Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 289: Điều Kiện Đơn Sơ, Nguyên Liệu Nấu Ăn Đơn Giản




Người trung niên này vừa mới nói xong, nhất thời khiến cho không ít binh lính chung quanh cười to, tiếng cười liên tiếp quanh quẩn toàn quân doanh, mang theo vài phần trêu tức.
Không ít người ánh mắt nhìn Bộ Phương cũng có chút đồng tình, bởi vì bọn họ đều là trải qua sự việc tương tự, đều nghĩ rằng tiến vào trong Hỏa Đầu Quân chỉ cần phải nấu đồ ăn, thì ra ở bên trong này muốn nấu đồ ăn cũng phải có tư cách.
Người trung niên này chính là đội trưởng của Hỏa Đầu Quân bọn họ, Ngụy Đại Phúc, tay nghề nấu nướng rất cao siêu, khẩu vị thật khủng bố, đối với đánh giá món ăn thập phần tinh chuẩn, thường xuyên mắng mỏ người nhiều đến mức hoài nghi nhân sinh. Thời điểm vừa mới tiến vào quân doanh, bọn họ chính là bị người trung niên này giày vò muốn chết.
Ngụy Đại Phúc trêu tức nhìn nhìn Bộ Phương. Hỏa Đầu Quân đã lâu không có người mới tới, thật không ngờ hiện giờ cư nhiên có một người mới chạy đến. Như vậy cuộc sống khiến bọn họ chán đến chết rốt cục tìm được một ít niềm vui rồi.
Bộ Phương mở mắt lên, kinh ngạc liếc mắt nhìn Ngụy Đại Phúc một cái. Thật rõ ràng, Bộ Phương nhìn ra Ngụy Đại Phúc này không có ý tốt gì, bất quá hắn cũng không quá mức để ý, không phải là nấu ăn thôi sao, đơn giản thôi.
- Thể hiện bản lĩnh?
Bộ Phương thản nhiên mở miệng nói.
- Đúng, lão tử chính là đội trưởng của Hỏa Đầu Quân này, có trách niệm phụ trách món ăn Hỏa Đầu Quân cung cấp. Phải biết rằng trong quân đội, món ăn của chúng ta chính là phi thường mấu chốt. Hương vị món ăn ngon thì các tướng sĩ mới có thể có động lực mười phần, mới có tinh lực cùng thể lực đại chiến. Hương vị món ăn quá kém… ngay cả cơm cũng ăn không vô, thậm chí còn bị tiêu chảy, ngươi nói cho ta biết như thế nào có thể chiến đấu?
Ngụy Đại Phúc vung vẫy thìa thiết trong tay hắn, nói năng thao thao bất tuyệt, hùng hồn đầy lý lẽ, nói đơn giản một chút chính là muốn khảo nghiệm tay nghề nấu nướng của Bộ Phương.
- Được, cho ta một vị trí nấu ăn, còn có cung cấp nguyên liệu nấu ăn của các ngươi.
Bộ Phương lười nghe Ngụy Đại Phúc nói hết, trực tiếp phất tay, cắt ngang lời nói của đối phương.
Trên mặt Ngụy Đại Phúc hiện lên chút mất hứng, con người mới này thật có chút cuồng ngạo a, cư nhiên dám cắt ngang lời nói của hắn.
Bất quá hắn thật ra không có tiếp tục làm khó dễ nữa, chỉ là sắc mặc tối sầm đi một chút, tùy tay phất lên.
Phía sau là một thiếu niên nét mặt trẻ con, nâng lên một nồi thiết đặt trước mặt Bộ Phương.
Một thanh thái đao màu đen cán gỗ, một bát sành, một chậu nước trong, một túi không biết có chứa nguyên liệu nấu ăn gì.
- Đây, nguyên liệu nấu ăn cùng dụng cụ làm bếp đều ở nơi này rồi, để cho chúng ta xem xét rõ ràng tay nghề nấu nướng của người mới như ngươi rốt cục thế nào đi?
Ngụy Đại Phúc hai tay ôm ngực, cười lạnh đứng yên.
Người chung quanh cũng có chút hưng trí quan sát. Thiếu niên gương mặt còn non chẹt kia cũng tò mò nhìn nhìn Bộ Phương. Trong lòng hắn kỳ thật không xem trọng Bộ Phương, bởi vì cho dù là đầu bếp bình thường lần đầu tiên đi vào quân doanh cũng không có cách nào nấu ăn đàng hoàng.
Bởi vì hoàn cảnh hành quân cùng phòng bếp sai biệt quá lớn, muốn làm tốt món ăn, cần phải có một quá trình thích ứng.
Chính như thiếu niên non chẹt không xem trọng Bộ Phương thì những người khác chung quanh đồng dạng cũng không hề xem trọng Bộ Phương này. Bởi vì bọn họ biết, cho dù Bộ Phương có làm ra món ăn, cũng đồng dạng bị Ngụy Đại Phúc chê bai không đáng một đồng. Đến lúc đó lại bị điều đi làm việc vặt, loại chuyện này bọn họ gặp qua nhiều rồi, sớm đã không còn cảm thấy kỳ quái.
Bọn họ càng nhiều người là muốn xem Bộ Phương mất mặt, trở thành trò cười, muốn nhìn xem tên mặt trắng Bộ Phương này sẽ xấu hổ ra sao với những lời nói ác độc của Ngụy Đại Phúc.
Bộ Phương cũng không quá để ý thái độ của những người khác, hắn vốn chính là người không thèm bận tâm ánh mắt của người khác.
Hắn đi đến bên cạnh dụng cụ làm bếp, nhíu nhíu mày, chỗ làm bếp này quả thật có chút đơn sơ, còn đơn sơ hơn hoàn cảnh ở bộ lạc Xà Nhân lúc trước.
Nhưng là cũng có thể chấp nhận, dù sao cũng là đầu bếp hành quân, tùy thời đều phải di động, chỉ có thể đủ dựng lên điểm nấu nướng lâm thời.
Mày Bộ Phương giãn ra, khóe miệng nhếch lên, hắn ngồi xổm xuống thân mình, mở ra bao tải, nhìn thử xem Ngụy Đại Phúc này cung cấp cho hắn nguyên liệu nấu ăn gì.
Vừa mở ra bao tải, một cỗ vị đất cùng hương vị phất vào mặt. Trong bao tải kia cư nhiên chứa đựng một túi lớn nấm. Bên trong những cây nấm còn xen lẫn một chút rau dưa cùng mấy củ khoai tây phổ thông.
Nguyên liệu nấu ăn rất đơn giản, đây là nguyên liệu nấu ăn đơn giản nhất kể từ ngày Bộ Phương bước vào thế giới khác.
- Bình thường các ngươi đều dùng những thứ này để nấu ăn sao?
Bộ Phương không khỏi ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn về phía Ngụy Đại Phúc kia. Những nguyên liệu nấu ăn này đều thật phổ thông a, làm binh sĩ hành quân, tu vi tuy rằng không cao, nhưng trong cơ thể đều là ẩn chứa chân khí.
Những nguyên liệu nấu ăn phổ thông này căn bản không đủ giúp bọn họ ăn no a. Ngay cả bổ sung lại chân khí trong cơ thể bọn họ cũng không có khả năng.
- Ngươi quản nhiều như vậy để làm gì? Ngươi cho là ngươi hiện tại có tư cách tiếp xúc đến nguyện liệu nấu ăn có linh khí sao? Ngươi trước dùng nguyên liệu nấu ăn phổ thông này làm ra món ăn khiến lão tử vừa lòng rồi nói sau đi.
Khóe miệng Ngụy Đại Phúc nhếch lên, liếc mắt nhìn Bộ Phương một cái.
- Đây đều là nguyên liệu nấu ăn Hỏa Đầu Quân chúng ta đã dùng, bình thường vào thời kỳ chiến đấu, dữ trữ nguyên liệu nấu ăn lijnh khí không đủ dùng, sẽ dùng những nguyên liệu nấu ăn phổ thông này để thay thế.
Thiếu niên gương mặt non chẹt kia nói.
Ngụy Đại Phúc nhất thời trừng mắt liếc nhìn thiếu niên kia một cái, dọa hắn rụt cổ lại, thè lưỡi.
Bộ Phương gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Ý tứ của Ngụy Đại Phúc này chính là tính toán dùng những nguyên liệu nấu ăn phổ thông này đến khảo hạch hắn, nói trắng ra chính là muốn gây khó dễ với hắn.
Bởi vì có thể dùng nguyên liệu nấu ăn phổ thông làm ra thức ăn mỹ vị, mới là có kỹ thuật chân chính.
Bộ Phương đứng lên, dưới chân vừa động, đá vào mộc côn nằm trên mặt đất kia. Mộc côn nhất thời bay lên, Bộ Phương lạnh nhạt tùy ý vung tay, khiến cho những mộc côn này cắm lên mặt đất, dựng đứng lên.
Dựng cái nồi thiết lên, rất nhanh hình thành một bếp nấu ăn nhỏ.
Chiêu thức ấy mặt dù có chút trắc trở nhưng cũng làm cho ánh mắt mọi người chung quanh đều không khỏi sáng ngời. Tên mặt trắng này vẫn là có chút kỹ thuật a.
Thiếu niên mặt non chẹt kia liền trở nên hưng phấn.
Xử lý xong nồi, Bộ Phương liền bắt đầu xử lý nguyên liệu nấu ăn trong bao tải, đổ ra toàn bộ nguyên liệu nấu ăn, phân loại sắp xếp.
Cầm lấy thái đao đen cán gỗ đã chuẩn bị kia, nắm lên thái đao, xúc cảm kém hơn Long Cốt Thái Đao nhiều lắm.
Thói quen vung vẫy một phen, Bộ Phương cầm lấy một củ khoai tây, tùy ý múa may, sau đó thái đao xoay tròn, khéo léo đến tận cùng, trong ánh mắt vô cùng kinh ngạc của mọi người chung quanh, củ khoai tây kia được gọt sạch vỏ.
Củ khoai tây rơi xuống được Bộ Phương dùng thái đao vỗ nhẹ, liền vọt vào trong nồi.
Hắn đặt một giá gỗ rửa sạch vào trong nồi, nước đổ phía dưới giá gỗ, khoai tây thì đặt phía trên giá gỗ.
Đốt lửa, làm nóng nồi. Đậy lên nồi nắp gỗ, một bàn tay của Bộ Phương bao trùm phía trên nắp gỗ.
- Tiểu tử này đang làm gì? Hấp khoai tây sao? Hừ… cũng có chút tài mọn.
Động tác của Bộ Phương thật sự quá lưu loát trơn tru, Ngụy Đại Phúc liền nheo mắt lại, lắc lắc đầu, trong lòng có chút khinh thường.
Bất quá tư thế hấp khoai tây của Bộ Phương có chút kỳ lạ, vì cái gì phải dùng một bàn tay bao trùm lên nắp nồi?
Bộ Phương vươn ra một bàn tay, cũng nắm lấy thái đao, chuẩn bị bắt đầu xử lý những cây nấm đã rửa sạch.
Một tay xử lý nguyên liệu nấu ăn?
Mọi người chung quanh đều phát ra tiếng kinh hô ngạc nhiên, chiêu thức ấy của Bộ Phương thật là có chút bản lĩnh a.
Bộ Phương thật lạnh nhạt, nắm lấy thái đao, cổ tay thập phần linh hoạt, tùy ý vung ra, cây nấm bay lên, sau đó trôi nổi trên không trung, liền bị hắn cắt thành từng khối.
Mọi người chỉ cảm giác một trận hoa cả mắt, liền phát hiện tất cả cây nấm đều bị cắt thành từng khối, sắp xếp chỉnh tề có trật tự trong chậu sành kia.
Ngụy Đại Phúc hơi hơi nhe răng, kỹ thuật đao công của tên mặt trắng này… rất không tệ! Nhưng mà… chỉ có kỹ thuật đao công thì thế nào? Làm ra món ăn ngon mới là vương đạo!
Ùng ục!
Khoai tây được hấp phát tán ra mùi thơm nức mũi, Bộ Phương cũng không mở ra nắp nồi. Hắn sau khi cắt xong rau dưa phổ thông, nồi trong tay chấn động kịch liệt, hắn mới mở nắp nồi ra.
Hơi nước mông lung phóng lên cao từ trong nồi, cuồn cuộn bốc lên, cùng với mùi thơm nồng của hơi nước xen lẫn khoai tây.
Một đám khoai tây trong nồi đều được hấp vàng óng ánh, màu sắc kia phi thường đẹp mắt. Người chung quanh, đặc biệt là thiếu niên non chẹt kia lại phát ra kinh hô. Đây là khoai tây hấp đẹp mắt nhất bọn họ từng nhìn thấy, cảm giác như đang tản ra quang hoa hoàng kim.
Ngụy Đại Phúc chép miệng, lầm bầm nói:
- Khoai tây hấp đẹp mắt thế nào cũng chỉ là khoai tây… không có ý tưởng mới mẻ gì!
Tựa hồ nghe được tiếng lòng của Ngụy Đại Phúc, Bộ Phương ngẩng đầu liếc mắt nhìn Ngụy Đại Phúc một cái, khóe miệng xệ ra, sau đó bàn tay bao trùm chân khí, cư nhiên lấy ra một đám khoai tây này.
Để vào trong chậu sành, sau đó Bộ Phương làm ra động tác khiến cho mọi người chung quanh đều kinh ngạc.
Hắn đánh xuống từng quyền lên chậu sành đầy khoai tây màu hoàng kim kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.