Rào rào.
Một ngọc phù màu đỏ như máu chui vào trong cơ thể của Đoạn Linh, trong nháy mắt đã lan tràn khắp cơ thể hắn rồi biến mất không thấy bóng dáng.
Mà đôi mắt dưới chiếc mặt nạ của Đại Tế Tư đang ở giữa không trung cũng chợt mở ra, trong bàn tay tinh tế của nàng có ba ngọc phù màu đỏ như máu đang lo lửng.
Những ngọc phù này được nàng bố trí rất lâu, mang đây đủ tinh khí thần của nàng.
Nàng chợt bóp nát ba ngọc phù trong tay, sóng khí cuồng bạo lập tức dâng lên mạnh mẽ.
Trong nháy mắt khi bóp nát ngọc phù này, trong hư không dường như vang vọng lại tiếng thở dài của Đại Tế Tư.
Ánh mắt Đại Tế Tư nhìn phía Đoạn Linh có chút phức tạp. Nàng là Chí Tôn về trận pháp, tinh thông trận pháp, xét về thuật Bói Toán, lý giải đối với trận pháp không kém hơn đại trưởng lão của Thiên Cơ Tông.
Hơn nữa nàng nắm giữ thuật Bói Toán cũng càng cao cấp hơn truyền thừa của Nam Cương.
Vào ngày Địa Huyền Hỏa bị Bộ Phương cắn nuốt, Đại Tế Tư đã phát hiện ra số phận của Đoạn Linh có thay đổi, hơn nữa trong số mạng sẽ có một lần đại kiếp nạn khó qua.
Nếu không tránh khỏi, chắc chắn sẽ tan thành mây khói.
Cho nên bắt đầu tư khi hắn rời khỏi Thập Vạn Đại Xuyên, nàng đã bắt đầu bố trí, dốc hết tâm huyết bố trí, chính là để có thể trợ giúp Đoạn Linh vượt qua kiếp nạn khó khăn này.
Mà ngày hôm nay, quả nhiên đúng như nàng suy đoán vậy.
Trong Đế đô Thanh Phong vẫn không bị bọn họ để ý, lại che giấu một tồn tại đáng sợ như vậy.
Đoạn Linh với tu vi Nửa bước Thần cảnh cũng hoàn toàn không phải là đối thủ của linh thú kia.
Nhìn thân thể Đoạn Linh gần như đã bị một móng chó đập nát, Đại Tế Tư sợ hãi, hàng lông mi thật dài run rẩy, tay bấm ấn ký, thúc giục huyền phù ở trước người của nàng huyết sắc trận pháp.
Ngoài thành Đế đô.
Đại quân Cơ Thành Vũ ở trong trận pháp bị dẫn động trong nháy mắt, trong lòng mọi người đều thầm run rẩy.
Cơ Thành Vũ cũng cảm thấy đầu váng mắt hoa, trong giây lát mọi thứ trước mắt đều trở nên mơ hồ...
Có chuyện gì vậy?!
Cơ Thành Vũ kinh hãi.
Hắn cố ép xuống cảm giác choáng váng trong đầu, quay đầu nhìn xung quanh, chỉ thấy từng binh sĩ trong đội quân của hắn đã nằm tê liệt trên mặt đất, dáng vẻ uể oải.
Mà từng ánh sáng màu đỏ như máu, từng ảo ảnh vặn vẹo bị hút ra khỏi cơ thể của các binh sĩ và bay về phía bóng dáng yểu điệu trên không trung.
Yêu nữ này!
Trong lòng Cơ Thành Vũ vô cùng căm hận!
Nhìn từng binh sĩ ngã xuống đất, trong lòng hắn đang rỉ máu. Đó đều là binh sĩ của hắn, là hy vọng của hắn đấy!
Hắn trừng mắt nhìn Đại Tế Tư trong hư không, trong mắt đầy oán hận.
Cơ Thành Vũ cuối cùng đã biết vì sao Đại Tế Tư nhất định phải ra lệnh cho bọn họ đến đây tấn công thành, hóa ra tất cả đều là cái bẫy.
Bọn họ tới tấn công thành hay không vốn không có ảnh hưởng lớn. Đại Tế Tư chỉ muốn lấy tinh phách của mấy vạn binh sĩ của hắn vào giờ phút này mà thôi!
Cơ Thành Vũ có tu vi thất phẩm, tuy rằng cũng bị trận pháp ảnh hưởng, nhưng trong cơ thể vẫn có một lực chống cự, chặn lại lực hút của trận pháp này.
Bởi vậy hắn chỉ cảm nhận choáng váng.
Nhưng phần lớn binh sĩ đều không có tu vi như hắn...
Ánh sáng đỏ như máu phóng lên cao, trong nháy mắt hội tụ đến trên trận pháp xoay quanh người của Đại Tế Tư.
Tròng mắt của Thái thượng trưởng lão co lại rất nhanh, nhìn tích phách bay khắp bầu trời, trong lòng không khỏi thở dài, ánh mắt nhìn về phía Đại Tế Tư càng thêm lạnh lẽo.
Đây là trận pháp tàn nhẫn cỡ nào chứ!
Quả nhiên chỉ có yêu nhân của Tu La Môn mới có thể làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy!
Trên cơ bản, điều này chẳng khác nào hiến tế đội quân của Cơ Thành Vũ để hình thành một trận pháp.
Cẩu gia hờ hững liếc nhìn Đại Tế Tư, sau đó móng chó dừng lại tiếp tục đập xuống.
Đối với Cẩu gia mà nói, cần gì quan tâm ngươi làm gì, tất cả đều chỉ cần một móng vuốt đập chết.
Ầm!!
áp lực cuồng bạo gần như muốn nghiền nát cơ thể của Đoạn Linh, ở trên thân thể của hắn có vô số vết rạn nứt, hắn không ngừng đổ máu trong hư không.
Bỗng nhiên, mắt Đoạn Linh chợt mở ra. Ở mi tâm của hắn lóe lên một trận pháp màu đỏ như máu rồi biến mất. Sau đó hắn liền quay đầu, nhìn về phía Đại Tế Tư.
Giờ phút này, con ngươi Đoạn Linh càng giãn to ra, trái tim lại dường như đập mạnh hơn.
Ở trong mắt hắn, thoáng cái móng chó vốn đáng sợ đối với hắn lại đổi vị trí cho Đại Tế Tư...
- A... A Nhã!
Đoạn Linh cảm giác cổ họng của mình dường như nghẹn lại, giọng khàn khan kêu lên.
Đại Tế Tư lơ lửng ở dưới móng chó của Tiểu Hắc.
Ngọc phù đỏ như máu mà nàng đánh vào trong cơ thể Đoạn Linh chính là Tiểu Na Di Phù, Tiểu Na Di Phù có thể thay đổi vị trí với đối phương.
Tiểu Na Di Phù vốn sẽ đánh vào trong cơ thể của Tiểu Hắc, nhưng khi nhìn thấy thân thể của con chó kia, trong lòng Đại Tế Tư thầm run rẩy, hoàn toàn không còn có chút can đảm nào đánh ngọc phù này ra.
Cho nên nàng chỉ có lựa chọn tốt là thay đổi vị trí với Đoạn Linh...
Ngay cả Đoạn Linh tu vi Nửa bước Thần cảnh đối mặt với một trảo này của Tiểu Hắc còn không có sức lực chống lại, càng chưa nói cơ thể Đại Tế Tư càng yếu ớt hơn.
Rắc!
Chiếc mặt nạ vẫn được che kín của Đại Tế Tư đột nhiên vỡ nát, lộ ra một gương mặt thanh tú, tái nhợt, không đẹp nhưng thê lương.
Nàng nhìn Đoạn Linh bị ánh sáng đỏ như máu bao quanh phía xa, trong mắt có chút lưu luyến lịa giống như trút được gánh nặng...
Ầm!!
Dưới móng chó, nàng tan thành mây khói.
Đại Tế Tư của Tu La Môn đã chết.
Sóng dao động đáng sợ chậm rãi tản đi, Tiểu Hắc nhìn người phụ nữ bị một trảo của nó đập thành tro bụi, nhìn vị trí trống không kia, nó không khỏi ngẩn người một lát.
Leng keng...
Một chiếc mặt nạ kim loại bị võ rơi xuống đất, phát ra tiếng động vang dội.
Trong Đế Đô, Nhã Tước không một tiếng động, tất cả mọi người đều nín thở nhìn cảnh tượng như vậy.
Trong lòng ai nấy đều chấn động.
Bọn họ chấn động vì Đại Tế Tư này lại có thể liều mình vì Ma Thần này ngăn cản một đòn tất sát, điều này có đả kích rất lớn đối với bọn họ.
Bộ Phương nhìn thấy cảnh tượng như vậy cũng có chút nghẹn lời, cuối cùng nhét một đoạn long trảo vào trong miệng.
- A!!!
Đoạn Linh ngơ ngác nhìn hư không trống rỗng, sau đó điên cuồng, ngửa mặt lên trời và phát ra một tiếng hét dài!
Trong tiếng hét ấy tràn ngập bi thương và sầu não.
Đại Tế Tư A Nhã là nữ nhân vẫn luôn đi theo hắn từ Tiềm Long Đại Lục đến vùng đất Nam Cương, là nữ nhân không quan tâm hắn huy hoàng hay nghèo túng đều đi theo hắn, bây giờ chết rồi.
Loảng xoảng!
Sợi dây xích trên cánh tay Đoạn Linh lập tức phát ra tiếng va chạm, trận pháp do Đại Tế Tư vẽ ra đang xoay tròn, từng tinh phách đỏ như máu đều chui vào Trong cơ thể Đoạn Linh, trận pháp không ngừng tràn vào theo mi tâm của hắn.
Khí tức Đoạn Linh cũng liên tục tăng lên!
Rắc rắc, rắc rắc!
Trong miệng hắn không ngừng ho ra máu, mắt cũng đỏ ngầu, máu và nước mắt tuôn ra, khí tức không ngừng thay đổi.
Ở dưới trận pháp do Đại Tế Tư lập ra cho hắn, Đoạn Linh mang theo oán hận và sát ý đã bắt đầu đột phá.
Hắn thu nạp tinh phách của mấy vạn binh sĩ bắt đầu đột phá!
- Yêu nữ đáng chết!!
Bên ngoài Đế Đô, một tiếng rít gào phẫn nộ vang lên, trong miệng Cơ Thành Vũ phun ra sương máu, cả người lảo đảo ngã xuống đất.
Một cái bẫy rất lớn, hại giết chết mấy vạn đại quân của hắn...
Tim hắn đau, hắn hối hận, nhưng tất cả đều đã muộn rồi.
Oong...
Tiểu Bạch Tu La Kiếm vẫn luôn bị vây khốn liền run rẩy, trong phút chốc trực tiếp phun ra, bay nhanh về phía vị trí của Đoạn Linh.
Đôi mắt xám trắng của Tiểu Bạch đột nhiên lóe lên, nắm lấy cơ hội này, một quyền phá tan lồng giam kiếm khí kia, đánh cho kiếm khí tản ra bốn phía.
Hai cánh kim loại sau lưng Tiểu Bạch chợt mở ra, đôi mắt xám lạnh lùng nhìn thẳng vào Đoạn Linh phía xa.
Tiểu Hắc lại có phần hứng thú bước đi trong hư không, miệng chó nhếch lên, lộ ra chút nghiền ngẫm.
- Đột phá xiềng xích thứ nhất để bước vào Thần Thể cảnh sao? Thật ra cũng có vài phần quyết đoán... Không, chắc phải nói là người phụ nữ kia có vài phần quyết đoán.
Tiểu Hắc thì thầm một tiếng.
Tu La Kiếm chui vào trong tay của Đoạn Linh, được hắn cầm lấy. Trong mắt huyết sắc có kiếm khí ngang dọc.
Trên gương mặt Đoạn Linh đầy vẻ dữ tợn, lạnh lùng trừng mắt nhìn Tiểu Hắc, lại trừng mắt với Bộ Phương trong quán, sát khí bắn ra bốn phía.
Đoạn Linh lại bi thương căm phẫn hét dài một tiếng, ném xiềng xích quấn trong tay, Tu La Kiếm chợt chém xuống.
Ầm!
Xiềng xích chấn động, phát ra một tiếng động. Tu La Kiếm chém lên trên đó, làm dao động truyền ra bốn phía.
Nhưng sau khi hấp thu tinh phách của mấy vạn đại quân, tu vi của Đoạn Linh tăng vọt, một kiếm này chém xuống lại có thể thật sự làm dây xích này phát ra tiếng rạn vỡ.
Từng vết nứt dày đặc lan tràn trên dây xích này.
Cuối cùng, xiềng xích Chí Tôn bị chém nát.
Đoạn Linh cầm Tu La Kiếm, khí thế thoáng cái giống như nước lũ vỡ đê, cuộn trào mãnh liệt, không ngừng tăng lên và nổ mạnh.
Trên tường thành, Thái thượng trưởng lão dường như lập tức già đi rất nhiều tuổi.
Hắn co người ở trên mặt đất, mặt xám như tro tàn.
- Kết thúc rồi, hắn đột phá thành công rồi.
Thần cảnh Thập phẩm đệ nhất cảnh, Thần Thể cảnh, cho dù chỉ tránh được một đạo xiềng xích của Thần Thể cảnh, đó cũng là tồn tại Thần cảnh.
Vu Mục cũng hít sâu một hơi, cảm ứng được kiếm ý đáng sợ trên thân của Đoạn Linh, trong lòng cảm thấy tuyệt vọng khiếp đảm.
Thân là kiếm khách, hắn lại có thể biết khiếp đảm...
Điều này chứng tỏ áp lực của Đoạn Linh giờ phút này đáng sợ tới mức nào.
Hàng nghìn hàng vạn tinh phách đều bị hấp thu, nhét vào trong cơ thể hắn, khiến cho khí tức của hắn đạt tới một mức độ đặc biệt đáng sợ.
Mà hắn cuối cùng cũng hoàn thành đột phá.
Đoạn Linh hít sâu một hơi, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tiểu Hắc đang đứng giữa không trung.
Tiểu Hắc ngẩng cao đầu chó và thì thầm một tiếng.
Đoạn Linh giơ cao Tu La Kiếm lên, chỉ thẳng vào Tiểu Hắc.