 352:




Mỏ nguyên tinh lớn trong Huyễn Hư Linh Trạch.
Lúc này, trong đầm lầy giống như sôi trào vậy, bùn thoáng cái trở nên khô khốc, không ngừng bốc lên hơi nóng mờ mịt, khiến cho bùn trở nên cứng rắn.
Không ngừng có tiếng hô kỳ lạ từ trong hố sâu truyền ra, kèm theo là tiếng hét thảm.
Từ trong hố sâu bắn ra rất nhiều máu tươi của người rắn cường tráng, bắn xa tới mấy mét, làm người ta nhìn thấy mà giật mình.
Từng linh thú giống như do nguyên tinh hình thành với con mắt màu đỏ đầy hung tàn cắn xé từng người rắn trong hố sâu.
Từ trong miệng bọn họ truyền ra những tiếng kêu rên.
Những linh thú này trấn giữ mỏ nguyên tinh, giống như đang bảo vệ thứ gì đó trong mỏ nguyên tinh vậy.
Trên bầu trời phía xa có mấy bóng người chợt bắn đến, làm không khí cũng phát ra tiếng nổ.
Vu Mục ngự kiếm đến, gương mặt nặng nề, nhìn trong mỏ nguyên tinh không ngừng có máu bắn ra, hắn không khỏi thở dài.
Xà Nhân Hoàng Đỗ Lỵ cũng lắc đuôi rắn, chạy tới mỏ nguyên tinh lớn này.
Mỏ nguyên tinh lớn này là do Bạch Vân Sơn Trang và Xà Nhân Đại Thành cùng khai thác, bên trong nhưng có không ít người rắn cường tráng và đệ tử của Bạch Vân Sơn Trang.
Bây giờ người đứng đầu của hai thế lực lớn đều tái mặt nhìn máu không ngừng từ trong mỏ bắn ra, trong lòng như bị gậy lớn đập phải.
- Đáng chết! Trong mỏ nguyên tinh rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?
Vu Mục nổi giận quát một tiếng và ngự kiếm lao xuống, lập tức xông vào trong mỏ.
Xà Nhân Hoàng nhanh chóng đuổi theo.
Xà Nhân Vương Đỗ Khải phía sau nàng lại do dự một lúc mới đi vào.
Ba người vừa vào mỏ, lỗ chân lông trên toàn thân đều co lại.
Bên trong hầm mỏ là mùi máu tươi nồng nặc đến gay mũi, gần như tràn ngập khắp mỏ. Trên mặt đất là các phần sót lại của cơ thể, đuôi rắn... đầu rải rác khắp nơi, trông vô cùng khủng bố...
cảnh tượng giống như địa ngục vậy.
Cảnh tượng này làm cho người ta hít thở không thông.
Vu Mục vô cùng tức giận, Xà Nhân Hoàng cũng cảm giác lạnh giá.
Bọn họ nhìn chằm chằm vào sâu bên trong mỏ tối tăm.
Chỗ ấy hình như đang vang lên tiếng chấn động kịch liệt. Sau đó hiện ra từng con linh thú giống như do nguyên tinh ngưng tụ ra.
Những khí tức trên thân linh thú đặc biệt đáng sợ.
Trên không trung Huyễn Hư Linh Trạch, một chiếc chiến hạm kim loại chậm rãi tới, dừng lại ở trên hầm mỏ nóng bức.
- Cuối cùng đã tìm được rồi...
Phong chấp sự nhìn hầm mỏ lớn phía dưới, tuy lối vào đầy máu tanh nhưng lại không át được sự hưng phấn trong mắt của Phong chấp sự.
rất nhiều đệ tử của Đại Hoang Tông đứng phía sau Phong chấp sự môn đều kinh ngạc nhìn, đặc biệt hưng phấn.
Bỗng nhiên, mắt Phong chấp sự co lại, nhìn thấy một bóng đen đột nhiên bắn qua, rơi xuống bên dưới.
Hắn khẽ nhíu mày. Khi hắn tập trung tinh thần nhìn lại, liền thấy phía dưới chiến thuyền này có một con chó béo thuần một màu đen.
Chó đen này bước catwalk tao nhã, hình như vô cùng hưng phấn đi ở phía trên Linh Trạch, đầu lưỡi phun ra nuốt vào, nước bọt bắn ra.
Con chó béo ở đâu tới vậy?!
Phong chấp sự cảm thấy bất đắc dĩ, chỉ nhìn lướt qua liền thu hồi ánh mắt. Một con chó đen thật sự không thu hút được sự chú ý của hắn.
Nhưng, trong phút chốc, Phong chấp sự cảm giác cơ thể cứng đờ, bởi vì khóe mắt hắn liếc qua lại hoảng sợ phát hiện, con chó đen vốn bước đi thong thả trên Huyễn Hư Linh Trạch đã biến mất không thấy nữa.
Ngay cả một sợi lông chó cũng không để lại, giống như lúc trước hắn bị hoa mắt vậy.
- Xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng lẽ mình lại thật sự bị... hoa mắt?
Phong chấp sự hít sâu một hơi rồi dụi mắt. Hắn đường đường là một vị cường giả cảnh giới Thần Thể sẽ hoa mắt à?
Nói ra... bản thân hắn cũng không tin.
Phong chấp sự lắc đầu và ném đi sự kiện con chó đen biến mất một cách thần bí, ánh mắt làm nóng rực nhìn lối vào của mỏ kia.
Nhưng hắn không vội tiến vào trong.
- Dựa theo kinh nghiệm trước đây lại thấy được, trong mỗi mỏ nguyên tinh lớn đều có tinh thú bảo vệ, trước hết cứ để cho những người khác đi thăm dò tìm kiếm một lượt, xem tinh thú ở đây mạnh thế nào đã?
Phong chấp sự im lặng hồi lâu rồi thu xếp cho một vị Chí Tôn cửu phẩm trong chiến hạm tiến vào bên trong hầm mỏ.
Nếu đã tìm được mỏ nguyên tinh lớn, vậy tinh nguyên trong mỏ lớn cũng không thể chạy đi được.
...
Oong...
Khói xanh lượn lờ, dao xương Hoàng Kim Long liền xuất hiện ở trong tay của Bộ Phương.
Hắn vung vẩy con dao, ánh đao, bóng ngược lóe lên chói mắt, từ trên con dao xương rồng này bắn ra một long uy vô hình.
Lập tức, cơ thể con tôm càng xanh mới từ trong dòng nước bắn ra lập tức cứng đờ, liêm đao chém về phía Bộ Phương cũng dừng lại.
Bộ Phương liếm môi, vung con dao xương rồng lên, liền trực tiếp chém hai liêm đao của con tôm càng xanh này.
Sau đó, hắn thò tay ra, nắm lấy con tôm càng xanh chỉ còn chút sức sống trong tay.
Trên vỏ tôm càng xanh có gai sắc bén, nó đang không ngừng giãy giụa, hình như muốn dùng gay nhọn đâm cho Bộ Phương đau đớn, để nhân cơ hội có thể trốn thoát.
Đáng tiếc Bộ Phương sao có thể dễ bị hãm hại được?
Nồi Huyền Vũ nhất thời chuyển động, trực tiếp hiện ra. Bộ Phương không cần nhìn, liền bắt con tôm càng xanh đó ném vào trong nồi.
Long uy trấn áp xuống, khiến cho tôm càng xanh không thể động đậy.
Một đòn thuận lợi, Bộ Phương lập tức âm thầm tán thưởng một tiếng, động tác càng thêm nhanh chóng.
Mặt nước xung quanh không ngừng phát sinh tiếng nổ, từng con tôm càng xanh bắn ra khỏi mặt nước, lao về phía Bộ Phương.
Bộ Phương híp mắt lại, chân khí trào vào trong dao xương Hoàng Kim Long, khiến cho long uy trong đó ầm ầm tăng lên, tất cả tôm càng xanh bắn lên đều bị trấn áp, vù một tiếng, đều bị ép xuống nước.
Bộ Phương thật hưng phấn. Hắn thấy rất nhiều con Bề Bề đang giãy giụa.
Hắn đạp lên trên mặt nước đi tới, con dao xương rồng tùy ý đập xuống. Mỗi lần hắn đập xuống mặt nước liền đánh cho một con Bề Bề không thể động đậy bay ra.
Nồi Huyền Vũ chụp tới, liền vớt Bề Bề vào trong đó.
Bộp bộp bộp!
Một đường đạp lên mặt nước, một đường bộp bộp bộp, một đường bắt Bề Bề.
Cảnh tượng này có phần trái ngược với cảnh ngày diệt vong xung quanh, nhìn có chút tức cười.
Lúc này Xà Nhân Đại Thành đang loạn, gần như tất cả người rắn phải đối mặt với những kẻ xâm lăng bạo ngược, tất cả đều kêu thảm và lui về phía sau.
Nào có ai điên cuồng không nói đạo lý như Bộ Phương... đi bắt Bề Bề.
Những người rắn nhìn thấy Bề Bề đều bị dọa cho lui về phía sau đầy hoảng hốt/ Bộ Phương thì hay rồi, dường như chỉ sợ Bề Bề trong nồi Huyền Vũ không đủ, không ngừng bắt lấy.
Cường giả Hải tộc đang lướt sóng lao đi, thấy vậy thì cơ mặt giật giật, nhìn tiểu tử loài người không ngừng Bề Bề với vẻ kỳ lạ.
- Thằng nhóc kia rốt cuộc là ai?! Nỗ khắc, ngươi đi giết loài người kia cho ta! Thả con dân tôm càng xanh mà hắn bắt được ra!
Một vị cường giả Hải tộc trên người mặc vảy giáp nói với cường giả Hải tộc da xanh cường tráng, toàn thân nổi đầy cơ bắp cách đó không xa.
- Chỉ là một loài người hèn mọn thôi! Đại nhân chuẩn bị chờ nghe tin tức tốt của ta đi!
Hải tộc Nỗ Khắc lập tức gào to một tiếng, từ trên bọt sóng chợt bắn xuống, lao về phía Bộ Phương đang không ngừng bắt Bề Bề.
Nỗ Khắc này có tu vi Chiến Thần bát phẩm, tay cầm một cây chiến mâu đánh về phía Bộ Phương.
Vút!
Bộ Phương con môi đạp mạnh xuống mặt nước, làm sóng biển cũng dâng cao lên mấy mét.
Ý niệm thoáng động, từ trong không gian của hệ thống lấy ra một cái bình chứa dầu màu vàng. Mỗi lần rời khỏi quán nhỏ, Bộ Phương đều sẽ mang theo đủ dụng cụ nấu nướng, đề phòng cho bất cứ tình huống nào.
Cái bình nhanh chóng xoay tròn ở trong tay của Bộ Phương.
Cơ tay Bộ Phương đang khẽ run rẩy, khiến cho bình dầu không ngừng chuyển động, một tia dầu màu vàng như sợi tơ trút xuống, rắc lên đống Bề Bề ở trong nồi Huyền Vũ.
Bên trong nồi Huyền Vũ hình như có những lực lượng khác áp chế đám Thâm Hải Hà Cô, khiến chúng chỉ có thể chạy loạn ở trong đó.
Rào rào...
Dầu rơi xuống xong, hoàn toàn phủ lên đống Bề Bề trong nồi Huyền Vũ.
Đám Bề Bề hơi sửng sốt, chúng chợt có một dự cảm xấu, chúng phun ra nuốt vào dầu, phun bọt khí, giãy giụa ở bên trong nồi và muốn xông tới.
- Gào! Thằng nhóc loài người đáng chết, nhanh thả tất cả tôm càng xanh ra! Bằng không... Chết!
Làn da màu xanh của Nỗ Khắc chợt căng lên, mắt trợn trừng như mắt cá chết, hai bên má phun ra nước biển, điên cuồng hét lên một tiếng, nắm trường mâu đánh về phía Bộ Phương.
Bộ Phương đang cao hứng lập tức nghiêm mặt lại, nghi ngờ liếc nhìn hắn.
Đầu ngón chân chợt điểm lên mặt nước, bọt sóng vỡ nát, Bộ Phương lao vọt ra, trong ngực phồng lên, gương mặt trở nên đỏ bừng.
Sau đó hắn hé miệng, phun ra ngọn lửa màu vàng.
Một ngọn lửa màu vàng bay lên, ầm ầm hóa thành biển lửa ngập trời và bao phủ lấy Nỗ Khắc!
Lửa nóng làm cho Nỗ Khắc chợt kinh ngạc, trước mắt chỉ thấy một mảnh màu vàng chói lòa, hoàn toàn không tìm được bóng dáng thằng nhóc loài người kia.
Bỗng nhiên, một tiếng gào thét vang vọng.
Trong lòng Nỗ Khắc thầm cả kinh, quay đầu nhìn lại, chỉ có thể nhìn thấy một bóng đen che phủ tầm mắt lao tới.
Đông...
Một tiếng động khẽ vang lên, Nỗ Khắc cảm giác trời đất hình như cũng đang xoay tròn, đầu như muốn nổ tung, cả người liền ngã xuống mặt nước, chìm xuống đáy nước.
Nồi Huyền Vũ xoay tròn rồi bay trở về trong tay Bộ Phương, một ngọn lửa màu vàng vọt ra, chui vào trong miệng kim loại của nồi Huyền Vũ.
Ầm!!
Bề Bề om dầu.
Bộ Phương cong môi, lửa lập tức mạnh hơn!
Bên trong nồi Huyền Vũ, đám Bề Bề đang ngỡ ngàng phun bọt khí lập tức trợn mắt, bắt đầu bắn loạn khắp nơi làm dầu bắn ra, nhưng lại bị nồi Huyền Vũ áp ép chặt.
Chỉ một lát, trong nồi liền có một mùi thơm tỏa ra.
Ngửi mùi thơm quen thuộc của Bề Bề, trong miệng Bộ Phương lập tức ứa nước miếng thì thèm ăn. Ý niệm của hắn thoáng động, một vò Băng Tâm Ngọc Hồ Tửu xuất hiện ở trong tay hắn.
Hắn bóc lớp giấy dán, vẩy rượu vào trong nồi Huyền Vũ.
Xèo xèo xèo!!
Trong chớp mắt, hơi nóng bốc lên kèm theo mùi rượu và mùi thơm của thịt Bề Bề.
Cường giả Hải tộc đang lướt sóng xuống liền trợn trừng mắt, trong lòng chợt kinh ngạc, miệng cũng đang run rẩy!
- Loài người kia... Hắn làm sao dám nấu con dâu tôm càng xanh ở ngay trước mặt Hải tộc chúng ta chứ? Đáng chết! Bắt hắn lại cho ta!
Cường giả Hải tộc phẫn nộ rít gào, dẫn tới bọt sóng xung quanh bắn lên.
Rất nhiều cường giả Hải tộc lập tức cảm giác da đầu tê dại, cùng đáp một tiếng và lao về phía Bộ Phương.
Bộ Phương cầm nồi Huyền Vũ, bên trong nồi nóng bóng, đang om dầu Bề Bề.
Bề Bề đã lập tức ra nồi, Bộ Phương làm sao có thể để những kẻ da xanh kia làm ảnh hưởng được.
Cho nên hắn liền chạy đi, lao nhanh như tên bắn trên mặt nước, chỉ một lát sau liền lao ra ngoài thành lớn.
Bộ Phương vừa chạy còn vừa quay đầu nhìn về phía Bề Bề khổng lồ kia, không nhịn được chép miệng.
- Kích thước lớn như vậy, nhất định là có rất nhiều thịt!
Trong lòng Bộ Phương thầm nghĩ.
Đáng tiếc đây là một con Bề Bề Chí Tôn, Bộ Phương tạm thời đánh không lại... Bằng không nhất định sẽ không bỏ qua!
Xuy xuy xuy!
Thế lửa của Vạn Thú Viêm dưới Nồi Huyền Vũ đang tăng lên, mùi thơm trong nồi tỏa ra càng nồng, bay ra khắp cả thành.
Con Bề Bề Chí Tôn khổng lồ trợn trừng mắt, liêm đao lớn rạch không khí và phát ra những tiếng xé gió.
Vô số cái chân chợt lay động, giống như lò xo đuổi theo về phía Bộ Phương.
Trong giây lát, hình ảnh trở nên có chút kỳ lạ.
Bộ Phương cố nhịn lại mùi thơm do Bề Bề om dầu tản ra, lao nhanh như tên bắn, sau lưng hắn lại là cường giả Hải tộc phẫn nộ và Bề Bề khổng lồ đang nổi điên...
Rất nhiều người rắn đang chạy loạn trong Xà Nhân Đại Thành đều đờ đẫn nhìn cảnh tượng như vậy.
Đỗ Vi che ngực, nhìn Bộ Phương lao nhanh như tên bắn, trên khuôn mặt xinh xảo hình như có chút dở khóc dở cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.