Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 248: Vị Học Đ?? Thứ Hai... Là Ai?




Bộ Phương mở mắt ra, hắn lập tức ngồi dậy, xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, ngáp một cái.
Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Bộ Phương đi ra khỏi phòng, cửa phòng khách vẫn đóng chặt như trước.
Đi xuống dưới lầu, Bộ Phương đi vào trong nhà bếp, trong phòng bếp sạch sẽ không có một hạt bụi nào, sạch sẽ làm cho người ta cảm thấy thoải mái, Bộ Phương vỗ vỗ cái bụng béo của Tiểu Bạch, khóe miệng nhếch lên, tâm trạng vui sướng.
Cầm thái đao đặc chế lên, Bộ Phương bắt đầu luyện tập kỹ thuật xắt rau và chạm trổ, thái đao nặng nề trong tay hắn lại có cảm giác nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy, không thể tưởng tượng nổi.
Mùi hương sườn xào chua ngọt tràn ngập ra, Vũ Phù cũng đong đưa đuôi rắn đi từ lầu hai xuống, nàng liếc mắt là nhìn thấy Bộ Phương đang luyện tập nấu ăn trong nhà bếp, trên mặt nàng hiện lên sự kính nể.
- Bộ lão bản, chào buổi sáng.
Vũ Phù mỉm cười chào hỏi.
Bộ Phương liếc mắt nhìn nàng một cái, nhàn nhạt gật đầu, mọi sự chú ý của hắn đều để trên sườn xào chua ngọt, Vũ Phù tò mò nhìn thủ pháp của Bộ Phương, cũng cực kỳ tò mò với món sườn xào chua ngọt mà hắn làm ra.
Bộ Phương thành thạo xào nấu sườn xào chua ngọt, Vũ Phù nghiêm túc học tập, hình ảnh này ngược lại có chút hài hòa.
Đổ sườn xào chua ngọt ra, tưới thêm một lớp nước sốt mê say, Bộ Phương bưng mâm ra khỏi nhà bếp.
- Ngươi tiếp tục luyện kỹ thuật xắt rau và chạm trổ, đợi lát nữa ta sẽ kiểm tra cơm chiên trứng của ngươi.
Bộ Phương đi ngang qua người Vũ Phù, hắn thản nhiên nói, sau đó đi ra ngoài cửa quán ăn.
- Tiểu Hắc, ăn cơm.
Bộ Phương nói.
Đưa sườn xào chua ngọt thơm ngon đến trước mặt Tiểu Hắc, sờ sờ bộ lông mềm mại của nó, Bộ Phương đứng dậy, kéo ghế ra, nằm trước cửa.
Gió xuân thổi lất phất, đưa đến cảm giác mát mẻ buổi sáng sớm, từ từ chậm rãi, làm cho hắn có cảm giác buồn ngủ.
Trong nhà bếp, Vũ Phù cầm thái đao hôm qua nàng lựa chọn lên, bắt đầu cắt những nguyên liệu nấu ăn mà Bộ Phương chuẩn bị cho nàng, nguyên liệu có rất nhiều, chứa đầy một bồn lớn.
Vũ Phù nghiêm túc luyện xắt rau, người mạnh như Bộ lão bản cũng luyện tập mỗi ngày, không có lý do nào để nàng lười biếng được.
Chỉ một lúc sau, quán ăn dần dần trở nên đông đúc, có tiếng người chào hỏi Bộ lão bản vang lên, sau đó là tiếng gọi món.
Vũ Phù nhìn nửa bồn nguyên liệu nấu ăn còn lại, cổ tay đã hơi đau, nàng cảm thấy hoảng hốt.
Bộ Phương bước chân vào nhà bếp, nhìn thấy sắc mặt Vũ Phù kinh hoàng thất sắc, hắn ngạc nhiên hỏi.
- Làm sao vậy? Không phải ta từng nói làm đầu bếp phải có tự tin sao?
- Ta… Ta không cắt hết nguyên liệu nấu ăn.
Vũ Phù nghẹn đỏ mặt, xấu hổ nói.
Bộ Phương sửng sốt, nhìn thoáng qua nửa bồn nguyên liệu còn lại, khóe miệng nhếch lên, hắn vỗ vỗ đầu Vũ Phù, nói.
- Ta không quy định ngươi phải cắt hết nguyên liệu nấu ăn ở đây, chỉ bảo ngươi luyện tập mà thôi, được rồi, huấn luyện kỹ thuật xắt rau ngừng ở đây đi, bây giờ ngươi làm một phần cơm chiên trứng cho ta nếm thử.
Trong lòng Vũ Phù thở phào nhẹ nhõm một hơi, nàng còn tưởng rằng Bộ Phương sẽ mắng nàng chứ.
Ở bên trái lò bếp, không biết từ lúc nào có một lò bếp nhỏ hơn xuất hiện, Bộ Phương nhìn hai lò bếp, sờ sờ mũi, chắc chắn lò bếp này được hệ thống chuẩn bị rồi.
- Ngươi làm cơm chiên trứng trên lò bếp kia đi, nó thuộc về ngươi rồi đấy.
Bộ Phương chỉ vào lò bếp bên cạnh giống như nó luôn tồn tại ở đó, nói với Vũ Phù.
Vũ Phù cực kỳ ngạc nhiên, nhìn thoáng qua lò bếp, trong lòng hơi giật mình, không phải hôm qua chỉ có một lò bếp sao? Vì sao hôm nay lại có thêm cái nữa? Thật thần kỳ…
Nhưng Vũ Phù biết có vài chuyện nàng không cần theo đuổi đến cùng, vì vậy nàng cầm nguyên liệu nấu ăn lên chuẩn bị làm cơm chiên trứng.
Bộ Phương quen thuộc nấu nướng các món ăn, thái đao nhấc lên, nguyên liệu nấu ăn nhanh chóng bị xắt ra từng loại, tốc độ nhanh đến hoa mắt, Vũ Phù bên cạnh nhìn mà dại ra, kỹ thuật xắt rau của Bộ lão bản đúng là kinh khủng! 
Những món ăn thơm phức được Bộ Phương đặt lên cửa sổ.
Âu Dương Tiểu Nghệ cười tươi đi đến, đưa món ăn ra ngoài.
- Bộ lão bản, đã làm xong cơm chiên trứng.
Thấy cuối cùng Bộ Phương cũng có thời gian nghỉ ngơi, Vũ Phù cười dịu dàng nói.
Bộ Phương gật đầu, đi ra giữa quán, các khách hàng nhiệt tình chào hỏi hắn, Bộ Phương gật đầu, lôi một cái ghế ra ngồi xuống, sau đó ra hiệu cho Vũ Phù đưa cơm chiên trứng lên.
Cơm chiên trứng của Vũ Phù thơm nức, thơm hơn lần đầu tiên làm cơm chiên trứng đưa đến cho Bộ Phương nhiều, có lẽ vì nguyên liệu nấu ăn khác biệt.
Múc một muỗng thanh hoa cơm chiên trứng đưa vào miệng, hương vị lan tỏa, mùi thơm của cơm tẻ và trứng hòa quyện vào nhau, làm cho đầu lưỡi Bộ Phương run lên, lông mày hắn nhướn lên, vô cùng ngạc nhiên.
- Lửa không ổn, khống chế tần suất linh khí còn kém, mặc dù mùi vị hoàn hảo, nhưng đó là nhờ nguyên liệu nấu ăn, ngươi vẫn nên chú tâm vào nấu nướng, dùng trái tim để cảm nhận sự thay đổi trong từng bước.
Bộ Phương vẫn đánh giá độc ác như vậy.
Vũ Phù liên tục gật đầu, nghiêm túc nghe lời phê bình của Bộ Phương.  
Thời gian đang nhanh chóng trôi qua, Vũ Phù đã học tập ở quán ăn Bộ Phương một thời gian, rất nhiều món nàng có thể nấu ra được vài phần tay nghề của Bộ Phương.
Trong đó, món hoàn hảo nhất là cơm chiên trứng, dù sao thì nó cũng là món ăn nhập môn của nàng.  
Mà trong mấy ngày này, Bộ Phương còn dạy nàng thêm hai món ăn khác, đó là sườn xào chua ngọt và thịt kho tàu, trong đó thì sườn xào chua ngọt cực kỳ khó, nàng đã luyện tập rất lâu mà vẫn không đạt được tiêu chuẩn của Bộ Phương đưa ra, luôn phải chịu phê bình.
Bộ Phương là người có miệng lưỡi độc nhất mà nàng từng gặp, hắn luôn tìm được khuyết điểm trong món ăn, sau đó đưa điểm đó đi phân tích, làm cho ngươi cảm thấy món ăn mình làm ra không đáng một đồng.
Ở cửa, Bộ Phương nằm trên ghế, nhìn mây trắng bay trên trời, hắn buồn ngủ.
Vũ Phù bưng một bàn rau đi đến, đặt trước mặt khách, mỉm cười nói.
- Cơm chiên trứng của ngài, mời dùng.
Vũ Phù nói.
Vị khách này cũng là khách quen cũ, trước đây Bộ Phương gọi Vũ Phù bưng món nàng làm ra lên cho những vị khách trong quán, hắn là một trong những người đó, Bộ Phương nói, khách có thể nếm thử trước rồi quyết định trả nguyên tinh hay không, hắn không bắt buộc.
Vị khách này ăn cơm chiên trứng của Vũ Phù xong, mặc dù không ngon như Bộ Phương làm, nhưng hắn vẫn hài lòng móc nguyên tinh ra.
Lúc đó Vũ Phù cực kỳ kích động, điều này có nghĩa rằng nàng đã kiếm được nguyên tinh đầu tiên rồi.
- Sắp qua nửa tháng rồi… Còn thiếu một học đồ nữa.
Bộ Phương nằm trên ghế, gió xuân thổi qua, làm tinh thần hắn tỉnh táo lại, nói thầm một câu, sau đó nhịn không được cau mày.
Còn vị trí học đồ cuối cùng phải chọn ai đây?
Quyển Nhi nhiệt tình yêu thương trứng rán? Đúng là Bộ Phương cũng có ý này, trong nửa tháng qua, Bộ Phương từng hỏi Lạc Tam Nương từng ghé quán ăn, Lạc Tam Nương nói rằng Quyển Nhi chỉ thích mỗi trứng rán, nàng chỉ yêu mình món đó, không bỏ thời gian ra học những món khác đâu. 
Điều này làm cho Bộ Phương hơi cạn lời.
Mấy ngày hôm trước Nghê Nhan đã đến tạm biệt Bộ Phương, hắn cũng thử bàn chuyện liên quan đến nhận đồ đệ với Nghê Nhan, tính từ phương diện nào, Nghê Nhan cũng là người thích hợp nhất. 
Đáng tiếc... Nghê Nhan đến đây vội vội vàng vàng, mặc dù Bộ Phương có thể nhìn ra Nghê Nhan cũng động lòng với lời đề nghị của hắn, nhưng hình như nàng có chuyện quan trọng hơn, rơi vào đường cùng, phải rời đi theo lão quỷ tửu.
Vốn dĩ người được chọn trong lòng Bộ Phương đã rất ít, mà kỳ hạn hệ thống đưa ra cũng sắp đến, Bộ Phương cũng hơi hoang mang.
Ngáp một cái, Bộ Phương từ trên ghế đứng dậy, đưa tay sửa lại thắt lưng.
Trong hẻm nhỏ vang lên tiếng bước chân dồn dập, sau đó có hai bóng người quen thuộc đi vào quán ăn của Bộ Phương.  
- Bộ lão bản... Cuối cùng cũng được ăn đồ ăn ngươi nấu!
Vừa vào cửa, một tiếng than thở tố khổ vang lên, chính là tiểu bạch kiểm Tiếu Tiểu Long.
Tiểu tử này gần đây cao hơn không ít, khuôn mặt càng ngày càng xinh đẹp… Càng ngày càng ẻo lả.
Tiêu Yên Vũ thì tao nhã, nàng đeo một  cái khăn che mặt, tìm một cái ghế trống rồi ngồi xuống.
Âu Dương Tiểu Nghệ nhìn thấy Tiếu Yên Vũ, lập tức hào hứng chạy đến.
Bộ Phương thấy hai người này thì mắt lập tức sáng lên, Tiếu Yên Vũ và Tiếu Tiểu Long? Đúng vậy... Sao hắn lại quên hai tỷ đệ này chứ?  
Tiếu Tiểu Long liếm môi, hưng phấn nói.
Nam Thành, là một tòa thành nằm ở Nam Bộ của đế quốc Thanh Phong, mặc dù không phồn thịnh được như Đế Đô, nhưng cũng là một tòa thành nguy nga.
Bộ Phương không quan tâm đến kẻ chỉ muốn ăn như Tiếu Tiểu Long, hắn nhìn về phía Tiếu Yên Vũ, hỏi nàng có hứng thú trở thành học đồ đầu bếp của hắn không, học tập nấu ăn theo hắn. 
Tiếu Yên Vũ và Tiếu Tiểu Long đều ngẩn ngơ, trong khoảng thời gian bọn họ không ở Đế Đô đã có chuyện gì xảy ra?  
Làm cho Bộ lão bản bắt đầu thu đồ đệ?
- Mặc dù đề nghị này rất hấp dẫn, nhưng đáng tiếc... Mấy ngày nữa tại hạ phải đến Nam Thành, không có cơ hội học nấu ăn với Bộ lão bản.
Tiếu Yên Vũ cảm thấy cực kỳ tiếc nuối, thậm chí nàng có loại xung động, không đi học nấu ăn ở Nam Thành nữa, nhưng chuyện ở Nam Thành quá quan trọng, nàng bắt buộc phải đi. 
Bộ Phương chỉ nhíu mày, Tiếu Yên Vũ không rảnh sao...
Tiếu Tiểu Long trừng hai mắt nhìn Bộ Phương, gương mặt trở nên xấu hổ và giận dữ!
- Bộ lão bản, vì sao ngươi chỉ hỏi tỷ của ta nà không hỏi ta? Lẽ nào ngươi không muốn biết ta có muốn học nấu ăn khoobg sao? 
Tiếu Tiểu Long xấu hổ và giận dữ nói.
Hắn cảm giác mình bị Bộ Phương ngó lơ.
Bộ Phương ngẩn ngơ, ánh mắt nhìn vào Tiếu Tiểu Long ở trước cửa.
- Hệ thống, thiên phú nấu ăn của Tiếu Tiểu Long thế nào?
- Trải qua sự kiểm tra đo lường của hệ thống, thiên phú nấu ăn của Tiếu Tiểu Long phù hợp tiêu chuẩn, nếu kí chủ dạy bảo làm cơm chiên trứng, đại khái chỉ mất một ngày rưỡi.
Bộ Phương giật giật khóe miệng... Cái quỷ gì vậy? Cái tên ăn hàng lại có thiên phú nấu ăn?
Hệ thống ngươi có phải đã nhầm người hay không? Hắn là Tiếu Tiểu Long... Không phải là Tiếu Yên Vũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.