Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 339:




- Nhiệm vụ tạm thời, mời kí chủ đi tới Huyễn Hư Linh Trạch, tranh đoạt mỏ nguyên tinh lớn, cũng mở ra trân bảo ẩn chứa bên trong tinh nguyên, dùng trân bảo trong đó nấu một món ăn. Phần thưởng của nhiệm vụ: 20% tu vi chân khí.
Giọng nói nghiêm túc của hệ thống vang lên trong đầu Bộ Phương đang buồn ngủ.
Lại giống như lúc đang nửa tỉnh nửa mê, đột nhiên chuông đồng hồ báo thức vang lên ngay sát bên tai, làm Bộ Phương giật mình suýt nữa lăn ra khỏi ghế.
Bộ Phương mở mắt, trong mắt vẫn có mấy phần mê man, hắn thò tay vỗ nhẹ vào ngực, sắc mặt cũng có phần đen lại.
- Hệ thống, lần sau ngươi tuyên bố nhiệm vụ, có thể có khúc nhạc dạo đầu nhắc nhở trước một chút không? Đừng nói thình lình nói ra một câu, sẽ dọa chết người đấy.
Bộ Phương bình tĩnh lại, bất mãn nói.
- Nhiệm vụ tạm thời sẽ bắt đầu vào ba ngày sau, mong kí chủ sớm chuẩn bị sẵn sang. Lần hành động này cần phải có Tiểu Hắc đi cùng kí chủ. Mong kí chủ chinh phục Tiểu Hắc trong vòng 3 ngày. Nếu Tiểu Hắc không muốn đi, lại chứng tỏ nhiệm vụ tạm thời của kí chủ bị thất bại, sẽ bị trừ 10% tu vi chân khí.
Hệ thống vẫn nghiêm túc như vậy.
Nhưng nội dung trong đó lại làm cho Bộ Phương bất giác nhíu lông mày, trong lòng cảm thấy vô cùng kinh ngạc và nghi ngờ.
Nhiệm vụ lần này... Lại là Tiểu Hắc đi cùng mình?
Chẳng lẽ không phải là Tiểu Bạch à... sao lại đổi thành con chó lười biếng Tiểu Hắc kia?
Bộ Phương chớp chớp mắt và quay đầu nhìn về phía con chó Tiểu Hắc gần như rúc đầu vào trong bát sườn cay ở ngoài cửa, không khỏi nhếch miệng.
- Ý của hệ thống là muốn bảo ta thuyết phục Tiểu Hắc đi theo ta tới hoàn thành nhiệm vụ tạm thời lần này à?
Bộ Phương thì thầm nói một câu.
- Không sai, kí chủ.
Hệ thống lại thình lình nhảy ra một câu, làm Bộ Phương đang trầm tư lại bị dọa cho giật mình.
Nghẹn lòng rồi... Muốn thuyết phục con chó lười biếng này đi ra ngoài à? Hệ thống, ngươi xác định không phải đang nói đùa chứ?
Tiểu Bạch rất tốt, vừa ngoan ngoãn lại vừa đáng yêu, bụng béo sờ vào cũng có cảm giác không tệ.
Con chó béo này... Ôi, không nói nữa.
Bộ Phương cảm thấy có phần mệt lòng.
Nhưng vừa mệt lòng, đồng thời hắn cũng cảm thấy có phần kinh hãi. Bởi vì phần thưởng của nhiệm vụ tạm thời lần này thật sự hấp dẫn.
Thưởng 20% tu vi chân khí, điều này có thể tiết kiệm cho Bộ Phương bao nhiêu thời gian kinh doanh chứ!
Cho dù là vì phần thưởng 20% tu vi chân khí này, Bộ Phương cảm thấy mình cần phải cố gắng phấn đấu một lúc. Lại không phải là dụ dỗ chó béo thôi sao?
Hắn đẹp trai như vậy, chắc chắn có thể làm được!
Trong lúc Bộ Phương đang trầm tư suy nghĩ, ngoài quán lại có mấy bóng người nhanh chóng đi tới, cắt ngang suy nghĩ của Bộ Phương.
Bộ Phương ngẩng đầu nhìn lên. Đó không phải là ai khác, chính là Nghê Nhan và lão già râu tóc bạc trắng kia.
Sau lưng Nghê Nhan lại có chị em Tiếu gia bám theo.
Trên mặt Tiếu Tiểu Long đã không còn vẻ suy sụp tinh thần nữa, thay vào đó là làn da trắng mịn, hồng hào, tinh thần sung mãn.
- Ông chủ Bộ, buổi sáng tốt lành nhé!
Tiếu Tiểu Long vui vẻ chào hỏi Bộ Phương.
Nhưng Bộ Phương không chào lại, chỉ thản nhiên nhìn hắn. Mãi đến khi mặt Tiếu Tiểu Long đỏ lên như đít khỉ, vội xông vào trong phòng bếp và bắt đầu luyện tập.
- Lần sau về muộn thế này, ngươi biết sẽ có hậu quả thế nào đấy...
Bộ Phương từ trên ghế nằm đứng lên, nói với Tiếu Tiểu Long đã chui vào trong phòng bếp.
Tiếu Tiểu Long lập tức lảo đảo, trong lòng bi thương căm phẫn.
Muội tử Vũ Phù không ở đây, ngươi chỉ biết bắt nạt ta thôi!
Tiếu Yên Vũ ôn hòa nhìn Bộ Phương, bàn tay ngọc nhỏ nhắn của nàng vừa nhấc lên, liền lấy ra một cái túi rất lớn, trong túi chứa đầy nguyên tinh, đưa cho Bộ Phương.
- Ông chủ Bộ, đây là một vạn nguyên tinh, nhưng cho dù có lấy ra nhiều nguyên tinh hơn nữa cũng không đủ biểu đạt lòng cảm kích của trên dưới Tiếu gia chúng ta đối với ông chủ Bộ.
Đôi mắt trong veo như nước của Tiếu Yên Vũ nhìn chằm chằm vào Bộ Phương chẳng khác nào hổ đói rình mồi, lại mang theo vài phần cảm kích, chân thành nói.
Nàng nói làm Bộ Phương cũng thấy hơi ngượng.
Nhưng chẳng biết có phải da mặt của Bộ Phương quá dày hay không mà không có chút thay đổi nào, chỉ nhận lấy cái túi và cất vào một cách đương nhiên.
Âu Dương Tiểu Nghệ khẽ hát, vui vẻ đi tới trong quán nhỏ.
Ở trong quán nhỏ lâu như vậy, nàng rất nhanh đã phát hiện ra quán nhỏ không bình thường. Nàng đi quanh Ngộ Đạo Thụ và quả Tử Linh mới trồng thêm, chợt phát hiện quán nhỏ hình như trống trải hơn rất nhiều.
- Ông chủ thối... quán nhỏ hình như lớn hơn rồi!
Âu Dương Tiểu Nghệ trừng mắt nói với Bộ Phương.
- A... Là mở rộng ra.
Bộ Phương bình tĩnh trả lời, cũng không giải thích gì. Bây giờ hắn đang buồn phiền, không biết nên thuyết phục Tiểu Hắc đi theo hắn làm nhiệm vụ thế nào.
Mỏ nguyên tinh lớn ở Huyễn Hư Linh Trạch à?
Bộ Phương nhớ tới địa điểm của nhiệm vụ tạm thời lần này, không khỏi vô cùng kinh ngạc. Lại là Huyễn Hư Linh Trạch...
Hơn nữa mỏ nguyên tinh lớn này là gì? Có gì khác với mỏ nguyên tinh của nhà Kim Bàn Tử chứ?
- Xin kí chủ chú ý, mỏ nguyên tinh chính là khoáng mạch bình thường nằm sâu ở dưới đất vànuôi dưỡng nguyên tinh, bên trong không chứa khoáng mạch tinh nguyên, chất lượng sản xuất ra nguyên tinh kém,có nhiều tạp chất.
- Mỏ nguyên tinh lớn cũng chôn sâu dưới đất, nuôi dưỡng rất nhiều nguyên tinh cỡ lớn, trong mỏ lớn lại ẩn chứa khoáng mạch tinh nguyên, sản xuất ra nguyên tinh có chất lượng cao, ít tạp chất, là sản phẩm cần thiết để u luyện và là tiền giao dịch trên Tiềm Long Đại Lục.
Hệ thống giải thích cho Bộ Phương.
Bộ Phương chợt hiểu ra. Nói ngắn gọn, mỏ nguyên tinh lớn thật ra chính là mỏ nguyên tinh, chỉ có điều càng dồi dào hơn mỏ nguyên tinh, hơn nữa còn ẩn chứa khoáng mạch tinh nguyên. Mục tiêu nhiệm vụ tạm thời của Bộ Phương lần này chính là khoáng mạch tinh nguyên.
- Vậy một mỏ nguyên tinh lớn sẽ sản xuất ra ba khoáng mạch tinh nguyên, một trong số đó là tinh nguyên đặc có giá trị khá thấp, hai cái còn lại không phải tinh nguyên đặc nên giá trị cao hơn, tinh nguyên bên trong sẽ ẩn chứa vật thần bí. Vật thần bí này rất có thể là bảo dược thời đại thượng cổ, cũng có thể là vài sinh vật thần bí...
Đối với vài danh từ mới, hệ thống đều sẽ đúng lúc giải thích cho Bộ Phương nghe, bởi vì những điều này đều liên quan đến chuyện Bộ Phương có thể hoàn thành nhiệm vụ tạm thời hay không.
Nghe hệ thống nói như vậy, Bộ Phương đột nhiên cảm giác khoáng mạch tinh nguyên này có chút thú vị.
- Hệ thống, ngươi nói... trong mỏ tinh nguyên này có thể có Thần Long thượng cổ gì đó không?
Bộ Phương suy đoán nói.
- Mong kí chủ đừng suy nghĩ nhiều. Mỏ nguyên tinh lớn không có khả năng ẩn chứa thần thú thượng cổ, bởi vì mỏ nguyên tinh lớn không cung cấp đủ năng lượng làm cho thần thú ngủ say.
Bộ Phương tò mò hỏi hệ thống về một vài chuyện liên quan tới nhiệm vụ tạm thời.
Đám người Nghê Nhan lại đã gọi món ăn xong.
Sau khi Âu Dương Tiểu Nghệ nói tên món ăn cho Bộ Phương, Bộ Phương liền đi thẳng vào trong phòng bếp, bắt đầu nấu ăn.
Thái thượng trưởng lão ngồi ngay ngắn ở trên ghế, nhìn bóng lưng của Bộ Phương ở trong phòng bếp, ít nhiều có chút thâm ý.
Hôm qua, Phật Nhảy Tường đã trị hết thương thế trên người hắn.
Hiệu quả của món ăn quả thực còn tốt hơn đan dược. Đây là lần đầu tiên Thái thượng trưởng lão nghiêm túc quan sát quán nhỏ này, càng quan sát, hắn càng kinh ngạc.
Bất kể là Bộ Phương thần bí, hay chó béo mải ăn, hay con robot bằng sắt cẩn thận đứng ở trong phòng bếp đều tỏa ra khí tức thần bí.
Hắn lấy ra mấy miếng ngọc phù, bắt đầu thôi diễn, giống như muốn thử thôi diễn xem mấy manh mối có liên quan đến Bộ Phương.
Bởi vì hắn suy đoán, tồn tại đáng sợ như chó đen này làm sao có thể chạy đến làm chó giữ cửa cho nơi ở của một phàm nhân được? Bộ Phương này tuyệt đối có thân phận đặc biệt không tầm thường.
Chẳng lẽ là con trai của cường giả thế lực lớn nào trên Tiềm Long Đại Lục?
Háy là đại năng giả nào thu lại thần thông giả heo ăn thịt hổ ở trong quán nhỏ?
Càng nghĩ, hắn càng thấy tò mò.
Nhưng Thái thượng trưởng lão nắm ngọc phù trong tay còn chưa bắt đầu thôi diễn, tâm thần đã run lên, toàn thân cảm giác như không thở nổi làm hắn không ngừng run rẩy.
Trong quán nhỏ truyền ra một áp lực làm mấy miếng ngọc phù trong tay hắn đều vỡ nát.
Thái thượng trưởng lão có chút hoảng hốt, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt.
Hắn thầm rùng mình và thu lại tâm thần, cũng không dám có động tác khác.
Không thể nghi ngờ, quán nhỏ này... đặc biệt dọa người!
Hắn muốn từ trong thiên cơ tìm được manh mối, cũng suýt nữa bị cắn trả, may mà trong lòng hắn có sự chuẩn bị, nhanh chóng từ bỏ.
Nghê Nhan nghi ngờ liếc mắt nhìn Thái thượng trưởng lão, lại nhìn bùa bói toán vỡ nát trên bàn, cô gái xinh đẹp không sao tả xiết này liền bĩu môi.
Nàng mới lười để ý xme Bộ Phương có thân phận gì, nàng chỉ để ý thức ăn của ông chủ Bộ ăn có ngon hay không thôi. Ông chủ Bộ rốt cuộc có thân phận gì... có liên quan gì tới nàng đâu?
Từng món ăn thơm nức được bưng trong từ phòng bếp ra, bày ở trên bàn.
Ánh mắt Nghê Nhan lập tức sáng lên, nóng lòng vội vàng ăn nhanh.
Ánh mắt Thái thượng trưởng lão nhìn Bộ Phương có mấy phần kính nể và sợ hãi, điều này làm Bộ Phương cảm thấy khó hiểu.
Sao ánh mắt lão già này trở nên kỳ lạ vậy? Chẳng lẽ mình trở nên đẹp trai hơn sao?
Nhưng hắn cũng lười để ý tới lão già này. Sau khi đặt hết các món ăn lên bàn, hắn lại đi về phía cửa.
Trong ánh mắt nghi ngờ của đám người ngồi trong quán nhỏ, Bộ Phương nhấc quần lên và ngồi xổm xuống, nhìn con chó đang ăn say sưa.. cười khúc khích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.