Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 212: Hạt Sen Đâu? Nói Đi Hạt Sen Đâu?




Trên đường phố Đế Đô, hai bên đường tiếng người bán hàng rong vang lên lanh lảnh, người đi đường qua lại không dứt.
Một vị hòa thượng đầu trọc mặc một bộ vải đay màu đen ôm một lồng bánh bao nóng hôi hổi, vừa đi vừa đút bánh bao vào trong miệng.
Lồng bánh bao bốc hơi nóng, hòa thượng cũng không thấy nóng, một tay cầm lồng bánh, cắn một miếng, nước bọt văng khắp nơi, mùi thơm bánh bao tỏa ra xung quanh.
Trên đường đi, một lồng bánh bao rất nhanh bị hắn ăn sạch.
Tiện tay ném lồng bánh bao lên rìa đường, hòa thượng lau cái miệng đầy dầu mỡ, chùi tay lên bộ y phục của mình, sau đó gỡ xuống một cái hồ lô bên hông, rót rượu vào trong miệng, chép chép miệng, khuôn mặt sảng khoái.
- Có rượu có thịt... nhân sinh mới gọi là sung sướng!
Hòa thượng nhếch miệng cười to, mạnh mẽ sải bước đi về phía vị trí tiểu điểm của Phương Phương.
Bỗng nhiên, bước chân hắn cứng đờ, ngưng trọng nhìn phương hướng chỗ hẻm nhỏ, bởi vì hắn cảm ứng được, ở phương hướng tiểu điếm có một cổ ba động chân khí vô cùng đáng sợ mãnh liệt bắn ra, hắn lại tưới một ngụm rượu, sắc mặt vô cùng ngưng trọng.
- Đây là vị thất phẩm Chiến Thánh thần kinh không ổn định nào lại gióng trống khua chiêng tu luyện trong Đế Đô như vậy?
Hòa thượng nhếch miệng, bật cười lớn.
Hiện giờ trong Đế Đô, số lượng thất phẩm Chiến Thánh cũng không ít, tựa hồ mỗi một vị thất phẩm Chiến Thánh đều thắt tay, không dám làm ra chuyện gì quá mức rêu rao, dù sao ở thời kì phi thường này, trở thành chim đầu đàn cũng là chuyện hết sức nguy hiểm.
- Được rồi, bất kể có phải Chiến Thánh tu luyện hay không, mục tiêu của tiểu tăng chỉ là thăm dò một chút tin tức mà thôi, hắc hắc, thuận tiện chiêm ngưỡng một chút cây Ngũ Văn Ngộ Đạo trong truyền thuyết.
Hòa thượng cười hắc hắc, sờ sờ cái đầu trọc, nhẹ nhàng vỗ, bước tới.
...
Bộ Phương ôm vò rượu bạch ngọc bước chân vào trong phòng bếp, sau khi giấu kỹ vò rượu bạch ngọc, xoay người đi ra khỏi phòng bếp.
Mới vừa ra khỏi phòng bếp, nhìn thấy mấy đạo thân ảnh quen thuộc, nhìn thân ảnh ấy, Bộ Phương nhất thời sững sờ.
Vu Vân Bạch thấy Bộ Phương, ánh mắt nhất thời sáng ngời, quả nhiên là tiểu tử này, không sai!
Nhưng Vu Vân Bạch không tự ý hành động, bởi vì nàng nhìn thấy trên mặt đất tựa hồ có một vị đột phá thất phẩm Chiến Thánh đang ngồi xếp bằng, thất phẩm Chiến Thánh đột phá... Đây cũng không phải chuyện đùa.
Đát đát, tiếng bước chân một lần nữa vang lên.
Hai đạo thân ảnh xuất hiện ở cửa, đứng phía sau Vu Vân Bạch.
Tròng mắt Cơ Thành Tuyết ngưng tụ, nhìn Nghê Nhan ngồi xếp bằng trong tiểu điếm, trong lòng nhất thời có chút nghiêm túc, nữ nhân này đang đột phá sao? Ở thời kỳ nhạy cảm như vậy lại đột phá...
Liên Phúc lại có chút cảm khái nhìn tiểu điếm, kể từ lần trước cùng lão hoàng đế tới đây, hắn tựa hồ không còn tới đây nữa, đột nhiên nhìn thấy không khí ấm áp trong tiểu điếm, khiến cho hắn không khỏi xúc cảnh sinh tình, bất giác ngón tay xếp hình hoa lan, cảm khái mấy tiếng.
Nghê Nhan đột phá cũng không kéo dài quá lâu, mặc dù khí tức trên người nàng tăng lên, nhưng cũng không đột phá gông cùm của thất phẩm Chiến Thánh, bước vào cảnh giới bát phẩm Chiến Thần, khi khí tức chân khí trong cơ thể bình phục lại, Nghê Nhan có chút bất đắc dĩ mở mắt ra.
Nàng uống một chén rượu, bên tai vang dội ngộ đạo chi âm, điều này làm cho nàng suýt nữa bước vào trạng thái ngộ đạo, đáng tiếc trạng thái này thật sự quá khó khăn, cho nên Nghê Nhan cũng chỉ đề thăng tu vi thất phẩm Chiến Thánh lên một chút, muốn bước vào bát phẩm Chiến Thần, vẫn còn quá khó khăn.
Trong tiểu điếm khí lưu chân khí tiêu tán, Nghê Nhan đứng lên, duỗi lưng mệt mỏi, thân hình hoàn mỹ của nàng vào giờ khắc này hoàn toàn hiển lộ ra ngoài, hấp dẫn không ít ánh mắt.
- Đáng tiếc, Bộ lão bản, rượu này của ngươi mặc dù không tệ... Nhưng vẫn còn kém một chút mới có thể giúp ta đột phá, nhưng chỉ dựa vào điểm này, cũng đã giống như rãnh trời khó có thể vượt qua.
Trong thanh âm của Nghê Nhan bí mật mang theo một tia tiếc nuối, nhưng cũng may, nàng cũng không quá mức đau buồn.
Mặc dù không đột phá thành công, nhưng tu vi thật sự đã tăng lên.
- Bộ lão bản, đã lâu không gặp, không biết gần đây có khỏe không? Làm ăn có thịnh vượng hay không?
Cơ Thành Tuyết cười lớn, từ ngoài cửa bước vào, khẽ chắp tay về phía Bộ Phương.
Bộ Phương kinh ngạc nhìn Cơ Thành Tuyết, người bận rộn này làm sao hôm nay lại vô cớ tới tiểu điếm của hắn?
Người này không phải đang làm hoàng đế sao?
- Làm ăn không tệ.
Bộ Phương bình thản trả lời.
Vu Vân Bạch có chút bất mãn nhìn thanh niên đột nhiên xuất hiện làm rối loạn tiết tấu gặp mặt của nàng và Bộ Phương, mặc dù từ trong cách hai người nói chuyện có thể cảm nhận được, hai người có lẽ đã quen biết từ lâu.
- Quán ăn của Bộ lão bản vẫn luôn tràn ngập mùi đồ ăn làm cho người ta đói bụng...
Cơ Thành Tuyết thở dài nói.
Bỗng nhiên thanh âm của hắn biến đổi, cười nói:
- Bộ lão bản, đêm qua tin đồn ngươi ủ rượu lan truyền rất lớn, mùi rượu bao phủ nửa Đế Đô, quả thực là kinh động đến mọi người.
- Không biết ngươi luyện chế ra loại rượu gì, có thể cho... bổn công tử nếm thử hay không?
Bộ Phương liếc Cơ Thành Tuyết, lắc đầu, nói:
- Ngươi tới chậm rồi, hôm nay Băng Hỏa Ngộ Đạo đã bán xong, không bán tiếp nữa, ngươi chỉ có thể chờ lần khác.
Đã bán hết? Cơ Thành Tuyết sửng sốt, sau đó sờ sờ cằm, gật đầu, phương thức bán hàng trong tiểu điếm của Bộ Phương làm sao có thể giống như phía ngoài, hắn đã lâu không tới tiểu điếm của Bộ Phương uống rượu, thiếu chút nữa quên mất phong cách của Bộ Phương rồi.
- Ha ha, là bổn công tử hồ đồ, vậy Bộ lão bản trước hết cho tại hạ một phần... Băng Tâm Tửu và thịt kho tàu, ở Đế Đô này thịt kho tàu của Bộ lão bản vẫn là ngon nhất.
Bộ Phương gật đầu, xoay người định tính toán tiến vào phòng bếp bắt đầu nấu ăn, nhưng phía sau lại vang lên thanh âm, khiến Bộ Phương không khỏi nghiêng đầu sang chỗ khác.
Vu Vân Bạch đi tới chỗ Bộ Phương, cau mày, nói:
- Bộ Phương, không phải ngươi quên mất ta đấy chứ?
Bộ Phương nhìn Vu Vân Bạch mặt không chút thay đổi, nhếch miệng, nói:
- Không quên, chỉ là không nghĩ ngươi thật sự lại đến.
- Ngươi còn thiếu hạt sen của ta, ta nhất định phải tới... Đây cũng là mấu chốt liên quan đến chuyện ta có thể đột phá hay không!
Vu Vân Bạch chân thật nói.
A? Bộ Phương ngây ngẩn cả người, hạt sen...
Nhớ tới hạt sen, Bộ Phương nhất thời đưa mắt nhìn Vu Vân Bạch, mặc nhiên không nói.
Vẻ mặt của Bộ Phương khiến sắc mặt Vu Vân Bạch nhất thời đại biến, chẳng lẽ... Chẳng lẽ người này đã nghiền nát toàn bộ hạt sen? Đây chính là linh dược cấp bảy... Tại sao có thể tùy tiện lãng phí!
Nhất thời, Vu Vân Bạch giơ ngón tay thon dài, chỉ vào Bộ Phương run run nói:
- Ngươi... Ngươi không phải lãng phí số hạt sen đó rồi chứ?
- Nói lãng phí cũng không phải, chẳng qua là sử dụng hết thôi.
Bộ Phương trả lời, vô cùng thản nhiên.
Nhìn Vu Vân Bạch, Bộ Phương cũng nghĩ tới một số chuyện, hiện tại đã qua một tháng, nam tử xà nhân kia làm sao còn chưa tới tiểu điếm? Nếu như xà nhân đó muốn sống sót..., nhất định phải tới tiểu điếm của hắn van xin linh dược mới đúng.
Chẳng lẽ giữa đường xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn?
Dựa theo tình huống bình thường hẳn có lẽ đã sớm tới rồi, nếu hiện tại vẫn không xuất hiện, chắc chắn là đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Trong lòng Bộ Phương thầm than thở.
- Làm sao ngươi có thể sử dụng hết hạt sen... Vậy bây giờ ta làm sao đột phá? Ngươi dùng hạt sen vào việc gì rồi? Mau nói cho ta biết!
Vu Vân Bạch tức giận, khó khăn lắm mới tới được Đế Đô, kết quả người này lại đã sử dụng hết hạt sen.
- Dùng ủ rượu rồi, một hạt cũng không còn.
Bộ Phương nói.
Ủ rượu? Hạt sen còn có thể ủ rượu? Đợi đã nào...! Vu Vân Bạch tựa hồ nhớ ra cái gì đó, mở to mắt nhìn Bộ Phương.
Rượu theo lời hắn... Không phải là hương rượu tối hôm qua bao trùm nửa Đế Đô chứ?
Lấy linh dược cấp bảy ra ủ rượu... Đại ca, ngươi có thể không xa xỉ như vậy được không?
Vu Vân Bạch đau lòng đến mức khó có thể hô hấp.
- Vậy rượu đâu... Cho ta nếm một chút, không chừng... còn có dược hiệu lưu lại.
Vẻ mặt Vu Vân Bạch như đưa đám, ôm một tia hi vọng cuối cùng nói.
- A... lượng rượu hôm nay đã bán hết, mời ngày mai lại đến.
Bộ Phương chân thành nhìn Vu Vân Bạch nói, bộ dạng chân thành muốn ăn đòn đó, khiến Vu Vân Bạch không nhịn được muốn đạp vẻ mặt hắn...
Ngoài cửa, tiếng bước chân một lần nữa vang lên, từng bóng người lần lượt xuất hiện.
Ở đây vừa rồi bắn ra khí tức của thất phẩm Chiến Thánh, một lần nữa hấp dẫn  sự chú ý của đám Chiến Thánh Đế Đô, cho nên đám Chiến Thánh này lại một lần nữa xuất hiện trong tiểu điếm, phòng ngừa cây Ngũ Văn Ngộ Đạo bị lấy đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.