Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 303:




Bên trong Tây Huyền Thành, thần tình thành chủ Khổng Diêu tràn đầy cung kính đi theo phía sau một nữ tử dáng người thon thả, bên người hắn còn là đứa con lớn nhất Khổng Hiên của hắn. Trên mặt Khổng Hiên không chỉ có cung kích, còn có ái mộ khó có thể che giấu.
Trong lòng Khổng Hiên phi thường nóng rực, nhìn thấy thân hình nữ tử trước mắt mà nhịn không được run rẩy. Hắn lần đầu tiên nhìn thấy một nữ tử xinh đẹp như vậy, điều này khiến hắn vừa gặp mặt đã ái mộ.
Tam trưởng lão Thiên Cơ Tông, Nghê Nhan, nghe nói là một Chiến Thành bát phẩm, tu vi mạnh mẽ tuyệt đối, dung mạo tuyệt mỹ, toàn thân đều tản ra mị lực khiến người ta khó có thể kháng cự, Khổng Hiên bị mê hoặc thật sâu sắc.
Nghê Nhan chắp tay sau lưng chậm rãi đi phía trên Tây Huyền Thành, tóc đen như thác nước buông xõa sau lưng. Nàng vừa ngẩn đầu, phần da thịt trắng nõn lộ ra mấy phần hồng nhuận, mắt to tròn nhìn chằm chằm vòm trời đen kịt phía xa xa kia.
- Các ngươi chỉ phái quân thứ ba Tây Huyền Quân đi trợ giúp Mạc La Thành thôi sao?
Nghê Nhan thản nhiên nói, thanh âm của nàng có chút thanh lãnh.
- Nghê trưởng lão, ngươi cũng đừng coi khinh quân thứ ba Tây Huyền Quân của chúng ta. Tuy rằng nhánh quân đội này là nhánh quân đội kém cỏi nhất trong Tây Huyền Quân nhưng vẫn là mạnh mẽ hơn nhiều bộ đội tinh nhuệ của đại thành bình thường, làm viện quân trợ giúp Mạc La Thành như vậy cũng đã là đủ lắm rồi.
Khổng Hiên phi thường tự tin nói.
Khổng Diêu cũng chỉ cười cười sờ sờ râu của hắn, hắn chính là tin cậy vào phần tự tin này của con trai mình. Làm thành chủ Tây Huyền Thành, tọa trấn tây bắc nhiều năm như vậy, rất ít có nguy hiểm gì có thể ảnh hưởng đến Tây Huyền Thành, cho nên hắn thật không quá lo lắng.
Nghê Nhan nhíu mày, lạnh lùng liếc nhìn Khổng Hiên tuấn lãng phi phàm, thập phần tự tin kia, nói:
- Nếu là quân thứ ba Tây Huyền Quân đi trợ giúp bị tiêu diệt thì sao?
- Không có khả năng này…
Khổng Hiên nói.
- Ha hả… nếu là Mạc La Thành bị đánh bại, vậy là tương đương với việc địch nhân đã áp sát một đường sinh mệnh của Tây Huyền Thành. Tây Huyền Thành lâm vào vòng bao vây chật kín của địch nhân, ta không biết Tây Huyền Thành các ngươi còn có hậu thủ gì, nhưng là ta đến viện trợ là phòng ngừa yêu nhân Tu La Môn tùy ý giết chóc. Về phần sống chết của Tây Huyền Thành… không quan hệ gì với ta.
Nghê Nhan cười lạnh lùng, tâm tình của nàng hiện tại thật không tốt lắm, liếc mắt nhìn hai cha con này một cái, nói xong câu này liền xoay người thản nhiên rời đi.
Khổng Diêu cùng Khổng Hiên nhất thời cứng đờ tại chỗ, liếc mắt nhìn lẫn nhau.
- Phụ thân… bằng không vẫn là phái thêm quân thứ nhất đi một chuyến đi. Nghê trưởng lão nói cũng rất có lý.
Khổng Hiên nghĩ nghĩ một lát liền nói như vậy.
- Chuyện này con tự làm chủ đi.
Khổng Diêu sờ sờ râu, khẽ cười nói.
……..
- Thật không biết ngươi chỉ là một Chiến Hoàng lục phẩm thôi sao… có vốn liếng mà dám càn rỡ như vậy.
Cường giả Tu La Môn trôi nổi trong hư không, trong tay nâng lên năm tấm ngọc phù, trận pháp vẫn xoay tròn như trước, không ngừng có tinh phách màu trắng đang kêu rên tiến vào trong đó.
Trận pháp này quả thật quá tà ác, mâu quang của Bộ Phương sau khi nhìn quét qua một tầng nơi trận pháp, liền nhíu mày.
- Bộ tiền bối, người này là yêu nhân của Tu La Môn… Tu vi rất mạnh, bọn họ hiện giờ chính là chủ đạo gây ra chiến tranh của Thanh Phong Đế Quốc, thu được vô số tinh phách cùng linh hồn, tuyệt đối là có một âm mưu lớn gì phía sau, chúng ta cần phải ngăn cản hắn lại!
Đường Ngâm ôm ngực, khóe miệng tràn ngập máu tươi, nói.
- Tu La Môn?
Bộ Phương nhíu nhíu mắt, đây lại là thế lực hắn chưa từng nghe nói qua, bất quá chuyện này có quan hệ gì với hắn chứ.
- Om sòm! Tu La Môn chung quy vẫn sẽ lần nữa quật dậy, các ngươi ai dám ngăn cản Tu La Môn quật dậy, đều phải nhận lấy kết cục là chết!
Cường giả kia quát lớn một tiếng, hơi thở trên người càng thêm cường thịnh, trong đôi mắt giống như có lưu quang bắt đầu khởi động.
Một tiếng gió phần phật xẹt qua, cường giả Tu La Môn cư nhiên xuất hiện ở trước mặt Bộ Phương, một trảo nở rộ ra hào quang huyết sắc, trên đó còn quanh quẩn chân khí tối đen, vồ về phía Bộ Phương.
Chiến Hoàng lục phẩm, thật đúng là không đáng để hắn đặt vào mắt, bất quá có thể thu hoạch được tinh phách của một tôn Chiến Hoàng lục phẩm cũng là rất không tệ!
Hắn không hề lo lắng việc Bộ Phương có thể ngăn cản được một chiêu này hay không, uy lực của một trảo này của hắn cũng không phải Chiến Hoàng lục phẩm bình thường có thể ngăn cản. Mà Chiến Thánh thất phẩm của Thiên Cơ Tông đã sớm trọng thương, cũng không có năng lực đỡ nổi một trảo này.
Cho nên… ở trong mắt hắn, Bộ Phương ắt hẳn phải chết!
Keng!!
Một bàn tay sắt thép thật lớn đột nhiên chắn ở trước mặt hắn, một trảo huyết sắc kia hung hăng nện lên bàn tay sắt thép, phát ra tiếng vang kịch liệt.
Sắc mặt cường giả Tu La Môn ngưng trọng, thân hình mơ hồ lui về phía sau.
Dòng khí cuồng bạo bắt đầu khởi động bốn phía, cuồn cuộn nổi lên hàng vạn hàng nghìn bão cát.
Bộ Phương lạnh nhạt khoanh tay đứng đó, nhìn nhìn cường giả Tu La Môn lui về phía sau kia.
Cơ Giới Nhãn của Tiểu Bạch đã hóa thành màu tím sẫm, lại một lần nữa khởi động hình thức mắt tím.
Đường Ngâm nhìn thấy thân hình của Tiểu Bạch xuất hiện, trong lòng bỗng nhiên kích động không thôi. Hắn biết Tiểu Bạch này rất mạnh, cho dù là Chiến Thánh bát phẩm cũng đánh không lại Tiểu Bạch. Đã có Tiểu Bạch ra tay… vậy hẳn là ổn thỏa rồi!
Ầm!!
Tiểu Bạch cái gì cũng không nói, lập tức liền xông ra ngoài, tốc độ cực nhanh, mạnh mẽ phóng ra, nhảy lên cao cao, lôi cuốn một cỗ áp khí mênh mông vọt tới trước mặt cường giả Tu La Môn.
- Cái gì?!
Cường giả Tu La Môn lúc này trong lòng vô cùng khiếp sợ, hắn thật không ngờ viên thiết tròn này cư nhiên có thể ngăn trở một kích của hắn.
- Quả nhiên có vốn liếng để càn rỡ a!
Một tiếng cười lạnh, trong đôi mắt cường giả Tu La Môn nhất thời tăng vọt huyết quang. Sau đó một tay co rụt lại, chân khí tối đen mênh mông hội tụ cùng nhau, hình thành một quả cầu năng lượng thật lớn.
Quả cầu năng lượng kia hung hăng đập đến Tiểu Bạch đang vọt đến.
Một tiếng nổ, không trung đều sáng rực lên, nổ mạnh phát sinh ở không trung, vô số dòng khí cuồn cuộn nổi lên.
Phía trên vòm trời, một quả cầu năng lượng thật lớn bao vây thân hình của Tiểu Bạch, bên trong màng tối đen kia mang theo một ít huyết sắc. Năng lượng kia tràn ngập hiệu quả ăn mòn, tựa hồ đang muốn ăn mòn hoàn toàn Tiểu Bạch.
Thân hình Đường Ngâm chấn động, trên mặt nhất thời toát ra một tia lo lắng. Thủ đoạn của yêu nhân Tu La Môn này ác độc vô cùng, chân khí của bọn họ cư nhiên còn có công hiệu ăn mòn, quả thật ghê tởm.
Tiểu Bạch không biết có thể ngăn trở được hay không.
Hắn quay đầu liếc mắt nhìn Bộ Phương một cái, cũng phát hiện Bộ Phương cư nhiên không có lo lắng nào, trong mắt vẫn là lạnh nhạt như trước, ánh mắt nhìn cường giả Tu La Môn trong không trung kia như đang nhìn một người chết.
Cường giả Tu La Môn nhìn thấy Tiểu Bạch bị quả cầu năng lượng lớn kia bao vây, nhất thời ở trên không trung cười phá lên!
Chỉ là tiếng cười của hắn rất nhanh liền ngừng lại, bên trong ánh mắt của hắn, quả cầu năng lượng kia đột nhiên bị xé rách, một đạo thân hình trắng nõn mập mạp từ trong quả cầu năng lượng kia lần nữa nhảy ra.
Cả người Tiểu Bạch đều bóng lưỡng, chân khí ăn mòn kia cư nhiên không lưu lại bất kỳ vết thương nào trên người hắn!
- Cái này…
Trong lòng cường giả Tu La Môn kia nhất thời lạnh run, sau đó trong ánh mắt của hắn là một quyền của Tiểu Bạch đã đập đến.
Ầm!
Lực đạo thật lớn hoàn toàn vượt quá dự liệu của hắn. Cả người của hắn liền xoát một tiếng bị một quyền của Tiểu Bạch đập rơi lên mặt đất. Trận pháp năm tấm ngọc phù kia cũng rời khỏi bàn tay hắn, trôi nổi trên không trung.
Tiểu Bạch ầm ầm rơi xuống đất, đôi mắt màu tím càng lúc càng lạnh lùng, hào quang chuyển động, làm cho nhóm binh sĩ chung quanh theo bản năng lui về phía sau.
Hai quân đang chém giết cũng ngừng lại chiến đấu, đều giục ngựa đứng phía sau hai phương, quan sát trận chiến đấu này từ xa.
Mặc Lâm cùng Chu Việt đều rõ ràng, trận chiến này chính là mấu chốt quyết định thắng bại. Nếu là cường giả Tu La Môn chiến thắng, vậy quân thứ ba Tây Huyền Quân chạy trời không khỏi nắng, nếu là viên thiết tròn kia chiến thắng, kết quả cuối cùng của trận chiến này khó mà có thể nói.
Trong đá vụn truyền đến tiếng nổ, cường giả Tu La Môn kia từ bên trong lao ra, hắc bào trên người hắn đều là rách nát không ít, lộ ra thân hình cường tráng bên trong.
Tử quang trong Cơ Giới Nhãn của Tiểu Bạch chợt lóe, cánh tay hóa thành thanh Đại Khảm Đao, thân hình lần nữa nổ phóng ra, ánh đao lóe lên, đao khí tung hoành.
Cường giả Tu La Môn bạo rống lên, trong tay xuất hiện thêm một cây trường mâu chiến đấu cùng một chỗ với Tiểu Bạch.
Trong lòng hắn lửa giận mãnh liệt nổi lên, muốn hoàn toàn đập vỡ viên thiết cầu này, chỉ là hắn rất nhanh liền phát hiện… chính mình hoàn toàn không phải đối thủ của con rối này a!
Lực lượng của con rối kia phi thường cường đại, mỗi một lần công kích đều là đập hắn bạo lui. Tiếp tục vài lần, khăn che miệng của hắn cũng bị nổ rách, máu vẩy ra.
Một đao quét ngang qua, hắn cảm thấy chỗ ngực chợt lạnh, một đao này thiếu chút nữa chém đứt hắn thành đôi. Đôi mắt cường giả Tu La Môn co rụt lại, biểu hiện hoảng sợ liền hoàn toàn biểu lộ ra.
Hắn vài lần suýt nữa hóa thành vong hồn dưới thanh đao của con rối kia, rốt cục hiểu được chênh lệch giữa hắn cùng Tiểu Bạch, trong lòng chợt lạnh.
Liếc mắt nhìn Bộ Phương đang đứng lạnh nhạt nhìn hắn, khóe miệng nhất thời nhếch lên, lộ ra một vẻ độc ác!
- Đây chỉ là một con rối mà thôi! Nếu là con rối thì sẽ có người điều khiển, giết người điều khiển như ngươi, ta thật muốn nhìn xem con rối này còn có thể giết ta được hay không!
Cường giả Tu La Môn tùy tay phất lên, nhất thời một đạo hào quang màu đen từ trong bàn tay hắn nổ phóng ra, nhanh chóng lớn mạnh lên.
Ầm!!
Một tiếng nổ, một con kỳ đà đen thật lớn rơi xuống đất. Ánh mắt của con kỳ đà kia chuyển động qua lại, sau đó sát ý bạo nổ, bốn chân lướt nhanh trên mặt đất, mang theo sóng âm mạnh mẽ, bay nhanh đến chỗ Bộ Phương.
Mồm to mở ra, mùi tanh ngập trời dâng lên, răng nanh bén nhọn kia lòe lòe tỏa sáng dưới ánh mặt trời.
Đây cư nhiên là một con linh thú cấp bảy!
Sắc mặt Đường Ngâm đại biến, chỉ là bản thân hắn giờ phút này cũng đã trọng thương rồi, làm sao có thể ngăn trở nổi con kỳ đà linh thú khổng lồ kia!
Tiểu Bạch muốn viện trợ, chỉ là bị cường giả Tu La Môn kia gắt gao giữ lại, cho dù phải kháng cự cực khổ với song đao của Tiểu Bạch nhưng cường giả hắc bào kia vẫn gắng gượng giữ chặt lấy Tiểu Bạch.
Hắn không ngừng cười to, trong đôi mắt đều toát ra vẻ hưng phấn!
- Cục cưng nhỏ! Cắn chết người này cho ta! Trở về sẽ thêm đồ ăn ngon cho con! Ha ha ha!!
Đây là một đầu linh thú hắn nuôi dưỡng, tu vi rất cường đại, hắn tin tưởng Bộ Phương Chiến Hoàng lục phẩm tuyệt đối sẽ bị ăn trong một ngụm…
Hắn vẫn gắng gượng không thả ra con kỳ đà khổng lồ này, vì không muốn hấp dẫn chú ý của đám cường giả Thiên Cơ Tông. Bởi vì một khi con kỳ đà khổng lồ này đi ra ngoài, cho dù là một tòa thành trì… cũng có thể bị tàn sát sạch sẽ! Chuyện tình thu hút ánh nhìn như vậy… Đại Tế Ti không cho phép bọn họ thực hiện!
Vảy cả người kỳ đà khổng lồ đều tản ra hào quang, thân hình đang vặn vẹo, bốn móng vuốt đong đưa qua lại nhanh lẹ, tiếng vang rầm rầm…
Sắc mặt Chu Việt phía sau Bộ Phương cũng biến hóa, tất cả binh sĩ nơi này, sắc mặt đều không còn chút huyết sắc nào. Loại quái vật lớn này, quả thực chính là tồn tại như ác mộng!
Ngửi thấy mùi tanh ghê tởm kia, Bộ Phương nhất thời nhíu mày, ghét bỏ bĩu môi.
Trong tay khói nhẹ lượn lờ, nhất thời một thanh thái đao tối đen hiện lên trong tay hắn.
Thái đao?!
Trong mắt cường giả Tu La Môn kia hiện lên một chút khinh thường, một thanh thái đao thì có tác dụng cái rắm gì.
Gừ!!
Một tiếng rống to, kỳ đà khổng lồ kia cư nhiên là một ngụm nuốt Bộ Phương vào bụng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.