Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 336:




Ngoài Đế Đô của đế quốc Thanh Phong.
Một bóng người thong thả đi từ chân trời phía xa tới, bóng người này có một mái tóc màu xám cứng cáp, khí tức như rồng, cơ thể đặc biệt cao ráo.
Người đàn ông tóc xám này rõ ràng có tu vi hết sức kinh người, trong lúc hắn đi, dường như mang theo cuồng phong, ép cho cây cỏ xung quanh đều không ngừng lắc lư.
Trong tay người đàn ông tóc xám đầy khí tức cường giả này lại đang cầm một cái chân thịt nướng.
Không biết chân linh thú nướng này là thịt linh thú gì, bởi vì thật sự bị nướng cháy nên nhìn mơ hồ không rõ. Nếu không phải nhìn dáng vẻ bề ngoài là chân linh thú, người khác nhìn vào, có thể sẽ cho rằng người này đang gặm than củi đấy.
- Phi! Làm sao có thể khó ăn như vậy chứ?
Đoạn Vân vừa chạy nhanh vừa hung hăng cắn cái chân nướng trong tay. Chỉ là trong lòng đầy hy vọng cắn xuống một cái, lại dẫn tới trong miệng đáng nghét. Miếng thịt nướng này đắng không chịu nổi, giống như than vậy, đáng tới mức làm hắn sắp chảy nước mắt rồi.
Hắn nhổ miếng thịt nướng ra, vẻ mặt đầy phiền muộn.
- Đều dùng đan hỏa nướng, sao ta không thể làm ra món chân nướng ăn ngon chứ?
Đoạn Vân ghét bỏ, ném cái chân nướng trong tay đi, trên mặt đầy phiền muộn.
Hắn chạy từ Thập Vạn Đại Xuyên y tới Thanh Phong Đế Đô, theo lý thuyết với tốc độ Chiến Thần bát phẩm đỉnh phong của hắn thì chắc hẳn có thể nhanh chóng đến nơi.
Nhưng cả đoạn đường này, hắn lại không hề sốt ruột.
Sau khi ra khỏi Thập Vạn Đại Xuyên, dọc đường đi, hắn thỉnh thoảng lại gặp được một con linh thú thất giai, không cẩn thận giết chết con linh thú kia.
Hắn nhớ tới trước đây Bộ Phương ép hắn dùng đan hỏa nướng thịt Địa Long rất ngon, thịt rồng vàng óng, non mềm, ánh mỡ vàng ươm cùng mùi thịt thơm tỏa ra cũng làm trong lòng Đoạn Vân cảm thấy ngứa ngáy.
Nếu một Chiến Thánh thất phẩm như Bộ Phương cũng có thể nướng ra món ăn ngon như vậy, hơn nữa còn mượn đan hỏa của hắn mới nướng ra được, bản thân hắn là chủ nhân của đan hỏa lại càng khống chế đan hỏa càng thuận buồm xuôi gió hơn Bộ Phương, lẽ nào không làm ra được món ăn ngon sao?
Thèm ăn cộng thêm trong lòng không phục, cho nên Đoạn Vân liền thử một lúc, từ đó về sau hoàn toàn đi lên con đường dùng đan hỏa để thịt, không có đường quay về.
Đương nhiên, tuy đan hỏa kém cuồng bạo hơn Thiên Đại Huyền Hỏa, nhưng muốn khống chế cũng không là khó khăn bình thường.
Đặc biệt là muốn nướng thịt.
Trong đó lại có rất nhiều yêu cầu.
Trên đường đi, tuy Đoạn Vân đã khống chế thuần thục hơn nhưng nướng thịt ra quả thực giống như thức ăn cho heo ăn vậy.
Ăn thịt Địa Long do Bộ Phương nướng xong, giờ nếm thử đồ bản thân hắn nướng... Quả thật chẳng khác nào cho heo ăn.
Ném miếng thịt nướng đi, Đoạn Vân thầm thở dài một hơi, hắn cảm thấy mình chắc hẳn không có thiên phú làm đầu bếp, vẫn nên ngoan ngoãn làm Luyện Đan Sư của hắn thì hơn.
Nhưng đan hỏa đã bị hắn mang đi nướng thịt không còn đường quay lại:
- A... Hình như tới muộn rồi?
Từ phía xa Đoạn Vân liền nhìn thấy tường thành sừng sững của Thanh Phong Đế Đô bây giờ đã bị tàn phá không chịu nổi, trên đó đầy những vết nứt dày đặc, còn có một lỗ lớn hiện ra ngay chính giữa tường thành.
Rất rõ ràng, Đoạn Vân hắn tới muộn, cuộc chiến đấu đã kết thúc.
- Tiểu tử kia sẽ không bị người ta giết rồi chứ... Nhiều Chí Tôn tới đông như vậy, cho dù là đệ tử thiên tài của Đại Hoang Tông cũng thấy đau trứng đấy.
Đoạn Vân xoa xoa cằm mình, chà chà cảm thán.
Hắn thật sự không lo lắng cho Bộ Phương, nếu Bộ Phương dám cướp Vạn Thú Viêm, vậy sẽ phải chuẩn bị tốt biệc bị nhiều Chí Tôn như vậy vây đánh.
Hơn nữa trong lòng Đoạn Vân biết rất rõ ràng, cho dù chống đỡ nổi nhiều đợt Chí Tôn đánh tới như vậy, tiếp theo vẫn còn có rất nhiều sóng gió đang đợi Bộ Phương.
Bởi vì Thiên Địa Huyền Hỏa xuất thế... đủ để khiến cho cả vùng đất Nam Cương được xem là địa điểm thí luyện, bị Đại Hoang tông chú ý.
Đoạn Vân cào cào vào mái tóc xám rối bời của mình, thở ra một hơi và lại tiếp tục đi về phía trước.
Trên mảnh đất bằng phẳng phía trước Đế Đô có rất nhiều binh sĩ đang thu dọn các binh sĩ Vũ Vương bị rút sạch tinh phách, từng bóng người đan xen đều có vẻ bận rộn.
Đoạn Vân vừa nhìn lại tặc lưỡi lấy làm kỳ lạ. Hắn trực tiếp vượt qua những binh sĩ này, bước chân vào Thanh Phong Đế Đô.
...
Trong mắt Tiếu Mông bắn ra tinh khí ngập trời, xung quanh thân thể của hắn có linh khí dao động và hình thành một cơn bão linh khí nhỏ, gào hét ở bên trong quán nhỏ.
Tuy tạo ra gió bão nhưng không hề làm lay động tới vật gì trong quán.
Trong đôi mắt tuyệt đẹp của Tiếu Yên Vũ đầy vẻ vui mừng, phụ thân đúng là trong cái rủi có cái may, thu được cơ duyên đột phá sao?
Phụ thân hắn cuối cùng sắp đột phá rồi!
Tiếu Mông dừng lại ở cảnh giới Chiến Thánh thất phẩm đã rất nhiều năm, vẫn không tìm được cơ hội đột phá, bây giờ lại phá trước rồi lập, ở thời điểm cận kề với cái chết lại được cứu về, hoàn toàn phá tan rào cản, một lần hành động bước chân vào cảnh giới Chiến Thần bát phẩm.
Đế quốc Thanh Phong cũng có Chiến Thần bát phẩm!
- Ha ha ha! Tiếu ái khanh đúng là trong cái rủi có cái may, bước vào cảnh giới Chiến Thần, quả thật là thần thủ vệ của Thanh Phong ta!
Tiếng cười lớn vọng từ ngoài quán nhỏ đến. Cơ Thành Tuyết với gương mặt đầy mệt mỏi chậm rãi bước từ bên ngoài vào. Tuy mệt mỏi, nhưng nhìn thấy Tiếu Mông đang đột phá, trên mặt hắn lại lộ vẻ hưng phấn.
- Linh khí trong Phật Nhảy Tường cộng thêm nguyên liệu nấu ăn là máu thịt Chí Tôn khiến tinh khí, linh khí đều đặc biệt nồng đậm. Sau khi trải qua thủ pháp xử lý đặc biệt khiến linh khí ôn hòa và tinh khí chảy xuôi, Tiếu Mông mượn cơ hội này, đột phá một cảnh giới cũng không có gì kỳ quái.
Bộ Phương ngược lại rất bình tĩnh, nhìn khí tức trên người Tiếu Mông đang không ngừng phát ra dao động, không ngừng tăng lên.
Hơn nữa lấy tầm mắt của hắn bây giờ tất nhiên có thể nhìn ra được tu vi của Tiếu Mông không chỉ đơn giản là nâng cao lên tới Chiến Thần bát phẩm bình thường.
Linh khí nồng đậm n ày còn mạnh hơn Chiến Thần bát phẩm bình thường rất nhiều. Đây mới thật sự là tích dày phát mỏng!
Sau khi hét lên một tiếng, trong miệng Tiếu Mông phóng ra linh khí dâng trào, giống như một chùm tia sáng bắn thẳng tới chân trời. Lúc này khí tức dao động trên thân của Tiếu Mông mới bắt đầu chậm rãi giảm xuống.
Từng sợi tóc dựng lên, Tiếu Mông mở mắt ra.
Sắc mặt hắn vốn đang tái nhợt, nhưng sau khi đột phá lại lập tức hồng hào, khỏe mạnh tới không thể khỏe mạnh hơn.
Mà cơ thể bị độc tố ăn mòn cũng không còn trong tình trạng mệt mỏi nữa, đã khôi phục lại không ít.
Tuy vẫn có thể nhìn ra được sự trong đó, nhưng nói vậy sau khi đột phá tử khí này, chẳng bao lâu sẽ có thể khôi phục lại được.
Tiếu Mông thở hắt ra một hơi, cuối cùng đã dừng đột phá.
Tiếu Yên Vũ và Tiếu Tiểu Long hưng phấn. Tiếu Yên Vũ còn tương đối thận trọng, Tiếu Tiểu Long chỉ thiếu nước vung nắm đấm la to.
- Cảm ơn ông chủ Bộ cứu mạng...
Trên gương mặt Tiếu Mông đầy vẻ phức tạp nhìn Bộ Phương, hắn biết mình nợ nhân tình này quá lớn, đây cũng không phải là chuyện một vạn nguyên tinh có thể giải quyết được.
Tiếu gia hắn nợ ân tình của Bộ Phương quả thực nặng như núi.
Tiếu Yên Vũ là do Bộ Phương cứu, Cơ Như Nhi cũng là do Bộ Phương cứu... Bây giờ Tiếu Mông hắn cũng là do Bộ Phương cứu.
Cả nhà hắn quả thực đều vậy.
Khi nhìn thấy Bộ Phương, hắn cũng có chút xấu hổ.
Thái thượng trưởng lão có phần hứng thú liếc mắt nhìn Tiếu Mông.
Lấy tu vi của hắn dĩ nhiên chướng mắt với Tiếu Mông vừa đột phá. Hắn lại là Chí Tôn đỉnh phong, hơn nữa còn là Chí Tôn trận pháp, tầm mắt cao hiếm thấy.
Nhưng hắn bỗng nhiên có chút tò mò, bởi vì theo hắn được biết, lúc trước Tiếu Mông này đã cận kề với cái chết.
Hơn nữa còn là trúng kịch độc của Tu La Môn.
Khi loại độc tố này bị hành hạ, cơ thể chắc hẳn đã sớm bị tổn hại mới đúng, đừng nói đột phá, cho dù khôi phục lại, nguyên khí cũng sẽ bị tổn thương nặng nề.
Nhưng Tiếu Mông giải độc xong, không chỉ nguyên khí không tổn thương nặng nề, hơn nữa còn đột phá đến cảnh giới Chiến Thần bát phẩm, đồng thời còn không phải là Chiến Thần bát phẩm bình thường, chất lượng chân khí này trực tiếp ép tới bát phẩm hậu kỳ.
Có chút kỳ lạ.
Trong lòng Thái thượng trưởng lão nghi ngờ, trang chủ Bạch Vân Sơn Trang Vu Mục tất nhiên cũng híp mắt nhìn Tiếu Mông.
Tu vi của hai người bọn họ rất manhj, tầm mắt cũng không tầm thường, taats nhiên nhìn ra được chỗ không ổn.
Bỗng nhiên, trong lòng Thái thượng trưởng lão thoáng động, ánh mắt nhìn về Bộ Phương, bắt gặp ánh mắt bình tĩnh của Bộ Phương.
Đúng không?
Tiếu Mông khôi phục lại là nhờ uống thức ăn của ông chủ Bộ. Món ăn này với mùi thơm nồng đậm tỏa ra khắp nơi, thậm chí còn tỏa ra linh khí và tinh khí.
Chẳng lẽ là bởi vì món ăn này mới bù lại sự thiếu hụt chân khí và nguyên khí?
Món ăn như vậy lại không bình thường đâu, lẽ nào còn mạnh hơn cả linh đan diệu dược bình thường?!
Vừa nghĩ đến điều này, Thái thượng trưởng lão lập tức hơi tò mò.
- Ông chủ Bộ, có thể cho lão hủ một chén canh đặc này không?
Thái thượng trưởng lão với tóc bạc mi trắng ôn hòa cười, nói với Bộ Phương.
Bộ Phương liếc nhìn lão già này, khẽ gật đầu và thản nhiên trả lời:
- Đương nhiên có thể, một chén canh là một vạn nguyên tinh.
Thái thượng trưởng lão lập tức méo miệng, thật sự là lòng dạ đen tối.
Nhưng để chứng minh suy nghĩ trong lòng, Thái thượng trưởng lão vẫn lựa chọn uống một chén.
Hắn đến cảnh giới này, tất nhiên có không ít nguyên tinh gởi trong ngân hàng, đặc biệt hắn còn là một vị Chí Tôn trận pháp lại càng có nhu cầu về nguyên tinh lớn hơn tu sĩ bình thường.
- Ông chủ Bộ, ta... ta cũng muốn một chén!
Nghê Nhan lấy lại tinh thần, nước miếng gần như muốn chảy ra khỏi miệng.
- A... Ngươi múc cho ta đi, Trưởng lão hội sẽ trả nguyên tinh cho ta.
Đầu lưỡi của Nghê Nhan liếm lên đôi môi đỏ mọng, lại bắt đầu vơ vét tài sản.
Thái thượng trưởng lão có rất nhiều nguyên tinh lại là hộ cực giàu, thỉnh thoảng ăn của nhà giàu cũng được chứ.
Trong lòng Nghê Nhan vui sướng hài lòng nghĩ.
Thái thượng trưởng lão cũng thản nhiên cười, nha đầu kia.
Bộ Phương đương nhiên sẽ không từ chối.
Hắn lần lượt múc cho lão đầu tóc bạc trắng này một chén canh nóng, canh nóng được múc trong chén Thanh Hoa màu vàng, trên đó không hề có váng mỡ, nhìn có vẻ đặc biệt ngon miệng.
Thái thượng trưởng lão nhận lấy bát, đầu tiên gửi mùi thơm của canh trong chén.
Không thể không nói, cho dù hắn sống nhiều năm như vậy, cũng muốn chìm đắm trong đó.
Mùi canh này quá thơm, quả thực giống như có thể câu hồn của người ta vậy.
Miệng Thái thượng trưởng lão ghé sát miệng chén và thổi nhẹ, dường như muôn thổi đi hơi nóng trong chén.
Sau khi thổi xong, lão già liền uống một ngụm canh nóng.
Canh thì phải uống nóng mới ngon.
Chất lỏng nóng hổi được rót vào trong bụng, giống như chảy xuôi tới khắp toàn thân, làm cho từng tế bào đều tỉnh lại vậy.
Cảm giác này đặc biệt tuyệt vời, mà điều này cũng chính là lạc thú khi uống canh.
Trong giờ phút này, tâm trạng của lão già chính là như vậy.
Một ngụm canh theo khoang miệng của hắn tràn vào trong dạ dày của hắn, ực ực một tiếng, dường như làm cho toàn thân hắn cũng thăng hoa, từng lỗ chân lông trên người dường như đều giãn ra vậy.
Mắt hắn đột nhiên mở to, trong mắt bắn ra tinh quang.
Trong đầu chỉ còn sót một chữ... thoải mái!
Sau cảm giác thoải mái qua đi, lão già lại càng chấn động hơn, ánh mắt nhìn Bộ Phương lộ vẻ khó tin.
Bởi vì hắn phát hiện ra, một ngụm canh này lót bụng lại có tinh khí và linh khí nồng đậm lan tràn trong cơ thể hắn, linh khí và tinh khí này đặc biệt ôn hòa lại được cơ thể hắn hấp thụ...
Những nội thương khi chiến đấu cùng Đoạn Linh môn chủ Tu La Môn đang chậm rãi được chữa trị!
Canh này thật tuyệt... nó thật sự còn lợi hại hơn đan dược đi?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.