Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 251: Đến Đây, Vui Vẻ Chút Đi




Hàng Dương Quận, Nam Thành.
Hàng Dương Quận nằm ở Nam Bộ của Thanh Phong Đế Quốc, quốc thổ của quốc gia có diện tích không nhỏ, bên trong có bảy quận lớn, mỗi quận lại có nhiều thành trì.
- Bảy quận hợp thành một đảo lớn.
Đó là nói đến địa đồ đại thể của Thanh Phong Đế Quốc, Hàng Dương Quận là một quận lệ thuộc vào bảy quận trên, nếu nói ba thành, đó là ba thành cổ, bao gồm cả Đế Đô bên trong.
Đế Đô, Tây Huyền Thành, Biên Thành, đó là ba thành cổ có lịch sử lâu đời, trong đó Tây Huyền Thành là tồn tại lâu đời nhất trong lịch sử Thanh Phong Đế Quốc, có thể quay ngược về rất nhiều triều đại trước đây.
Phần cuối cùng là một đảo lớn, có thể nói đó là đảo lớn gần vùng biển vô tận nhất, Nguyệt Thần Đảo, đây là đảo đầu tiên Trường Phong Đại Đế dẫn binh đánh chiếm, vốn dĩ trên đảo là nơi trú ngụ của tông môn Nguyệt Thần Cung, sau khi tông môn này bị Trường Phong Đại Đế tiêu diệt thì đảo lớn đó được đưa vào lãnh thổ Thanh Phong Đế Quốc.
Mà ở gần Nguyệt Thần Đảo còn có rất nhiều đảo lớn khác, trong đó hòn đảo lớn nhất thuộc về một thế lực tông môn cực kỳ đáng sợ.
Nam Thành nằm giữa Hàng Dương Quận, mặc dù nơi đây không phải là quận có thực lực mạnh nhất, nhưng mọi người đều biết đến nó, bởi vì vị trí địa lý gần vùng duyên hải, sản vật phong phú, vì vậy nó được xem là một trong những quận giàu có nhất của Thanh Phong Đế Quốc, Nam Thành của Hàng Dương Quận là một thành trì cực kỳ quan trọng.
Bộ Phương sửa sang xong mấy sợi tóc xốc xếch, sau đó đưa ánh mắt nhìn về phía tường thành Nam Thành, tường thành thiếu chút cảm giác kiên cố và hùng tráng.
Mười dặm phía trên là những trạm nghỉ ngơi nhỏ, lúc này rất ít người qua lại, Bộ Phương sửa soạn xong rồi bước dần về phía Nam Thành.
Mục tiêu lần này của hắn là đi tìm thức ăn ngon, mỗi nơi có đặc sản mỹ thực riêng, điều này không cần nói cũng biết, bởi vì địa lý khác nhau, nên mùi vị từng nơi cũng khác.
Bên ngoài tường thành Nam Thành có một dòng sông lớn mênh mông cuộn trào mãnh liệt, nước giữa dòng sông chảy xiết, tiếng nước chảy điếc tai nhức óc.
Ở giữa sông có nhiều thuyền đánh cá, cũng có vài ngư dân đứng trên thuyền quăng lưới bắt cá mập dưới sông.
Hai bên bờ sông có nhiều khách bình tĩnh câu cá, bọn họ cầm cần câu, kéo theo một sợi dây câu thật dài chờ đợi.
Thỉnh thoảng, cần câu hơi chìm xuống, dây câu kéo căng, người câu cá nhắm mắt kia lập tức mở mắt ra, trong ánh mắt tỏa ra ánh sáng, sau đó chân khí trong người vọt lên, không tính quá mạnh, nhưng cũng có thể kéo được dây câu lên.
Tiếng nước vang thật lớn, bọt nước văng khắp nơi.
Một con cá mập mạp từ dưới sông bị kéo lên, vẩy cá lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Bộ Phương nhìn một lúc, gậy đầu, Nam Thành có một con sông lớn, gần núi dựa núi, ven biển ăn biển, có nguồn tài nguyên lớn như vậy, khó trách Nam Thành sẽ giàu có, hơn nữa chắc chắn sẽ có nhiều loại mỹ thực hải sản.
Bóng dáng thon dài đi dạo trên đường, Tiểu Bạch thật thà đi sau lưng Bộ Phương.
Thỉnh thoảng trên đường sẽ có xe ngựa chạy qua, con ngựa kia cũng không phải là ngựa bình thường, là một loại linh thú, trên người có lân như vẩy cá che kín, bốn chân khỏe khoắn, chạy nhanh như gió.
Tường Nam Thành rất lớn, xung quanh có bốn cửa thành, trên cửa thành có sắt thép nối dài qua bên kia sông, hóa thành từng cây cầu lớn, để cho mọi người có thể qua lại.
Đến gần Nam Thành, người đi bộ cũng thay đổi rất nhiều, những người này đều đeo bọc hành lý nặng nề trên lưng, bên trong là hoa quả rau dưa, có vài người đưa câu đến câu cá, sau đó đeo lồng chứa đầy cá lớn rời khỏi Nam Thành.
Ở cửa thành có thủ vệ, bọn họ nghiêm túc kiểm tra hành lý và vật phẩm trên người khách vào thành.
Những người đến câu cá đi qua cũng phải dựa theo số lượng cá câu được để nộp kim tệ, sau đó bọn họ mới có thể vào thành, những người đeo rau dưa hoa quả thì phải nộp nhiều kim tệ hơn.
Ở trong Nam Thành, rau dưa hoa quả là thứ quý hiếm, còn quý hơn hải sản.
Đương nhiên, ngoài những tiểu thương đi lại, cũng có nhiều người đi đường đi vào Nam Thành, giống như Bộ Phương vậy.
Thủ vệ bắt đầu tiến hành kiểm tra Bộ Phương, hắn cũng rất phối hợp, nhưng bọn họ hơi tò mò về Tiểu Bạch sau lưng Bộ Phương.
- Đó là khôi lỗi của ta.
Bộ Phương nhàn nhạt trả lời vấn đề của thủ vệ.
- Lưu ca, ta biết rồi, tiểu ca này chắc chắn là khôi lỗi sư trong truyền thuyết, ta từng thấy trong thư tịch, những khôi lỗi kia không khác gì đâu.
Một vị thủ vệ hưng phấn nói.
- Ai đô, Nhị Cẩu, không ngờ ngươi biết cả khôi lỗi sư đấy, quay về nhớ kể cho huynh đệ ta về khôi lỗi sư.
Bộ Phương nhếch khóe miệng, nhìn hai thủ vệ hưng phấn nói chuyện với nhau, hắn không giải thích thêm, vỗ vỗ bụng bự của Tiểu Bạch, sau đó bước chân vào Nam Thành.  
Nam Thành phồn hoa không kém gì Đế Đô, mặt đất cửa hàng được lát bằng gạch xanh, mặt đường san bằng nhìn rất thoải mái, nhà lầu nối tiếp san sát, nhưng rào bên ngoài thường không cao, chủ yếu là tường trắng mái đen, mặc dù có trăm ngàn kiểu, nhưng không làm cho người ta có cảm giác mệt mỏi.
Bộ Phương có chút hoảng hốt, phảng phất như hắn quay về vùng sông nước Giang Nam.
Dòng sông bên trong thành thị chảy xiết, từ từ chậm rãi, trên sông có hoa đèn, có hoa thuyền, có tài tử cầm quạt giấy buồn chán ngâm thơ đối ẩm đầu thuyền. 
Phong cách ở Nam Thành giản dị hơn Đế Đô nhiều, có thể là do khác biệt về địa vực. 
Bộ Phương trên một con đường tấp nập, người trên đường có vẻ lười nhác, hai bên đường cũng có nhiều tiểu thương nhỏ đang gọi mời bán thức ăn, mùi hương của đồ ăn bay trong không khí, kèm theo mị lực mê người. 
- Ôi, tiểu ca tuấn tú, đến đây, vui vẻ chút đi, Xuân Hương Lâu luôn hoan nghênh ngài.
Bộ Phương đang tò mò nhìn bốn phía, bỗng nhiên một giọng nói tràn ngập mị hoặc vang lên bên tai hắn, ngay sau đó là mùi son phấn nồng nặc xông vào mũi, làm cho Bộ Phương hoảng sợ, nhíu chặt chân mày. 
Quay đầu nhìn lại, hắn nhìn thấy một vị nữ tử ăn mặc hở hang, trên mặt thoa đầy son phấn, yểu điệu nhào về phía hắn. 
Bộ Phương trừng mắt lên, hắn vội vàng lui về phía sau vài bước, cái quỷ gì vậy?!
Dáng dấp của nữ nhân kia không tệ lắm, đẹp hơn nữ tử bình thường, nhưng ánh mắt nhìn Bộ Phương lạo như sói đói.
Bộ Phương lui lại mấy bước, nữ nhân kia nhân cơ hội ép sát, trực tiếp khoác tay hắn, sà vào lòng hắn, sắc mặt Bộ Phương cứng đờ, cảm nhận được tâm hồn đẫy đà kia.
- Khách quan, ngài mới đến Nam Thành, sao không vào Xuân Hương Lâu được chứ? Nhanh nhanh, mời vào trong nào.
Nữ tử dùng vẻ mặt mị hoặc nhìn Bộ Phương, giọng nói điệu đà, khăn tay che mặt cười nói.
Mùi son phấn nồng nặc làm cho mũi Bộ Phương ngứa ngáy, nhịn không được đánh một cái hắt xì. 
Che mũi, Bộ Phương cau mày lôi cô gái trong ngực ra, lạnh lùng nói.
- Đừng đến gần ta, có chuyện gì thì nói luôn đi.
Nữ tử sửng sốt, sau đó nàng mỉm cười cười, vung khăn mặt lên.
Bộ Phương nhìn chung quanh, phát hiện có không ít cô gái ăn mặc hở hang như người trước mắt, các nàng lôi kéo nam tử bên ngoài, vừa nói vừa cười đi vào lâu các tinh xảo hoa lệ trước mắt.
- Khách quan, còn do dự cái gì? Xuân Hương Lâu của Nam Thành, nổi tiếng trên toàn bộ Hàng Dương Quận, ở chỗ này... Có thể cho ngươi lần nữa tìm về sự tự tin của mình.
Nữ tử cười một cách tự nhiên, lắc lắc khăn mặt, mùi son phấn lần thứ hai xông vào mũi.
Bộ Phương chán ghét lui về phía sau mấy bước, che mũi, lắc lắc đầu, hắn muốn xoay người rời đi, mùi son quá nặng, quá gay mũi, đối với người có vị giác bén nhạy như Bộ Phương mà nói, đúng là một loại dằn vặt.
- Không có ý tứ, tại hạ chỉ cảm thấy hứng thú với mỹ thực, Xuân Hương Lâu của ngươi có gì ăn ngon không?
Bộ Phương che mũi buồn bực nói.
Nữ tử sửng sốt, nàng lập tức nghĩ tiểu ca ca tuấn tú trước mắt đang đùa, lập tức đưa ánh mắt quyến rũ ra, nói.
- Ăn ngon chứ, đương nhiên là có rồi, ngược lại rất nhiều đằng khác, muốn khẩu vị thế nào... Thì có khẩu vị thế đó ngay.
- Đừng hỏi nhiều như vậy, đi vào là biết ngay thôi, Xuân Hương Lâu sẽ không làm tiểu ca thất vọng, vào nơi này của ta, chắc chắn sẽ lưu luyến không muốn rời đi.
Nữ tử lần thứ hai sà đến bên cạnh Bộ Phương, kéo cánh tay Bộ Phương vào trong lâu.
Bộ Phương đang do dự, sau đó phát hiện mình đã bị kéo vào Xuân Hương Lâu không rõ ràng này.
Ánh sáng trong mắt Tiểu Bạch lóe lên, giơ quạt hương bồ lên vẫy vẫy, nó gãi đầu tròn vo, sau đó thật thà đi theo vào trong. 
Vừa vào Xuân Hương Lâu, Bộ Phương cảm thấy hơi kinh dị trong lòng, bởi vì bên ngoài Xuân Hương Lâu rất hoành tráng, bên trong cũng rất đông vui, người người ra vào liên miên không dứt. 
- Các tỷ muội, đón khách nào.
Nữ tử lôi kéo Bộ Phương đi vào, sau đó nàng vung khăn lên, nói lớn.
Bộ Phương trừng mắt ngây ngốc, một đám oanh oanh yến yến từ trong ùa ra.
Bỗng nhiên trong lòng hắn có một dự cảm không lành tuôn ra, hắn tự hỏi… Có phải mình đi sai chỗ rồi không? 
Lẽ nào đây là… Thiên đường nam nhân trong truyền thuyết?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.