Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 298: Đường Ngâm Đuổi Tới, Chiến Tranh Khởi Dậy




Ùng ục!
Hơi nóng từ trong nồi bốc lên, hơi nóng hôi hổi bốc lên cuồn cuộn từ trong đêm đen, sau đó tản ra trong không khí.
Bộ Phương mở nắp nồi, mùi hương trong nồi liền lan tràn ra. Hắn lúc này đây nấu vẫn là canh chua cay đậm đà, không có biện pháp, tuy rằng Bộ Phương không có quá để ý, nhưng ở nơi này chỉ có vị trí nấu ăn nguyên liệu phổ thông, nguyên liệu nấu ăn chuẩn bị cho hắn cũng chỉ gồm mấy thứ như vậy.
Trong canh chua cay đậm đà nóng bỏng, khối khoai tây đang quay cuồng, khối nấm trắng đen xen kẽ cũng đang nổi phập phồng trong nước canh.
Ngọn lửa đang cháy dưới đáy nồi, bất quá canh trong nồi đã được nấu chín, hắn cũng không có dập tắt lửa, múc một bát cho bản thân, đi sang một bên, hà khí, uống trước một ngụm.
Xa xa, những người khác của Hỏa Đầu Quân cũng đang cố gắng nấu nướng. Trạng thái của bọn họ giờ phút này cũng là không tốt lắm, chạy hết một ngày đường, hết hồn một đường, hiện giờ thần kinh của bọn họ đều trải qua căng thẳng ban đầu, cho tới trạng thái mềm nhũn hiện giờ.
Bộ Phương uống xong bát canh chua cay đậm đà, cảm thấy một cỗ hệ thống hơi sưởi chạy dọc cả người. Buổi tối bình nguyên tây bắc rất lạnh, độ ấm giảm xuống rất nhiều. Một chén canh đậm đà này uống xong thật ra khiến hắn cảm thấy thập phần thoải mái.
Long Tài mệt mỏi kéo lê thân hình về phía Bộ Phương, cái mũi động đậy, ngửi thấy mùi canh chua cay đậm đà sôi trào nóng rực trong nồi kia, ánh mắt trong khoảnh khắc liền sáng lên. Hắn rất tự nhiên đến múc một phần, cũng ngồi bên người Bộ Phương, thổi khí, uống canh.
Món ăn của Hỏa Đầu Quân đã làm tốt lắm, đều đã phân cho nhóm binh sĩ ở cơ sở xây dựng tạm thời. Bọn họ sử dụng nguyên liệu nấu ăn ẩn chứa linh khí, sau khi uống, sẽ làm cả người đều có khí lực.
Ý nghĩa tồn tại của Hỏa Đầu Quân trong quân đội chính là như thế.
……..
Chu Việt trừng đôi mắt, nhìn nhìn thám tử chạy ngay trước mặt hắn, cả người đều đẫm máu, ngã xuống trước mặt hắn, tâm thần đều run lên, ngẩn đầu, nhìn về phía phương xa tối đen kia, chỗ đó giống như một ác ma mở to mồm chờ bọn họ đi vào.
- Đáng chết! Có mai phục!!
Chu Việt gầm lên giận dữ, thanh âm được bao vây chân khí truyền ra khắp nơi, làm cho tinh thần nhóm binh sĩ đang ăn món ăn Hỏa Đầu Quân nấu đều căng cứng lên, đều đứng lên từ vị trí của mình, nhanh chóng tập hợp.
Một đạo hào quang, hai đạo hào quang…
Sau đó một con linh thú trong mắt lộ ra vẻ đỏ tươi lao ra từ trong tối đen, mang theo hung lệ khí cuồng bá, đánh tới Tây Huyền Quân.
Chu Việt mang theo nhóm binh sĩ đứng đầu bắt đầu đánh chết linh thú này.
- Lại là những linh thú phát cuồng sao! Chết tiệt! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?!
Chu Việt càng tức giận, thủ hạ động tác càng thêm hung ác, mỗi một kiếm chém ra đều sẽ trảm đứt đầu của linh thú. Tu vi của những linh thú này cũng không có mạnh.
Nhưng là đấu không lại số lượng nhiều a!
Bỗng nhiên, Chu Việt tựa hồ nghe thấy tiếng động kéo căng dây cung, một mũi tên mang theo khí kình mênh mông nổ bắn ra từ trong bóng đem kia. Tốc độ cực nhanh, giống như muốn xé rách không khí, nháy mắt xuyên thủng qua đầu của Chu Việt.
Thời khắc nguy cấp, Chu Việt rống lên, ngăn cản mũi tên rơi xuống!
Bắn tên… có địch nhân!!
Trong lòng Chu Việt run lên, sau đó trong bóng đêm liền truyền ra một trận tiếng đột quát gọi giết lên sởn cả gai ốc. Địch nhân kia… cư nhiên là ở giờ khắc này, giết xông ra
Chính là thời điểm tinh thần các quân sĩ ở đây lơi lỏng nhất, chính là thời điểm các quân sĩ bị linh thú gây sức ép đến không chịu nổi… Những địch nhân này giết ra, Chu Việt thật không dám tưởng tượng hậu quả!
Vó ngựa linh thú đạp lên mặt đất, phát ra tiếng chấn động kịch liệt. Từng đạo binh sĩ mặc áo giáp giết ra từ trong bóng đem. Tiếng kêu cùng với thanh âm hò hét, lá cờ đầu lay động, vang vọng cả sơn cốc này.
Quân thứ ba Tây Huyền Quân cùng đám địch nhân đột nhiên tập sát đến, rốt cục chiến đấu cùng nhau.
Sát ý Chu Việt mãnh liệt, quả nhiên đều là nhóm người ở sau lưng giở trò quỷ. Bọn họ dọc đường đi gặp được linh thú, người sau lưng khống chế khẳng định đều là nhóm người này.
Chu Việt vẫn thật nghẹn khuất, tích góp từng tí một nghẹn khuất, ở một khắc này phóng thích toàn bọ. Tuy rằng mệt mỏi, nhưng giết địch nhân cũng không chút nương tay.
Chiến đấu trong nháy mắt bùng nổ, trong phút chốc máu chảy thành sông, máu tươi văng ra tung tóe, nồng đậm huyết tinh tràn ngập trong cả sơn ốc.
Bộ Phương cùng Long Tài đang uống canh chua cay đậm đà liền bỗng nhiên cảm nhận được chấn động của mặt đất. Phía trước cư nhiên không hề có dấu hiệu liền xảy ra chiến đấu, tiếng động lưỡi dao va chạm vang vọng không dứt.
- Đây là giết lên rồi?
Trong lòng Long Tài hoảng sợ.
- Hẳn là như thế.
Bộ Phương uống một ngụm canh chua cay đậm đà, trong đôi mắt, quang mang lóe ra bất định.
Một tiếng trống làm tinh thần càng thêm hăng hái, lại mà suy, ba mà kiệt. Tây Huyền Quân trải qua nhiều lần linh thú tập kính, khí thế đã sớm suy kiệt, trạng thái cũng thấp vô cùng, như thế nào có thể đối thủ của địch nhân này, xem ra Tây Huyền Quân… nguy hiểm.
Mạc Lâm nắm lấy trường thương, thần tình đầy vẻ hưng phấn. Tuy rằng nhánh quân đội này chính là nhánh quân yếu nhất trong Tây Huyền Quân, nhưng là nếu có thể giảo sát sạch sẽ quân đội cũng là một kiện công lớn a!
Một thương quét ngang qua, chém một quân sĩ còn sống sờ sờ thành đôi, máu tươi nóng bỏng bắn ra, làm cho Mặc Lâm hưng phấn vô cùng.
Trên vách núi, đá vụn rơi lởm chởm, đôi mắt lão giả hắc bào kia lóe lên, trong miệng lẩm bẩm, cư nhiên bắt đầu vẽ trận pháp. Trận pháp kia phi thường phồn ảo cùng kỳ lạ, tuy rằng thật phức tạp nhưng vẽ lên cũng không có tiêu phí bao nhiêu thời gian.
Trận pháp hình thành, năm tấm ngọc phù huyết sắc này tung bay lên, hình thành trận pháp. Nhất thời một cỗ lực hút từ bên trong trận pháp kia phát ra, sau đó cùng với sơn cốt hò hét, một cỗ bụi khí màu trắng từ bên trong thoát ly ra.
Bụi khí màu trắn này là từng đạo thân ảnh mơ hồ, có tiếng rít gào giãy dụa, có tiếng rống giận làm càn.
Đó là tinh phách của những binh sĩ chết trận, linh hồn còn chưa tán đi. Trong những linh hồn này mang theo phẫn nộ cùng không cam lòng trước khi bọn họ chết, oán khí rất nặng.
- Ha ha ha! Giết đi, giết đi, chết càng nhiều càng tốt!
Cường giả Tu La Môn khoác hắc bào hưng phấn vô cùng, nhịn không được cười to lên.
Bỗng nhiên tiếng cười của hắn liền im bặt, ánh mắt nhìn về phía xa xa, chỉ thấy trên vòm trời đêm đen, một đạo kiếm quang sắc bén, hào quang nở rộ phóng nhanh ra.
- Yêu nhân Tu La Môn! Đi ra nhận lấy cái chết đi!
Kiếm quang tiêu tán trên hư không, sau đó hóa thành kiếm vũ đầy trời, trút xuống, chém giết tất cả địch nhân trong phạm vi nhỏ kia.
Đường Ngâm mày kiếm mắt sáng, đạp khoảng không mà đến, một thanh trường kiếm xoay tròn trên hư không, sau đó được hắn nắm giữ lại.
Hắn có thể đạp khoảng không mà đến, hắn cư nhiên đã bước vào cảnh giới Chiến Thánh thất phẩm, cảnh giới thật ra tinh tiến rất nhanh.
Có gia nhập của Đường Ngâm, khí thế của Tây Huyền Quân nhất thời rung chuyển, sau đó cư nhiên bắt đầu phản sát.
Mặc Lâm ngưng trọng nhìn nhìn Đường Ngâm trôi nổi phía trên hư không. Cường giả Chiến Thánh trước kia phi thường hiếm thấy, chỉ là hiện giờ… cường giả Chiến Thánh cũng là vô cùng vô tận, đây đối là đối với Thanh Phong Đế Quốc, trước nay chưa có chiến tranh.
- Đáng chết… lại là đám người của Thiên Cơ Tông! Lại là đám thế lực của Nam Cương sao? Muốn một lần nữa ngăn cản Tu La Môn quật dậy, nghĩ thật đẹp! Đều chết cho ta!
Đôi mắt lão giả khoác lên hắc bào nhất thời phát ra huyết quang, sau đó thân hình phóng ra, cư nhiên đạp khoảng không mà đi, một trảo oanh kích về phía Đường Ngâm ở trên hư không. Một trảo này, khí thế hung mãnh, hóa thành huyết quang lưu chuyển.
Đường Ngâm một chút cũng không sợ, cũng là nâng kiếm lên, chém giết cùng kiếm này.
Chiến đấu thật thảm thiết, cả sơn cốc đều giống như bị máu tươi nhuộm đỏ, làm cho người ta cảm thấy một trận hàn ý.
……..
Bộ Phương nghi hoặc nhìn nhìn Đường Ngâm trên trời đang cầm kiếm giết ra bốn phương, lông mi nhất thời giật giật, thật không ngờ ở chỗ này cư nhiên cũng có thể gặp được người bạn cũ.
Bất quá nhìn trạng thái của Đường Ngâm tựa hồ đánh không lại cường giả hắc bào a, Đường Ngâm dù sao thời điểm đột phá cũng quá muộn rồi.
Một trận chiến này đánh từ đêm tối đến hừng đông, trạng thái của Đường Ngâm không tốt, sắc mặt tái nhợt bay ngược về. Chu Việt cũng quát lên một tiếng lui lại, đó là lý do Tây Huyền Quân cuối cùng lựa chọn rời khỏi sơn cốc.
Quân đội rút lui khỏi, nhóm Hỏa Đầu Quân cũng hộ tống lương thảo lui về phía sau.
Trong hư không, trong đôi mắt của lão giả hắc bào kia lóe ra hung mang, chợt quát lên một tiếng:
- Đuổi theo cho ta! Toàn bộ giết sạch!!
Lui? Như thế nào có thể làm cho miếng thịt béo bỡ trong miệng trốn thoát? Nếu có thể diệt đi một nhánh Tây Huyền Quân này, nhiệm vụ của Đại Tế Ti giao cho hắn xem như đã hoàn thành một nửa. Đến lúc đó đánh hạ Mạc La Thành, tinh phách cùng linh hồn cần phải bắt đạt đúng yêu cầu, cách ngày Tu La Môn bọn họ quật khởi cũng gần thêm một bước.
Cho nên hắn không muốn để cho nhánh Tây Huyền Quân này bỏ chạy. Cường giả Thiên Cơ Tông này hắn chiến đấu mấy trận, căn bản không phải là đối thủ của hắn, cho nên hắn không sợ hãi gì.
Trong đôi mắt của Mặc Lâm hưng phấn vô cùng, quơ vũ khí hô to đuổi giết về trước, hắn cũng không muốn buông tha cho cơ hội lập công này.
Đường Ngâm giận dữ, yêu nhân của Tu La Môn này còn muốn tiến thêm một bước?
Tây Huyền Quân lần nữa bị buộc rơi vào trong tuyệt cảnh, phải tiếp tục chém giết cùng địch nhân, cho nên ở ngoài sơn cốc lại xảy ra một hồi đại chiến. Nhưng vào lúc này đây, Đường Ngâm chấp nhận trả giá lớn, bản thân bị trọng thương để đổi lấy việc quân thứ ba Tây Huyền Quân có thể rút quân.
……..
Quân thứ ba Tây Huyền Quân thay đổi địa phương để xây dựng cơ sở tạm thời, cả quân đội đều trở nên ảm đạm một vùng, còn lương thảo trong quá trình khẩn cấp rút binh đã rơi mất khoảng một nửa.
Lương thảo không đủ, Ngụy Đại Phúc chỉ có thể nghiêm mặt tìm đến Bộ Phương. Nguyên liệu nấu ăn có linh khí còn dư lại không nhiều lắm, chỉ có thể dùng nguyên liệu nấu ăn phổ thông để thay thế.
Ngụy Đại Phúc cảm giác mặt mình đau rát, bất quá Bộ Phương lúc này cùng lười vô nghĩ cùng hắn, trực tiếp đáp ứng sẽ ra tay nấu một buổi.
Long Tài quyết định ở lại bên người Bộ Phương, làm tay trợ thủ.
Sau khi Ngụy Đại Phúc rời đi, hai người liền bắt đầu chuẩn bị nấu nướng, cần phải làm một lượng lớn món ăn mới có thể chống đỡ rất nhiều người.
Đây cũng là lần đầu tiên Bộ Phương nấu nướng món ăn với số lượng lớn như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.